Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ


Theo sương mù dày đặc dần tan, tiếng ca ê ê a a và tiếng nói chuyện ríu rít rõ ràng truyền vào lỗ tai.

Sương mù tan hẳn, Hàn Hướng Nhu phát hiện mình vẫn ở căn nhà của Nhà lớn họ Trương như cũ, ngoài cửa sổ không phải màn đêm đen nữa mà là ánh nắng tươi sáng, tiếng chim chóc hót lanh lảnh hơn hẳn.

Căn nhà không đơn sơ giống như tối hôm qua bọn họ ở, màn giường được treo trên móc hai bên, trong cái giá trên giường có để đệm chăn tinh xảo.

Giữa căn nhà có một bàn tròn, bên trên khăn trải bàn thêu hoa có để trà nước và điểm tâm.

Trên bàn trang điểm để một số đồ trang điểm chai lọ vại bình, ngăn kéo phía dưới nửa mở, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cái hộp trang sức xinh đẹp.

Lý Đại Đông nhìn thấy tất cả đang diễn ra thì lòng bản tay toát mồ hôi: “Đạo hữu Hàn, có phải những người biến mất đều đến nơi đây hay không? Đây là nơi nào vậy?”

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu gặp phải tình huống như này, cô lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Không rõ lắm, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”

So với sự bình tĩnh của Lý Đại Đông và Hàn Hướng Nhu thì mấy người thiếu gia Trương và Đại Băng bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Căn nhà này sao lại biến dạng? Có phải chúng ta rơi vào ổ quỷ hay không?”

Lý Đại Đông vừa muốn giải thích hai câu thì thấy Hàn Hướng Nhu nhanh chóng tóm lấy anh ta kéo vào trong màn giường.

Rất nhanh cầu thang truyền tới tiếng bước chân ồn ào, nghe giọng nói đoán rằng có vài người tiến vào.

“Đây là người hầu mới tới sao?” Một tiểu thư trẻ tuổi không mấy kiên nhẫn nói: “Đưa tới nơi này của ta làm gì?”

Một phụ nữ trung niên cười nhẹ nhàng: “Thưa tiểu thư, mấy ngày hôm trước không phải từng nói thiếu người sai sử sao? Đương nhiên là để ngài tới chọn trước rồi ạ.”

Tiểu thư kia nghe vậy thì mới không tình nguyện liếc nhìn mấy người một cái rồi nói với vẻ không mấy hứng thú: “Mới nhìn qua sao đều không phóng khoáng như vậy, để cô gái kia ở lại, những người khác đều mang đi.”

Mấy người thiếu gia Trương nhìn hai người đàn ông đi lên sắp túm lấy mình thì lập tức khủng hoảng kêu la: “Đây là nơi nào? Cứu mạng! Cứu cứu tôi!” Một người đàn ông trong hai người không kiên nhẫn bèn tát thiếu gia Trương một cái: “Kêu cái gì mà kêu? Tới nhà họ Trương chúng tao rồi, chẳng lẽ còn bạc đãi mày.”

Phỉ Phỉ bị lưu lại một mình thì hoảng sợ nhìn đám người kia, cô ta bịt kín lại miệng của mình không dám lên tiếng.

Vị tiểu thư trang điểm kỹ lưỡng kia cũng không phản ứng cô ta, chỉ soi gương trang điểm thay bộ trang sức rồi mang người hầu từ từ rời đi, căn nhà khôi phục yên tĩnh.

Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông đi ra từ sau màn giường, đi tới cửa sổ nhìn lướt qua bên ngoài, cây cối trong vườn hoa rực rỡ, trăm hoa đua nở, mấy sân đằng trước có thể nhìn thấy vài bóng người đi đi lại lại.

Tất cả đều bình thường, bất luận ở trong phòng hay trên người những người đó đều không nhìn ra được âm khí và tử khí dù chỉ một chút, vẫn giống y như người bình thường.

“Chúng ta đi xuống trước đã.” Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông xoay người đi ra ngoài, Phỉ Phỉ vẫn ngồi bệt dưới đất cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi nhào tới ôm lấy chân Hàn Hướng Nhu: “Cầu xin cô, mang tôi đi cùng đi mà.”

Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Tôi vẫn chưa rõ tình huống nơi này lắm, đưa cô đi ra ngoài ngược lại còn nguy hiểm.

Không bằng cô ở nhà này trước đã, chỉ cần lời nói và việc làm không khác người thì tôi cảm thấy sẽ không có nguy hiểm.”

“Những kẻ vừa rồi có phải đều là quỷ hay không?” Tâm lý Phỉ Phỉ sụp đổ khóc rống lên: “Bọn họ đều mặc như người thời dân quốc thì sao có thể là người sống được?”

Hàn Hướng Nhu ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai cô ta: “Cô giả vờ như không biết gì hết thì sẽ không có việc gì.”

Phỉ Phỉ ôm mặt khóc thút thít, lúc này trong lòng cô ta ngập đầy sự hối hận, kỳ nghỉ tốt đẹp không ở nhà nghỉ ngơi mà sao còn muốn đi theo bạn trai tìm đường chết? Nhớ tới những lời đồn đãi của Nhà lớn họ Trương, trong lòng Phỉ Phỉ lạnh lẽo, người mất tích 20 năm trước đều không tìm được, chính mình có phải sẽ giống như bọn họ, cuối cùng sẽ không trở về được hay không?

Lúc đang phát sóng trực tiếp, Hàn Hướng Nhu từng dạo qua Nhà lớn họ Trương một lần, bố cục tổng thế của cả tòa nhà đều có sự hiểu biết nhất định.

Sau khi hai người ra khỏi căn nhà, Hàn Hướng Nhu nhìn trái nhìn phải rồi nói nhỏ: “Vừa rồi ở trên căn nhà đó tôi nhìn thấy trong vườn hoa có mấy người, chúng ta tới bên kia xem trước rồi từ phía sau ra đằng trước tìm hiểu một chút.”

Nhiệm vụ lần này của Lý Đại Đông là phối hợp Hàn Hướng Nhu, bởi vậy anh ta không phản đối gì mà đi theo cô vào trong vườn.

Phong cách vườn của Nhà lớn họ Trương mang hơi hướm lâm viên ở Tô Châu, núi giả được xây dựng một cách tinh xảo từ đá Thái Hồ, đình được xây cất lên dựa vào sông, hoa tử đằng rủ xuống giống như tua rua, thật sự cực kỳ đẹp mắt.

Hàn Hướng Nhu nhìn cảnh sắc được bài trí trong vườn, không ngờ tâm trạng được thả lỏng không ít, cô hái một đóa hoa vừa thưởng thức nó trên tay vừa hỏi Lý Đại Đông đang đi theo: “Rốt cuộc cái người Trương Thế Phong tu sửa nhà lớn này có lai lịch gì? Sao lại có nhiều tiền tu sửa căn nhà xa haa như vậy?”

Lúc Lý Đại Đông điều tra án này có từng điều tra khá nhiều tư liệu về nhà ở của Trương Thế Phong: “Nói đến nhà họ Trương này cũng coi như là thế gia huyền học, nhưng bản lĩnh của họ thiên hướng cách thức không chính thống, không giống như có truyền thừa chính thức như những thế gia khác.

Tới năm Trương Thế Phong 42 tuổi, đột nhiên ông ta rửa tay chậu vàng, trở lại quê quán dùng của cải mấy đời xây lại căn nhà như vậy.

Căn cứ vào phần ghi chép của huyện, năm 1920 lính Nhật tấn công vào Điền Hương, lúc ấy người trong huyện chạy trốn tứ tán, cho đến sau khi thế cục ổn định lại thì người dân Điền Hương lại trở về sinh sống, lúc này mới phát hiện Nhà lớn họ Trương vẫn đóng chặt cổng, đẩy cửa vào mới phát hiện người nhà họ Trương đã không thấy đâu.

Lúc ấy quân phiệt chính trực hỗn chiến với quân Nhật xâm lược nên tư liệu thiếu thốn nghiêm trọng, ngay cả ghi chép của huyện cũng chỉ viết mấy câu không rõ ràng mà thôi.”

Hai người đang thì thầm thảo luận, bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu nghe được phía trước có tiếng bước chân nhỏ bé lập tức kéo Lý Đại Đông sang bên cạnh, hai người tránh ra sau núi giả, vừa mới trốn xong thì nghe được tiếng nói chuyện.

“Ngươi có nghe nói gì chưa? Hình như sáng nay tiểu thư lại ầm ĩ với đại thiếu nãi nãi rồi, ồn ào đến mức cả cơm sáng lão gia cũng chưa ăn nổi.”

“Hai người lại ầm ĩ cái gì thế?”

“Còn có thể là chuyện gì, tiểu thư muốn ra cửa nhưng đại thiếu nãi nãi không cho nên chẳng phải hai người lại ầm ĩ sao.”

“Về điều này thì tiểu thư không đúng rồi, bên ngoài hỗn loạn lắm, đánh giặc cả ngày không ngừng, trong nhà vẫn an toàn hơn chứ.”

“Đúng thế, đại thiếu nãi nãi cũng có lòng tốt thôi mà.”

……

Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua bên cạnh núi giả, Lý Đại Đông nhìn Hàn Hướng Nhu hơi chần chờ: “Hình như mấy cô gái đó không biết mình là quỷ thì phải?”

Hàn Hướng Nhu hơi nheo mắt lại: “Nếu là vừa mới chết không bao lâu thì không biết bản thân đã chết thì về tình còn chấp nhận được, nhưng đã qua một trăm năm thì sao còn chưa phát hiện ra?”

Hai người vừa muốn đi ra khỏi núi giả thì lại nghe được tiếng bước chân bèn vội vàng đứng im không nhúc nhích.

Lần này tiếng bước chân của người đi tới rất vội vã, rất nhanh đã đi vòng qua bên cạnh núi giả.

Lý Đại Đông nhìn lướt qua bóng dáng của người nọ từ khe hở rồi vội vàng kinh ngạc hô lên: “Đạo hữu Hàn, đó là đồng nghiệp Lý Khải của tôi.”

Hàn Hướng Nhu nhanh chóng quyết định: “Anh đi kêu anh ta tới đây đi.”

Lý Đại Đông vội vã chạy ra khỏi núi giả rồi vỗ lên bả vai của Lý Khải: “Cuối cùng tôi cũng tìm được các cậu.”

Lý Khải quay đầu nhìn Lý Đại Đông mang theo ánh mắt mờ mịt: “Ngươi là ai?” Lý Đại Đông sửng sốt, vừa định nói chuyện thì hình như Lý Khải nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, ngươi là người hầu mà lão gia mới tuyển vào chứ gì? Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì? Ở đằng trước còn không lo hết, nhanh chóng đi qua cùng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui