Hàn Hướng Nhu nhìn màn hình di động mới nhận được 1 triệu thì giơ tay lên: “Để em đi, gần đây kiếm được một ít tiền, vừa lúc tính quyên góp một phần.
Nếu không có công việc khẩn cấp sắp xếp cho em thì ngày mai em xin nghỉ một ngày để mua vài thứ cho các cụ già.”Trần Lâm gật đầu: “Có thể, chỉ là nơi đó khá xa, em phải chú ý an toàn nhé.”Sau khi tan họp, Hàn Hướng Nhu mở máy tính ra để tìm hiểu tư liệu về viện dưỡng lão Từ Tâm ở huyện Hoàn Quả.
Viện dưỡng lão Từ Tâm là viện dưỡng lão từ thiện đầu tiên được xây dựng từ thập niên 80, bởi vì niên đại quá lâu nên viện dưỡng lão đã trở nên cực kỳ cũ nát.
Hiện giờ viện dưỡng lão tư nhân, tư doanh ngày càng nhiều lên, gia đình có điều kiện tốt một chút đều sẽ không chọn viện dưỡng lão như thế, bởi vậy những người sinh sống ở viện dưỡng lão này về cơ bản đều là những người cao tuổi góa bụa hoặc bị con cháu vứt bỏ không nhà để về.Hàn Hướng Nhu dùng xe việt dã nhà mình đi ra ngoài mua sắm một chuyến, đệm giường chăn gối mua 50 bộ, áo bông, quần bông, áo lông vũ, các loại quần áo khác nhau, đồ dùng hàng ngày cũng không thể thiếu, trái cây, thịt dê heo bò và điểm tâm cũng mua một đống.
Chờ đến khi Hàn Hướng Nhu chuẩn bị xuất phát thì Hàn Bình An trực tiếp gọi đơn vị vận tải tới, xe vận tải chất đầy đồ đạc đi theo sau xe Hàn Hướng Nhu để vận chuyển tới viện dưỡng lão.Vị trí của viện dưỡng lão Từ Tâm rất xa, tới huyện Hoàn QUả còn muốn đi tiếp đến vùng ngoại thành thêm hai mươi phút mới tới nơi.
Hàn Hướng Nhu đỗ ở cổng viện dưỡng lão, viện trưởng viện dưỡng lão nghe được tiếng động thì vội vàng ra đón, vui vẻ hớn hở chào hỏi Hàn Hướng Nhu: “Là thư ký Hàn của tập đoàn Thần Huy phải không? Tôi là viện trưởng Trương của viện dưỡng lão Từ tâm, hoan nghênh cô đến viện dưỡng lão chúng tôi.”Hàn Hướng Nhu tươi cười nói: “Cháu tên là Hàn Hướng Nhu, cô gọi cháu Tiểu Hàn là được.”Hai người chào hỏi, tài xế lái xe vận tải mở cửa sổ xe hỏi: “Đồ đạc khá nhiều, có thể lái xe vào trong viện được không?”“Được được!” Viện trưởng Trương vừa mở cổng viện vừa hơi nghi hoặc: “Ngày hôm qua tập đoàn Thần Huy đã phái người đưa vật tư từ thiện đến rồi.”Hàn Hướng Nhu cười cười: “Đây là chút tâm ý của cá nhân cháu thôi.”Viện trưởng Trương vội vàng nói lời cảm ơn, chờ xe vận tải mở cửa xe và nhìn thấy đồ đạc bên trong đầy ắp thì nhanh chóng đi tới hỗ trợ chuyển vật tư.Hàn Hướng Nhu đi loanh quanh vài bước ở ngoài viện dưỡng lão Từ Tâm rồi đánh giá hoàn cảnh xung quanh viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão ở gần quốc lộ, là một tòa nhà cũ có năm tầng, sân bên ngoài là một mảnh đất hoang.
Nơi gần viện dưỡng lão có khai khẩn một mảnh đất trồng ít rau củ, bên cạnh còn có một ổ gà rất lớn, bên trong có mười mấy con gà, chắc là viện dưỡng lão tự chăm sóc lấy.Đối diện viện dưỡng lão là một trường tiểu học bỏ hoang, bên trong có mấy căn nhà cấp bốn rách mướp, trong sân tràn đầy cỏ dại, cổng lớn nghiêng nghiêng méo mó gắn ở trên khung cửa, một ổ khóa to đã sỉ sắt khóa hai cánh cổng lại.Bên cạnh trường tiểu học là một gò đất rất thấp.
Tuy Hàn Hướng Nhu không đi tới nhưng chỉ xem một cái là biết trên gò đất đó có không ít nấm mồ.Lúc Hàn Hướng Nhu đến đã có hai tình nguyện viên tới trước, một người tên là Trương Thịnh, một người tên là Lý Thanh, là một đôi người yêu.
Lý Thanh ở trên mạng nhìn thấy viện dưỡng lão Từ Tâm này vì quá cũ nát hẻo lánh, có rất ít tình nguyện viên tới hỗ trợ nên thương lượng với Trương Thịnh tranh thủ thứ sáu không có tiết học tới đây làm công ích.
Ước chừng hai người đạp xe đạp hơn hai giờ mới tới nơi này, chuẩn bị ở đây ba ngày.Hàn Hướng Nhu đi dạo bên ngoài một vòng để xem xét địa hình quanh đây, lúc trở về thì đồ đạc cô mang đến đều đã được dọn vào nhà, tài xế xe vận tải cũng đã rời đi.Lý Thanh và Trương Thịnh vội vàng thay đệm chăn ga gối mà Hàn Hướng Nhu mang đến cho các cụ nơi đây, Lý Thanh vừa thay vỏ gối vừa hỏi viện trưởng Trương đang trải giường chiếu: “Viện trưởng, nhà nơi này cũng đã cũ như vậy mà không nghĩ đi xin xây lại sao ạ?”Viện trưởng Trương cười hiền lành: “Tuy nơi này cũ một chút nhưng chúng tôi ở đã quen, hơn nữa chúng tôi còn tự trồng rau ở kế bên, kể ra cũng khá tốt.”“Vậy cũng đúng.” Lý Thanh thay vỏ gối xong để trên giường rồi giúp viện trưởng lồng vỏ chăn.Lúc Hàn Hướng Nhu đi vào thì Trương Thịnh, Lý Thanh và viện trưởng đã đổi xong năm phòng.
Hàn Hướng Nhu vừa đi hỗ trợ vừa như vô tình nói: “Viện trưởng, sao không thấy người già ở trong viện vậy ạ?”“À, tầm giờ này các cụ đang trong phòng hoạt động ở tầng năm rồi, chờ đến khi ăn cơm sẽ xuống.”Bận rộn cả một buổi sáng, bốn người đều đổi xong đệm chăm cho các cụ già, viện trưởng Trương đưa các cô đi vào phòng phía đông ở tầng hai: “201 và 202 không có người ở, buổi tối mọi người ở nơi này nhé.”Hàn Hướng Nhu đẩy ra cửa phòng 201, trong phòng có hai cái giường gỗ, một tủ quần áo, một cái bàn, và một chiếc ghế dựa.
Có khả năng từng có người ở, trong phòng cũng không coi là bẩn, chỉ có một lớp bụi mỏng mà thôi.
Trương Thịnh ở phòng đối diện, bố trí phòng cũng giống nhau.Ba người vệ sinh phòng một lượt rồi lấy đệm chăn gối mới cho ba giường, đến khi dọn dẹp xong thì viện trưởng Trương đi lên gọi bọn họ xuống nhà ăn ăn cơm.Nhà ăn của viện dưỡng lão ở tầng một, bên trong có mười cái bàn tròn nhưng chỉ có tám người già ngồi cùng một bàn đang ăn cơm, viện trưởng Trương dẫn các cô đến bàn khác rồi cười nói: “Sườn dê và thịt bò cô Hàn mang tới đều rất tươi mới, phòng bếp có làm canh thịt dê, còn rau xanh đều do chúng tôi trồng, không dùng thuốc trừ sâu nên hương vị rất ngon.”Sau khi Hàn Hướng Nhu ngồi xuống có liếc nhìn những người già đang ngồi bàn bên kia rồi đột nhiên hỏi: “Viện trưởng, sao chỉ có tám cụ xuống dưới ăn cơm vậy ạ?” Vừa rồi bọn họ thay đổi đệm chăn ở mười lăm phòng, điều này chứng tỏ ít nhất còn hơn hai mươi cụ không xuống dưới ăn.Viện trưởng Trương dừng đũa, khuôn mặt in hằn nếp nhăn ngẩng lên nhìn Hàn Hướng Nhu rồi nở nụ cười hiền từ: “Các cụ đang ở trên chơi mạt chược, không chơi xong thì không muốn xuống đâu, tôi đã mang đồ ăn lên cho các cụ rồi, các cô không cần lo lắng.”Hàn Hướng Nhu ẩn ý nhìn viện trưởng rồi sau đó cúi đầu uống nước canh thịt dê trong bát, không nói tiếp nữa.Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người Hàn Hướng Nhu vệ sinh nhà ăn một chút.
Lý Thanh có tinh lực dồi dào còn muốn đi các phòng lau pha lê nhưng lại bị viện trưởng Trương từ chối với lý do là mở cửa sổ gió lạnh sẽ thổi vào làm các cụ không chịu nổi.Hàn Hướng Nhu nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ thì cười nhạt một cái rồi gọi Lý Thanh đi tưới nước cho đất trồng rau.Lý Thanh suy nghĩ đơn thuần lại nhiệt tình, tưới nước nhổ cỏ không phải là việc nhẹ nhàng nhưng cô lại rất nhiệt tình.
Sau khi làm việc xong, cô lại chạy về viện dưỡng lão bê một chậu thức ăn cho gà tới rồi cho gà ăn, xong xuôi mới trở về nghỉ ngơi.Hàn Hướng Nhu và Lý Thanh về phòng ngủ một lúc cho đến khi trời bên ngoài đã tối.
Hai người mới ra khỏi phòng thì nghe được tiếng nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt vọng lên..