Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ


Giờ phút này, Lý Phượng Quyên xưa nay tự xưng tính tình tốt nhìn Trần Kiến Thành như thế cũng không vui nổi: “Lão Trần, nhiều năm như vậy bốn cháu trai của ông ăn ở trong nhà tôi chưa bao giờ nói cái gì, ba anh em ông coi nhà ta như khách sạn nói đến là đến tôi cũng không ý kiến.

Tôi tự nhận là nhà ta cũng đối tốt với mấy người nhà bọn họ nhưng ông xem bọn chúng làm cái này gọi là gì?” Tay Lý Phượng Quyên chỉ vào màn hình tức đến nỗi run rẩy lên: “Ông không biết xấu hổ mà còn không đành lòng, ông xem bọn chúng rước thứ gì về nhà đi, nếu không phải Lisa may mắn gặp được người tài ba thì một nhà ba người chúng ta đã mất mạng rồi.”Lisa nhìn màn hình theo dõi ở tầng một thấy ông lão Trần đang bồn chồn ở cửa cầu thang cũng không nhịn được chế giễu: “Lúc nãy giọng cha kêu to như vậy mà ông ta giống như không nghe thấy , những cháu trai ông ta vừa gào lên là ông ta đi ra còn nhanh hơn bất kỳ ai.”Trên mặt của Trần Kiến Thành liện lên thần sắc thống khổ, hổ dữ còn không ăn thịt con đâu, cách làm của lão ta thật sự khiến lòng người nguội lạnh.

Tuy ông biết lão ta trọng nam khinh nữ nhưng ông không nghĩ tới lão ta lại có thể làm đến mức này; vậy mà muốn hại chết nhà ông để cháu đích tôn kế thừa tài sản của ông, thật sự là quá độc ác.“Đến khi trời sáng tôi sẽ sai người đưa cha và ba nhà bọn họ về quê.


Còn nhà ở và xe vẫn chưa từng sang tên cho bọn họ, tôi sẽ gọi người bán luôn.” Trong lòng Trần Kiến Thành lạnh lẽo: “Nhiều năm như vậy tôi cũng đối xử với bọn họ coi như tận tình tận nghĩa rồi.”Lisa coi như còn vừa lòng với quyết định này, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cha, cha nên sớm làm như vậy.”Hàn Hướng Nhu nhìn thời gian, đã sắp tới 3 giờ, cô ngáp một cái rồi đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi xuống nhìn xem.”Một nhà ba người Trần Kiến Thành đi theo sau Hàn Hướng Nhu tới chỗ cầu thang, vịn tay lên lan can nhìn xuống, chỉ thấy tầng hai bị một màn sương đen bao phủ nên không thấy rõ cái gì.Hàn Hướng Nhu lấy ra hồ lô nhỏ như ngón tay từ trong túi rồi vứt ra ngoài, hồ lô lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt phình to gấp mấy lần, chỉ một lát đã hút tất cả sương đen ở tầng hai vào trong bụng rồi uốn éo eo bay trở về trong tay Hàn Hướng Nhu.Sương đen không còn, ông lão Trần bồn chồn vài tiếng đồng hồ chống cây gậy bước vội lên, vừa lúc chạm mặt với Trần Kiến Thành đang ở cửa cầu thang tầng hai.

Trần Kiến Thành vừa định mở miệng thì thấy ông lão Trần bước lảo đảo lùi về sau vàu bước rồi tê tâm liệt phế gào lên: “Quỷ!”Hàn Hướng Nhu ngoáy ngoáy lỗ tai rồi bĩu môi không nói gì.

Rốt cuộc cùng là một nhà, gào lên đều giống nhau, thình lình dọa người giật mình.Sau khi Trần Kiến Thành nhìn thấy phản ứng của ông lão Trần thì sắc mặt xanh mét, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên Trần Lisa kéo ông một cái, thừa dịp lão ta mất hồn mất vía bèn xõa tóc ra phía trước rồi âm u đi tới: “Ông nội, ông hại tôi thảm quá.”Hàn Hướng Nhu thấy thế liền vui vẻ, tay bấm pháp quyết niệm pháp chú hướng về lão ta, một đoàn âm khí chui ra từ đầu ngón tay của cô rồi rơi lên người ông lão Trần.

Ông lão Trần hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện Trần Lisa đứng trước mặt mình đang thất khiếu đổ máu, thoạt nhìn trạng thái tử vong cực kỳ thảm thiết, mà Trần Kiến Thành và Lý Phượng Quyên ở phía sau cô đang gục đầu xuống, cũng đều có bộ dạng của người chết.Ông lão Trần bị dọa đến chân run lẩy bẩy rồi tiểu tiện luôn trong quần, hận không thể nhắm mắt lại ngất xỉu.

Nhưng cũng không biết vì sao mà ông lão Trần phát hiện không ngơ đầu mình càng tỉnh táo hơn so với ngày thường, ngay cả té xỉu cũng trở nên xa xỉ với lão ta.“Tại sao?” Lisa không cam lòng hỏi: “Chỉ bởi vì tôi là con gái sao? Những tôi cũng là cháu gái của ông cơ mà, cha tôi cũng là con ruột của ông, không ngờ ông nhẫn tâm hại ba người nhà chúng tôi.”“Không, chúng mày không phải!” Ông lão Trần nhìn Lisa càng ngày càng đến gần mình thì lập tức biểu cảm trở nên điên cuồng, lão ta múa may gậy chống trên tay rồi dùng sức kêu la: “Mày vốn không phải cháu gái ruột của tao, dựa vào cái gì lại đoạt tài sản của nhà họ Trần chúng tao.”Lúc này không chỉ có mỗi Lisa đần ra, cả Trần Kiến Thành và Lý Phượng Quyên cũng không hiểu ra sao, con gái của mình sao lại không phải cháu gái ruột của lão.Trần Kiến Thành không nhịn được bước lên trước hai bước: “Cha, cha không được nói bậy, Lisa là con gái ruột của con không sai.”“Nhưng mày không phải là con trai ruột của tao.” Dưới tác dụng của ảo giác, ông lão Trần nói ra những chuyện đã đè trong bụng vài chục năm, lão ta rống lên: “Năm đó Lão Nhị nhà chúng tao vừa qua một trăm ngày thì bị bệnh nặng, mẹ nó cầm mấy đồng tiền mang nó đi vào huyện, qua hơn mười ngày mới trở về.


Lúc ấy tao cho rằng bệnh của Lão Nhị đã khỏi nên cũng không hỏi nhiều, cho đến mấy năm trước lúc mụ già đó chết thì mụ mới nói thật với tao, mày vốn không phải con trai tao.”Ông lão Trần dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Trần Kiến Thành: “Năm đó Lão Nhị nhà tao vừa đến huyện thì đã chết, mụ già đó biết tao coi trọng con trai nên không dám về nhà rồi đi bờ sông tìm chết.

Kết quả là vừa mới đến nửa đường thì nhìn thấy một học sinh nữ để một cái rổ ở ven đường rồi vội vã rời đi, mụ đi qua thì thấy hóa ra là một đứa bé trai sơ sinh hai ba tháng tuổi liền ôm đứa trẻ đó trở về rồi lừa tao là con trai khỏi bệnh.” Ông lão Trần càng nói càng tức giận, ngay cả gậy chống đều ném đi: “Con mụ ngu ngốc đó trước khi chết nói bảo mày đi tìm mẹ đẻ của mày, dựa vào cái gì? Ông đây nuôi mày lớn thì dựa vào cái gì để cho người khác hưởng phúc.

Tiền của nhà cửa xe cộ này hẳn đều là của nhà họ Trần chúng tao, chúng mày ai cũng đừng nghĩ chiếm!”Nhìn biểu cảm hung tàn của lão, trong lòng Trần Kiến Thành bi thương: “Cho dù tôi không phải con ruột của ông nhưng ba con trai kia của ông không có ai hiếu thuận hơn tôi, trái tim ông có làm bằng cục đá cũng nên được tôi ủ nóng mới đúng.”“Hiếu thuận cái rắm, nếu mày hiếu thuận thì nên thống khoái đưa tất cả tài sản cho cháu trai tao mới đúng! Nhưng mày thì sao? Ngay cả tiền tiêu vặt cũng tiếc cho chúng, hiếu thuận cái chó má gì!” Ông lão Trần trợn tròn mắt thể hiện ra bộ dáng ngang ngược: “Trần Kiến Thành, tao nói cho mày biết, tao sẽ không để cho mày lấy tiền của nhà họ Trần chúng tao cho con nhóc kia đâu! Hiện tại mày đã chết rồi, tất cả tiền đều là của nhà họ Trần chúng tao! Đều là của nhà họ Trần chúng tao!”Hàn Hướng Nhu lắc lắc đầu rồi ném ra một lá bùa đánh tan âm khí.

Đầu óc ông lão Trần choáng váng, mông ngồi bệt xuống sàn, tâm trí tỉnh táo trở lại.


Lão ta chống lấy sàn nhà rồi run rẩy đứng lên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ba người nhà Trần Kiến Thành đang êm đẹp đứng ở cầu thang đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn lão.Ông lão Trần mở to mắt không dám tin tưởng: “Chúng mày không chết?”Lisa chán ghét nhìn lão một cái: “Chúng tôi không chết thật sự khiến ông thất vọng rồi! Nhưng có một tin tức tốt không biết ông có thích hay không? Con trai bảo bối và cháu trai của ông có vẻ như không được tốt cho lắm, có lẽ bọn họ sẽ chết nhanh hơn đấy.”Lúc này ông lão Trần mới nhớ tới vừa rồi bản thân nghe được những tiếng kêu thảm thiết của con trai và cháu trai mình bèn vội vàng run rẩy chân chạy nhanh trên hành lang tầng hai.______________________________Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:Sắp tới nghỉ lễ 30/4 1/5 kéo dài, nhà còn mấy cái loa phóng thanh phải trông nên có thể sẽ up chậm hơn ngày thường.

Mong các bạn thông cảm nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận