Cửa phòng chính treo một ở khóa bằng đồng lớn, Vạn Thủ Côn đẩy đẩy cửa sổ đóng chặt, phát hiện bên trong đều cài then cửa.
Hàn Hướng Như thấy thế thì trầm tư một lát: “Tôi không biết bẻ khóa, hay là dùng một lá bùa đi?”
“Đừng đừng đừng đừng! Tuyệt đối đừng dùng!” Lý Đại Đông vội vàng chen tới chặn lại bàn tay đang chuẩn bị lấy phù triện ra của Hàn Hướng Nhu, sau đó từ móc từ trong túi ra một cái chìa khóa hình dạng quái dị: “Để tôi dùng chìa khóa vạn năng thử xem.” Lý Đại Đông cắm chìa vào trong ổ khóa, xoay xoay hai ba cái, đột nhiên “cạch” một tiếng, khóa đồng mở ra.
Hàn Hướng Nhu vô cùng thích thú nhìn chìa khóa trong tay Lý Đại Đông: “Thứ đồ chơi này tốt ghê á, anh mua ở đâu vậy?”
Lý Đại Đông hơi chần chờ một chút, lặng lặng nhét chìa khóa trở lại vào túi: “Cái này trong Cục phá án của chúng tôi mới có, bên ngoài không có bán đâu.”
Close Player
Hàn Hướng Nhu nhìn anh ta, sau đó duỗi tay tháo khóa đồng xuống, dán một tấm bùa Im Lặng lên trên cửa phòng, Lưu Việt ghé vào trên cửa nhìn lá bùa rồi lại nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ mặt khiếp sợ: “Hàn đạo hữu, bùa của cô nhiều loại ghê á.”
Hàn Hướng Nhu sâu kín thở dài: “Dù sao tôi không được cấp chìa khóa vạn năng mà, chỉ có thể tự lực cánh sinh chuẩn bị chút đồ vật thôi.”
Bàn tay che túi của Lý Đại cong lên, cảm thấy có chút áy náy vô cớ: "...!"
Mấy người lần lượt đi vào, phòng chính bố trí giống như lúc mới bước vào nhìn thấy, ở giữa là một đại sảnh rất lớn, phòng ngủ bên phải, thư phòng ở bên trái.
Trong đại sảnh chỉ có một cái bàn, cũng không có gì khác thường, thậm chí đơn giản đến lạ thường, Hàn Hướng Nhu nhìn quanh rồi đi về phía thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, Hàn Hướng Nhu đẩy cửa ra, khi nhìn thấy mọi thứ bên trong cửa, sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lý Đại Đông đứng sau lưng Hàn Hướng Nhu nhìn thấy cảnh tượng bên trong cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hàm răng trên và hàm dưới không tự chủ được mà va vào nhau.
Từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong là một khu rừng yên tĩnh và tối tăm, cho dù từ xa nhìn vào đây cũng sẽ có dự cảm không lành.
“Xem ra bảo vật gia truyền đều ở trong trận pháp này.
Nếu chúng ta phá trận pháp trong khu rừng rậm này, chúng ta có thể lấy được bảo vật gia truyền.
Khi đó chúng ta có thể phá vỡ kết giới của biệt thự nhà họ Trương.” Hàn Hướng Nhu hít một hơi thật sâu hỏi Lý Đại Đông: “Anh xác định nhà họ Trương không phải là thế gia huyền học sao? Cái trận pháp ảo diệu này không phải người bình thường có thể làm ra được đâu.”
Lưu Việt cũng có chút khó hiểu: “Tư liệu chúng tôi điều tra được ở trong cục đúng thật là thế mà, hơn nữa trước khi tỉnh táo tôi đã cố ý tiếp cận ông cụ nhà họ Trương, năng lực của ông ta nhiều lắm cũng coi như phổ thông mà thôi, thậm chí còn không bằng chú Vương bảo vệ trong cục điều tra nữa ấy chứ.”
“Nói như thế thì đồ gia truyền này vô cùng lợi hại rồi.” Hàn Hướng Nhu cầm mấy lá bùa Triệu Tập đưa cho bọn họ: “Tôi nghe nói các anh đều được các môn phái cử đến Cục điều tra sự kiện linh dị, ai cũng có bản lĩnh riêng, đến lúc đó mọi người mặc kệ là tách ra hay cùng nhau hành động thì đều phải lấy việc tìm được mắt trận làm mục tiêu, nếu ai phát hiện ra thì lập tức sử dụng bùa Triệu Tập để định vị liên hệ.”
Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng rộng mở, lại thả lá bùa Tiểu Nhân xuống: “Mày đi khóa cửa lại rồi trốn ở trong phòng, giúp tao canh chừng ông cụ Trương.”
Lá bùa Tiểu Nhân vươn ra khỏi cửa, ôm lấy ngón tay của Hàn Hướng Nhu, sau đó nhảy lên không trung, nhàn nhã đáp xuống đất, Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hàn Hướng Nhu bước ra ngoài, tiếng thở đều đều phía sau cô trong nháy mắt đều biến mất, chỉ còn mình cô lẻ loi đứng ở bên ngoài rừng rậm.
Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau là toàn là đất hoang vu, nơi xa xa bị sương mù dày đặc che khuất, không nhìn rõ được gì.
“Cạc cạc cạc……” Trong rừng rậm truyền đến quạ đen tiếng kêu, Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn lên không trung, linh hồn của ba con quạ bay ra khỏi rừng rậm, đậu trên cành cây, lạnh lùng nhìn Hàn Hướng Nhu.
Hàn Hướng Nhu không để ý tới ba con quạ kia mà đi về phía rừng rậm, nơi này không có mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao, chỉ có sương mù, âm khí và tử khí.
Cây cối rậm rạp trong rừng rậm không có chút sinh mệnh nào, cứ yên lặng thẳng tắp đứng đó , ngay cả những chiếc lá của chúng đều tỏa ra một làn sương mù ngột ngạt.
Đi được khoảng năm phút, ánh sáng xung quanh càng lúc càng tối, con đường đã từng đi qua cũng không còn rõ nữa, Hàn Hướng Nhu cảm giác như mình đang đi trong một làn sương đen.
Đột nhiên có hai bóng đen lao tới, Hàn Hướng Nhu nghe được âm thanh liền đá cái bóng ra ngoài, sau đó móc từ trong túi ra một lá bùa ném đi, một vầng trăng nhỏ sáng rực treo trên đầu Hàn Hướng Nhu, chiếu sáng khu vực trong vòng ba mét.
Hàn Hướng Nhu nhìn con quỷ trên mặt đất mất đi nửa sau đầu, vẻ mặt quen thuộc: “Xời, chẳng phải là con quỷ háo sắc kia sao?”
Lúc này con quỷ háo sắc mới nhìn rõ, người đá nó ra ấy vậy mà chính là cô gái dùng quần áo thổi bay nó, trên mặt nó đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, hai chân mềm nhũn, kêu một tiếng khuỵu xuống: “Boss à, không phải tôi đâu, tôi không làm gì hết á.
Lúc đó cô dùng quần áo đánh tôi xỉu luôn tại chỗ, đến khi tỉnh dậy thì tôi phát hiện mình đã ở đây rồi.”
Một bóng đen khác thè lưỡi cũng rên rỉ bò dậy, nhìn thấy Hàn Hướng Nhu liền lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô không phải là cô gái một mình đi dạo trong nhà vào ban đêm sao? Đêm đó cô lúc đang nói chuyện với Lê Ca, tôi đang trốn ở phòng kế bên nhìn đó.” Quỷ treo cổ nhìn vẻ mặt vô cảm của Hàn Hướng Nhu, cười mỉa một tiếng, rút lưỡi lại: “Lê Ca lúc đó đã nói không cho chúng tôi có ý đồ với cô.”
Nghĩ đến thiếu niên tuấn mỹ kia, vẻ mặt Hàn Hướng Nhu dịu đi không ít: “Hắn cũng vào à?”
Chúng ta đều sợ bị hút vào, quỷ bị hút vào chưa bao giờ rời đi.
Nhưng Lê Ca vẫn luôn muốn tiến vào, hai lần trước hắn đã bỏ lỡ vì chuyện gì đó, lần này hắn cuối cùng cũng đuổi kịp sau vài ngày ngồi xổm trong biệt thự nhà họ Trương.”
Hàn Hướng Nhu nghe vậy cảm thấy Lê Ca cũng là có mục đích mà đến, không khỏi hỏi: “Thế hiện giờ hắn ở đâu?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa, lúc tỉnh lại đã không thấy Lê Ca rồi.” Quỷ treo cổ thành thật nói: “Hắn lợi hại hơn chúng tôi nhiều lắm, có thể đã ra khỏi rừng rậm rồi không chừng.”
*Editor note:
-Trong truyện khi nhân vật đối thoại, người – người xưng hô như bình thường, người – quỷ/thần/ma xưng hô: ta-ngươi/ ta-mi/ mày-tao (tùy ngữ cảnh) Nói ngắn gọn là vì các bên đó không phải con người, nên đa phần xưng hô sẽ không dựa theo tuổi, mối quan hệ xã hội như loài người.
-Lê Ca: tui chen ngang nên chưa rõ nv này (một số nv khác cũng vậy) là anh Lê hay tên là Lê Ca, cũng chưa rõ tuổi, nên tui làm theo ngữ cảnh trước mắt nha, sau này có gì tui đổi sau.