Lục Thiên Phong vội thay đồ đến công ty mà không gọi Ngô Thục Nghi dậy đi cùng, anh còn giận chuyện hôm qua khi anh nhìn thấy Thục Nghi nói chuyện với đàn ông lạ.
Vả lại hôm nay có cuộc hợp cổ đông lớn, anh muốn đến công ty sớm chuẩn bị cho cuộc hợp.
Ngô Thục Nghi tỉnh dậy không thấy Lục Thiên Phong trên giường, cô lầm bầm “Không gọi mình đi làm chung.
Hôm qua bỏ mình đi uống rượu một mình say khướt, hôm nay sáng dậy đã không thấy đâu, đi làm cũng không gọi đi cùng, anh ấy làm sao thế nhỉ?”
Ngô Thục Nghi cũng tranh thủ đến công ty, cô cũng phải sắp xếp tài liệu.
Vào phòng hợp không khí căn thẳng, nhất là Lục Thiên Phong không thèm nhìn cô một lần.
Anh lạnh lùng làm công việc của mình, cũng không quan tâm đến người con gái đi bên cạnh anh.
Nhưng nhất cử nhất động của cô điều thu vào tầm mắt anh.
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi với chiếc váy màu đen bó sát người cơ thể.
Với bộ trang phục công sở đơn giản như bao nhân viên khác nhưng lộ ra vòng eo con kiến, vòng một và vòng ba hoàn chỉnh làm điểm nhấn trên cơ thể thì ai mà không nhìn cô thì phí cuộc đời.
Những người đến hợp hôm nay toàn cổ đông lớn, mọi người đều nhìn Ngô Thục Nghi không chớp mắt.
Kết thúc cuộc hợp cũng đã gần trưa, Ngô Thục Nghi đi về bàn làm việc, còn Thiên Phong về phòng riêng ngồi xuống ghế mắt nhắm hờ trong cực kì mệt mỏi.
Ngô Thục Nghi sắp xếp lại công việc và lịch trình hôm nay của sếp lại một chút.
Cảm thấy hôm nay thái độ của anh rất khác với cô.
Cô vừa đánh văn bản vừa suy nghĩ chuyện hôm qua.
Hôm qua trợ lý Kim có nói tổng giám đốc về lúc cô tan ca…vậy lúc đó tại sao anh ấy lại đi uống rượu một mình.
Khúc mắt nằm ở đâu? Suy nghĩ xíu cũng ra và cô bước đi.
Ngô Thục Nghi đến phòng camera, xem thời gian đó anh về khi nào? Xem xong cô cũng biết lí do tại sao anh lại đối xử cô như vậy.
Thì ra Lục Thiên Phong lại ghen, hay là anh không tin tưởng.
Cũng đã hơn ba tháng bên nhau, sao anh không tin tưởng cô.
Nghĩ mà buồn nhưng dù sao cô cũng tìm ra nguyên nhân để bản thân cô biết vì sao anh đối xử như người dưng.
“Cốc…Cốc…Cốc”
“Vào đi”
Lục Thiên Phong nhìn thấy Ngô Thục Nghi bước vào phòng, trên tay một bên là bản hợp đồng.
“Có việc gì?”
“Tôi cần xin chữ ký của tổng giám đốc” Thục Nghi thay đổi cách xưng hô.
Vì anh quá lạnh lùng với cô nên cô đáp lại.
Lục Thiên Phong nhìn chầm chầm Ngô Thục Nghi.
Em to gán lắm.
Hôm qua thì nói chuyện với người đàn ông trước cổng công ty, hôm nay lại thay đổi cách xưng hô với tôi.
“Đặt xuống đây”
Lục Thiên Phong kí xong, đóng tài liệu lại.
Ngô Thục Nghi cầm bảng tài liệu bước ra.
Ngô Thục Nghi cũng không quay đầu lại mà tiến ra bàn làm việc riêng của mình.
Đến chiều tan ca, Ngô Thục Nghi đi ăn Kiều An Ngọc.
Còn Lục Thiên Phong chẳng rõ là đi đâu?
Chín giờ tối Ngô Thục Nghi về nhà.
Cô vừa bước vào phòng, một thân hình cao lớn bao trùm lên cô, chưa kịp phản ứng thì Ngô Thục Nghi bị đè lên cửa, một nụ hôn mạnh bạo như muốn cắn nuốt cô.
Mùi rượu nồng nặc bay vào khoang miệng cô.
Anh cạy răng cô luồn chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng, lưỡi anh quấn quanh chiếc lưỡi của cô.
Anh mút đến mật ngọt bên trong miệng cô.
Thân thể của cô lúc này như mềm nhũn ra, cô phối hợp đáp lại cùng anh vì biết là đó Lục Thiên Phong không ai khác.
Cả hai người ôm nhau hôn một cách cuồn nhiệt và triền miên rất lâu đến gần như không thở được cả hai mới buông ra.
“Anh yêu em, Thục Nghi đừng lạnh lùng với anh nữa anh chịu không nổi” Lục Thiên Phong vừa thở vừa nói ra những gì hôm nay anh và cô trải qua.
Ngô Thục Nghi dựa vào ngực anh thở dồn dập và nói “Ai lạnh lùng với em trước, là anh mà”
“Ừm là anh, anh sai rồi.
Cứ nghĩ sẽ lạnh lùng với em mãi mà anh làm không được”.
Đôi mắt đầy dục vọng Lục Thiên Phong nhìn Ngô Thục Nghi, khẽ cười, giọng nói trầm đục kèm theo hơi thở ấm nóng đầy mùi rượu thả vào tai cô, mẫn cảm mà ửng đỏ lên:
“Em rất đẹp, Thục Nghi”
Ngô Thục Nghi ngại ngùng
“Anh lại uống rượu nữa hả?"
"Ừm, anh đi gặp đối tác có uống hơi nhiều"
"Sao anh không cho em đi cùng?"
Lục Thiên Phong liên tục thở hơi ra vào mặt và cổ Ngô Thục Nghi "Vì anh không muốn người khác ngắm nhìn em"
"Là sao em chưa hiểu lắm?"
"Thục Nghi! em biết hôm nay em rất đẹp và quyến rũ lắm không? Em biết như vậy là đủ rồi"
Lục Thiên Phong lại ôm hôn Ngô Thục Nghi, anh mút môi cô đến cuồng nhiệt, bàn tay thoa bóp đôi gò bồng.
"Ưm, Thiên Phong...em...em chưa đi tắm nữa đấy”.
Lục Thiên Phong tạm buông tha đôi môi cô, phà hơi vào vành tay đầy mùi rượu nồng nặc, đôi má ửng đỏ, dựa toàn bộ cơ thể lên người Thục Nghi
Lục Thiên Phong vừa cắt cắn mút mút vừa tiếp lời “Anh cũng chưa tắm, em muốn làm xong rồi tắm hay tắm xong rồi làm.
Nhưng điều quan trọng anh muốn cùng em làm điều đó"
“Vậy đường nào em cũng chết với anh" Thục Nghi hốt hoảng.
“Em muốn bao nhiêu anh cũng chiều, em biết hai ngày đi công tác anh nhớ em đến thế nào không?" chiếc lưỡi anh lại rà đi xuống vùng cổ, liếm láp lên xuống.
Làm Thục Nghi tê dại thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Phần trên của cô như muốn mền nhũn ra nhưng vì Lục Thiên Phong đang dựa sát vào người cô nên cô đành bám lấy Thiên Phong được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Thiên Phong! chuyện hôm qua...em...muốn giải thích…” chưa nói hết câu, Thiên Phong đặt nụ hôn trở lại nhẹ lên cánh môi cô “chụt...” và tiếp lời “Chuyện hôm qua...mình nói sau nha, tối nay anh muốn em chỉ riêng mình anh thôi".
Trong người có men say, nóng bức, khó chịu.
Lục Thiên Phong cởi cà vạt và áo khoác vest bên ngoài, anh bế bổng Ngô Thục Nghi đặt xuống giường.
Đem thân hình đè lên người Ngô Thục Nghi, cỡi từng chiếc áo còn vướn vếu trên người Thục Nghi ra.
Anh dán mắt vào cô, từng đường nét hiện ra rõ ràng sau khi cởi bỏ lớp áo trên người cô ra.
Lục Thiên Phong giờ như một con thú hoang đang đói anh chạm vào người cô cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn.
Vóc dáng Thục Nghi tuy không chuẩn như người mẫu anh từng gặp, nhưng đường nét trên người cô luôn quyến rũ anh, dù có làm bao nhiêu lần cũng tham lam muốn hơn nữa.
Ngô Thục Nghi nằm dưới thân Lục Thiên Phong, bắt gặp ánh mặt đầy dục vọng của anh đang chiếm hữu cô, Lục Thiên Phong nhìn cô không chớp mắt khiến Ngô Thục Nghi ngại ngùng mặc dù ánh mắt này cô luôn nhìn thấy mỗi khi anh đè cô dưới thân hình như thế này.
Lục Thiên Phong lại tiếp tục dán môi anh lên cánh môi của cô, lần này anh làm nhẹ nhàng hơn lần trước, anh luồn chiếc lưỡi mình vào khoang miệng, khoái động mút những mật dịch ngọt trong đấy triền miên.
Tiếp tục di chuyển cái lưỡi xuống vành tai ngậm cắn cắn đã rồi đi chuyển xuống cổ và xương quai xanh của cô.
Bàn tay đã đặt vào đôi gò bồng từ khi nào, vừa nhào nắn rất mềm mại.
Cơ thể Ngô Thục Nghi như có luồn điện chay qua, khích thích đến cực điểm.
Môi anh lại đặt lên đôi gò bồng ngậm, mút thỏa thích.
Cả hai bên khuôn ngực đều ẩm ướt khi lưỡi anh đi qua.
Bàn tay còn lại không yên vị mà đi dạo khắp cơ thể Thục Nghi, đến nơi hang động thần bí và nhiều rừng rậm, anh nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài.
Ngô Thục Nghi thoải mái rên khẽ từng tiếng làm Lục Thiên Phong càng cảm thấy hưng phấn.
“Thoải mái không?”
“Ưm…thật thoải mái”
Ngô Thục Nghi đã được anh dẫn dắt trên chín tầng mây xanh, thân nhiệt càng ngày càng nóng, cô mơ hồ vặn vẹo không nhận biết được bản thân mình đang làm gì, chỉ biết cô đang rất kích thích và vô cùng thoải mái, đôi mắt mơ màng, lúc nhắm hờ lúc mở.
Màng dạo đầu chỉ thoáng qua vài phút..