Thứ Kình

Sau đó, Trì Kiến uống say.

Nhà hàng đóng cửa, anh được Hồng Dụ khiêng về đảo Sùng Nham, Tiểu Mộc sớm đã ngủ say, gục lên vai Phùng Viện, bóng lưng bốn người được ánh trăng soi trải dài trên mặt đất.

Quang cảnh trên đảo không thay đổi nhiều so với trước đây, không bị khai phá quá độ, vẫn mang diện mạo ban đầu của một làng chài bình thường, không có danh lam thắng cảnh, người dân lại giản dị, cuộc sống sinh hoạt thanh bình.

Lực trên vai rất nặng, Hồng Dụ không nuốt nổi: "Thằng nhóc này to lên lúc nào không biết? Uống phải thuốc kích thích à?"

Phùng Viện bật cười: "Không phải đàn ông đều thích tập thể hình hả?"

"Cũng chỉ có nó mới lăn lộn được." Hồng Dụ hừ một tiếng: "Nói trắng ra là sợ xấu, thích nghe người khác khen."

Phùng Viện không có ý kiến, cẩn thận ôm Trì Mộc Dương, chú ý con đường dưới chân.

Hồng Dụ bị vấp phải cái gì đó, suýt chút nữa ngã dập mông: "Không hiểu nó nghĩ gì, lại đến sống ở nơi quỷ quái này."

"Cẩn thận, đường không dễ đi đâu." Cô ấy kịp thời đỡ lấy hai người.

Đi đường chẳng dễ dàng gì, rốt cuộc cũng khiêng được người về nhà, Hồng Dụ nghiêng người, dứt khoát ném anh xuống giường.

Trì Kiến uống rượu say rất thích hành hạ người khác, chốc lát muốn uống nước, chốc lát kêu khó chịu, anh nói cái gì phải có người bên cạnh đáp lại, nghe anh nói năng linh tinh, mặc anh sai khiến, tóm lại vô cùng khó chiều.

Cuối cùng, Hồng Dụ vào phòng bếp xách một con dao phay ra, đâm một nhát xuống bàn: "Con mẹ nó chú có để ông đây được yên tĩnh không hả?"

Trì Kiến gục trên giường, mắt lờ đờ mê mang, một lúc sau, khoé môi nhếch lên, mắt nhắm lại, ngủ say như chết.

Lăn lộn một hồi, rốt cuộc mấy người cũng đi ngủ.

Căn nhà nhỏ này chỉ có hai phòng, thẳng với cửa là phòng bếp, phòng ngủ ở hai sườn. Hồng Dụ và Phùng Viện đều chỉ tạm thời ở lại đây, nên mấy ngày nay Trì Mộc Dương ngủ cùng Phùng Viện, Hồng Dụ ngủ cùng phòng Trì Kiến.

Đến rạng sáng, dạ dày Trì Kiến biểu tình dữ dội, đau đớn đột ngột làm anh bừng tỉnh, vào phòng tắm phun một lúc, sau khi súc miệng thì thuận tiện dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh cả người.

Anh hết buồn ngủ, cảm thấy bực mình, dứt khoát cởi quần áo, vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Căn nhà này anh mua lại nhưng không sửa sang gì, đồ dùng trang trí vẫn giống trước đây, chỉ sắm thêm bàn trà gỗ trạm trổ tinh xảo và ghế dựa đặt trong sân.

Giống bao buổi đêm khác, anh tỉnh lại thì không có cách nào đi vào giấc ngủ, lẳng lặng châm một điếu thuốc, nằm trên ghế dựa, ngắm sao trên trời.

Tình trạng này xảy ra trong thời gian dài, bất giác đầu nhẹ tênh, cảm thấy mình như đang bay lên, quên mất giờ phút này là quá khứ hay thực tại.

Cảnh vật xung quanh quen thuộc như vậy, thậm chí không khí cũng rất giống, anh đột nhiên nhớ lại những ký ức ngọt ngào năm xưa.

Ông cụ hiền lành luôn nhớ thương người vợ đầu gối tay ấp, kể chuyện tình yêu trong thời chiến, thậm chí anh còn nhớ rõ vẻ mặt lúc ấy của ông cụ, còn cả câu nói "Cuộc sống ngắn ngủi, nên quý trọng hiện tại" kia.

Khi đó anh cảm khái xót xa, thấy mình vô cùng may mắn vì trong tay còn nắm chặt tay một người.

Ký ức cách đây rất lâu, mấy năm nay anh cố tình trốn tránh không thèm nghĩ, nhưng sau khi thật sự gặp lại mới phát hiện, cho tới nay phòng tuyến anh xây đã chậm rãi sụp đổ, tất cả nỗ lực cũng thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Trì Kiến cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhắm mắt lại, lấy tay xoa mũi.

"Bố ơi." Giọng nói nũng nịu vang lên

Trì Kiến tròn mắt.

"Bố lại không ngủ được ạ?" Trì Mộc Dương dụi mắt, cánh tay chống lên khung cửa, đứng dưới ánh đèn mờ.

"Con trai, lại đây nào." Trì Kiến ngoắc ngoắc tay.

Tiểu Mộc xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến, bò lên trên đùi anh, đôi mắt không mở ra được.

"Con muốn đi WC à?"

Trì Mộc Dương nhắm hai mắt gật đầu.

Trì Kiến ngồi thẳng người, ôm tiểu gia hỏa lên, giúp bé giải phóng người anh em ra: "Con tè đi."

Tiểu Mộc cười khanh khách, còn có chút ngượng ngùng.

Tâm trạng Trì Kiến tốt lên, dùng ngón tay búng búng cậu bé: "Con mau tè đi, nếu không lão yêu quái đến cắn mất kê kê nhỏ của con đấy."

Trì Mộc Dương ngoan ngoãn tè xong, kéo quần nhỏ lên, quay người lại, dựa vào ngực Trì Kiến.

Trì Kiến ngả người về phía sau, ghế dựa nhẹ nhàng lắc.

"Bố ơi, bố kể chuyện cổ tích cho con nghe đi."

"Con muốn nghe chuyện gì?"

"Nòng nọc nhỏ tìm mẹ ạ."

Trong lòng Kiến mềm nhũn, dịu dàng nói: "Bố kể chuyện này nhiều lần rồi, mình đổi sang chuyện cổ tích thỏ trắng bố và thỏ trắng con được không?"

"Không được ạ." Tiểu Mộc vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm, đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh: "Con chỉ nghe mỗi chuyện này thôi."

Trì Kiến ngẩng đầu lên, vuốt đầu dưa trọc lóc trong lòng: "Trong hồ nước có một đám nòng nọc nhỏ, đầu rất to, thân nhỏ màu xám, cái đuôi thật dài, vui vẻ bơi qua bơi lại......"

Trì Mộc Dương rất thích thú, giống hệt lần đầu tiên nghe bố kể chuyện, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc.

"...... Qua mấy ngày, nòng nọc nhỏ mọc ra hai cái chân trước. Bọn nó thấy một con rùa đen già, vội vàng đuổi theo: Mẹ ơi, mẹ ơi!" Giọng đọc của Trì Kiến vừa truyền cảm vừa phong phú, vô cùng mềm mại: "Rùa đen cười nói: Tôi không phải mẹ của các cháu. Trên đỉnh đầu mẹ của các cháu có hai con mắt to, khoác áo màu xanh lục......"

Tiểu Mộc gấp không chờ nổi hỏi: "Vậy cuối cùng nòng nọc nhỏ có tìm được mẹ không ạ?"

"Không con ạ."

"Vì sao hả bố?"

Trì Kiến lạnh nhạt nói: "Mẹ của chúng nó bị sói xám ngậm đi mất rồi."

Tiểu Mộc như ông cụ non thở dài, đầu cọ cọ: "Lại bị ngậm đi rồi."

Nếu nói, số phận ác nghiệt mang đến cho Trì Kiến rất nhiều bi thương và đau đớn trải dài không dứt, vậy thì trong năm tháng tươi đẹp nhất, hai người đã không màng tất cả lưu lại một thiên sứ nhỏ, đó là món quà lớn nhất mà trời cao ban cho anh.

Không biết bao nhiêu đêm, bé dùng cơ thể thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh, có khi Trì Kiến sẽ cảm thấy, chính mình mới là người được cưng chiều bao bọc.

Anh cúi đầu hôn lên đầu dưa nhỏ: "Con trai?"

Tiểu Mộc nhắm hai mắt, lẩm bẩm một tiếng.

"Con ngủ rồi à?"

Tiểu gia hỏa không nói gì, tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp.

"Con có muốn đi tìm mẹ không?"

Không ai trả lời anh.

Hai ngày sau, Hồng Dụ sẽ đi chuyến bay vào rạng sáng về Tề Vân.

Xế chiều, nhà nhỏ mở giá nướng BBQ, sợ chậm mất việc quan trọng, hai người không dám chạm vào rượu.

Phùng Viện pha một ấm phổ nhị, giúp hai người rót đầy chén.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, không khí nhẹ nhàng.

Ăn đến phút cuối cùng, Hồng Dụ nghịch xiên tre trong tay, vẫn không nhịn được khuyên bảo: "Nếu mọi người đều ở trên đảo, cũng đừng làm bộ làm tịch, không bỏ được người ta thì đi nói cho rõ ràng, nên hòa hảo thì phải hoà hảo, nên sống thì phải sống." Lời nói của anh ấy rất thấm thía: "Người anh em, thời gian trôi con mẹ nó rất nhanh, không có mấy năm để chú lãng phí đâu."

Ánh mắt Trì Kiến đăm đăm, thờ ơ.

Một câu này lại thức tỉnh Phùng Viện, cô ấy vén tóc, nhẹ nhàng mím môi.

Trì Kiến đưa anh ấy đến bến xe Nam Châu.

Hồng Dụ đón xe đến sân bay.

Trì Kiến chống khuỷu tay lên xe taxi, khom lưng nói: "Bằng lái sắp được nhận rồi, lần sau tôi sẽ lái du thuyền đến đón anh."

"Đừng kiêu ngạo quá mức."

Trì Kiến cười cười: "Bao giờ anh lại đến?"

Hồng Dụ nói: "Phải xem đã, cuối năm bận quá."

"Nhà hàng anh cũng có phần, đừng nghĩ phủi tay làm chưởng quầy, ngồi nhận tiền." Anh đứng thẳng người, đóng cửa xe lại: "Mau cút đi, xử lý chuyện của anh cho tốt đấy."

Hồng Dụ giơ ngón giữa về phía anh.

Trì Kiến nhếch môi, xoay người đi trước.

Đến khi anh về đảo Nham Sùng đã là 9 giờ tối, nơi đây không giống như đô thị lớn phồn hoa, đêm là đêm, không có ca hát nhảy múa thâu đêm, đêm chỉ để ngủ mà thôi.

Trì Kiến đi lên thấy Trì Mộc Dương đã ngủ, nên anh trực tiếp trở về phòng.

Mở ra, không khỏi sửng sốt.

Anh dịch tầm mắt, tìm áo trong ngăn tủ: "Còn chưa ngủ à?"

Phùng Viện mặc một cái váy ngủ tơ tằm mỏng manh, màu đỏ sậm, ngực xẻ hơi thấp, chưa bao giờ to gan để lộ nhiều như vậy. Cô ấy lại gần, ôm lấy Trì Kiến từ phía sau: "Lời vừa rồi của Hồng Dụ đã nhắc em."

Trì Kiến cầm áo đứng thẳng người: "Vậy à."

"Em muốn từ bỏ sự do dự, tranh thủ một lần." Phùng Viện dán lên lưng anh: "Em có thể không cần trái tim của anh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được rồi. Mấy năm trước nếu không phải có anh, có lẽ em đã chết trong tầng hầm ngầm kia, anh là chúa cứu thế của em, báo ơn cũng được, yêu cũng tốt, em hy vọng được thử một lần với anh."

Trì Kiến khép mắt, không nói một lời.

Cơ thể Phùng Viện tách ra, xoay bả vai anh để anh đối mặt với cô ấy: "Nếu...... Anh không chê em, có thể thử một chút không?"

Trì Kiến từ trên cao nhìn cô ấy chằm chằm, phút chốc, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi xưa nay chưa từng có, anh căm hận chính mình, một bên hận, một bên không bỏ được.

Khoảnh khắc đó, anh muốn buông bỏ tất cả sự cố chấp, cũng buông tha cho bản thân mình.

Phùng Viện chậm rãi cởi dây váy, ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, nhón chân hôn anh.

Trì Kiến xé toạc áo, cúi đầu, môi dán sát vào khóe môi cô ấy.

Động tác này đã cổ vũ cô ấy, Phùng Viện nhắm mắt lại, ép chính mình quên những ký ức u ám kia, cả người chìm đắm.

Lực trên cánh tay Trì Kiến rất lớn, môi dịch xuống cổ cô ấy, trên tay chần chừ vài giây, du ngoạn xuống bên dưới.

Tiếng hít thở của Phùng Viện càng ngày càng dồn dập, cô ấy đã tìm được cảm xúc, muốn nhiệt tình đáp lại anh.

Nhưng vào đúng lúc này, anh buộc bản thân cố gắng dừng động tác kịch liệt và tiếng hít thở nóng bỏng lại, nơi nào đó căn bản chưa đốt được lửa, Trì Kiến nhẹ nhàng buông cô ấy ra.

"Nhìn thử xem, nó không có phản ứng." Trì Kiến mở tay ra, lùi về sau hai bước, hào phóng cho cô ấy xem.

Đũng quần vẫn bình thường như ban đầu, không có chút thay đổi gì.

Anh biết đây không phải do cơ thế có vấn đề, nửa đêm, tự anh vẫn có thể làm được, nhưng đối mặt với người phụ nữ khác, dường như có người làm phép lên anh, khiến anh không hứng nổi. Anh cảm thấy ấn tượng của mình với bất kì người phụ nữ nào, đều là ảo ảnh của những năm tháng khinh thường và phản bội kia. Chỉ sợ những thứ đã qua đi không còn ý nghĩa gì.

Yên tĩnh một lúc.

"Nếu vừa rồi cứng lên, nhà hàng của anh sẽ không tiếp tục kinh doanh nữa, hận không thể lập tức đi theo em." Anh xoay người chống tay lên bàn, ảm đạm nói: "Anh có thể làm chúa cứu thế của người khác, nhưng không cứu được chính mình."

Phùng Viện cười cười, bình thường trở lại.

Cô ấy mặc lại dây váy ngủ vào, xoa xoa cánh tay: "Anh đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút, tất cả rồi sẽ có đáp án thích hợp."

Không chờ anh đáp lại, Phùng Viện khẽ đi ra ngoài.

***

Chỉ trong chớp mắt đã đến cuối năm.

Vùng biển số 7 đưa tiễn từng nhóm từng nhóm du khách, có được chút thanh tịnh trước thềm năm mới.

Có một tháng ăn tết, sau đó sẽ lại chào đón mùa du lịch đông đúc.

Phía trên phê chuẩn, nhân lúc này cho phép mỗi tiểu đội nghỉ hai ngày.

Trần Ca thuê du thuyền đưa mấy người ra biển, câu hải sản lên trực tiếp nướng BBQ. Tăng Thiến rải gia vị lên sò biển và tôm tươi rồi đặt lên giá nướng, hương thơm lập tức tỏa ra, có người đã thèm nhỏ dãi, gấp không chờ nổi.

Kane không nhìn thấy Lý Cửu Lộ, vì thế bưng hai ly nước trái cây, đứng dậy đến đầu thuyền.

"Chị Lộ, đang nghĩ gì thế?"

"Hóng gió." Cô nhận lấy ly nước trái cây anh ấy đưa.

"Gần đây cậu không có tinh thần gì cả."

"Thế à?" Cửu Lộ cười cười.

"Giống như bị người ta câu hồn...... Linh hồn nhỏ bé." Anh ấy phát âm không tốt, thử vài lần mới nói rõ tiếng.

Thấy cô không đáp lời, lại hỏi: "Hôm nào đi lặn nữa không?"

"Được rồi, nhớ gọi cho tôi."

Chưa kịp nói thêm câu nào, phía sau boong tàu truyền đến tiếng nói.

Hai người không hẹn mà cùng nghiêng người tìm nơi phát ra âm thanh, phát hiện bên trái mười mét có một du thuyền cá nhân cỡ vừa.

Đứng trên đuôi thuyền là một người đàn ông cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, đeo một cái kính râm màu đen siêu ngầu, áo trắng bó sát người, bên dưới là quần đùi trang trí hình bãi biển rực rỡ.

Dáng người anh cường tráng cao lớn, eo thon gầy, chân rất dài, cánh tay rắn chắc chống lên lan can, tạo hình còn chất hơn cả người mẫu nam.

Trì Kiến tươi cười, gọi vọng sang bên này: "Giúp tôi một chút, tôi mới lấy bằng lái, cái thứ đồ chơi này không di chuyển được."

Trần Ca nghe thấy Trì Kiến gọi mình, xoa tay từ trong khoang đi ra: "Tình huống thế nào?"

Trì Kiến nói: "Chạy nửa giờ, ống thoát khí bốc lên khói đen."

Trần Ca gọi Dương Vũ Phi đến khoang điều khiển thao tác, đưa hai du thuyền đến gần, anh ấy nhảy sang bên kia.

Hai người đi vào khoang trong, Trần Ca xem xét máy móc một lượt, chống hông nói: "Sản xuất ở Thuỵ Điển, mới 70%, động cơ là Volvo, tạp âm thấp, chấn động nhỏ, phạm vi công suất từ 10 đến 2000 mã lực."

"Hiểu rõ nhỉ." Trì Kiến dựng thẳng ngón cái lên: "Bạn tôi giới thiệu mua hàng secondhand, giá thấp hơn giá gốc khá nhiều."

Trần Ca gật gật đầu: "Không tệ, người bạn này đáng tin cậy đấy."

"Vậy vấn đề ở đâu?"

Trần ca nói: "Có khả năng ống lọc khí bị tắc nghẽn hoặc ống phun nước có trục trặc, ngoài ra cũng không loại bỏ khả năng máy tăng áp hoặc máy làm lạnh có vấn đề."

"Khó sửa không?"

"Không khó." Đầu ngón tay Trần Ca xoa xoa ấn đường: "Quan trọng là giờ không có thiết bị sửa, nếu không thì thế này đi, anh đưa tôi phương thức liên lạc, chờ đến khi tôi về tìm hiểu sẽ giúp anh nhìn kỹ được không?"

"Vậy cảm ơn anh nhé." Trì Kiến vội tháo kính râm xuống, gọi vào trong phòng nghỉ: "Phùng Viện, mang giúp anh điện thoại ra đây."

Lúc này Trần Ca mới thấy rõ khuôn mặt anh, cảm thấy rất quen mắt: "Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

Trì Kiến mở điện thoại, cười nói: "Vậy à?"

Trần Ca nghiêm túc nhớ lại, vỗ bốp một cái vào đầu: "Hôm ở trên bãi biển, con trai anh suýt chết đuối, đội viên của tôi đã xuống cứu tiểu gia hỏa. Là Lý Cửu Lộ, hình như hai người còn quen biết nhau, hàn huyên cả buổi."

Trì Kiến giật mình, không khỏi ngẩng đầu lên. Nói thật, ngày đó lực chú ý của anh đều tập trung vào Trì Mộc Dương và Lý Cửu Lộ, không quan tâm những người khác, nhưng khi anh ấy nhắc đến, anh lại nhớ ra người nào đứng bên cạnh.

Anh lập tức vươn tay: "Thì ra là thế, tôi còn chưa cảm ơn các anh."

"Công việc thôi mà." Trần Ca rất thân thiện, nắm tay, nói: "Anh ăn chưa? Sang đây ăn với nhóm chúng tôi nhé? Đúng lúc Lý Cửu Lộ cũng ở đây."

Anh ấy vừa nói vừa chỉ chỉ ra ngoài cửa kính.

Trì Kiến nghiêng đầu, thấy một người con gái đang đứng dưới ánh mặt trời, cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo một cái kính râm nhỏ, mặc áo sơ mi dài tay màu đen, bên trong chắc là mặc áo bơi, bên dưới mặc một cái quần tam giác, cũng màu đen.

Cô đứng thẳng người, đùa nghịch gì đó trước giá nướng BBQ.

Hai cái đùi mượt mà thẳng tắp, đường cong từ đùi đến bắp chân đẹp vô cùng, tỉ lệ cân xứng, bắp thịt chắc nịch, mỗi phần da thấp thoáng ánh lên màu mật ong khỏe khoắn.

Trì Kiến thu lại tầm mắt, khách khí một câu: "Thế thì không ổn lắm đâu."

"Đi nào, trên đảo nhỏ, gặp được nhau chính là bạn bè." Trần Ca nhiệt tình nói: "Chúng tôi vừa mới bắt đầu nướng thôi, anh và bà xã...... Người vừa rồi là bà xã nhà anh nhỉ?"

Trì Kiến nhìn người con gái rạng rỡ dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên, không muốn làm sáng tỏ, khi nhìn sang Trần Ca, hơi gật đầu.

Trần Ca cười nói: "Gọi người nhà anh lên đi thôi."

"Được." Trì Kiến không từ chối nữa, cười cười: "Tôi đi lấy bình rượu ngon."

Hết chương 50

Lời tác giả: "Thu không đủ chi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui