Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng lúc lấy ra, Lục Triều phát hiện có quên mua hai chai nước sốt.
Nước ngoài không tiện hơn trong nước, trong nước mua gì thì chỉ cần mở app lên là được nhưng nước ngoài không như vậy.
Giang Lẫm nói mình sẽ đi mua, Lục Triều liền liệt kê thêm mấy thứ cần mưa, thừa dịp Quý Minh Luân lên lầu lấy thẻ của Giang Lẫm, Lục Triều nhỏ giọng hỏi: "Cậu ấy qua đây ở với ông bao lâu? "
"Một tuần, " Giang Lẫm cúi đầu ghi những gì Lục Triều cần mua trong note của điện thoại di động, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Triều đang nhìn mình, cậu hỏi, "Sao vậy? "
Lục Triều tựa vào đài đảo phía sau, thở dài một hơi: "Đến lúc đó ông phải đi tiễn cậu ấy, sau đó phải mất một năm nữa mới gặp nhau.
"
Có lẽ là ở trước mặt bạn thân, cho dù Giang Lẫm không muốn đề cập đến việc chia xa nhưng cậu không thấy khó chịu hay buồn bực gì, đi đến bên cạnh Lục Triều nói: "Thật ra cũng không tới một năm đâu, Tết nguyên đán tôi sẽ trở về, còn có kỳ nghỉ xuân, nếu có thể tốt nghiệp sớm thì tôi cũng có thể về sớm.
"
"Sau này ông không có ý định ở lại Los Angeles?" Lục Triều hỏi.
Giang Lẫm lắc đầu, giơ ngón tay lên cho y xem vết chàm: "Về nước có hai tháng tốt mà tôi đã ổn hơn nhiều, tôi thật sự không hợp với môi trường sống bên đây.
"
Thật ra nguyên nhân đâu chỉ là do môi trường sống, từ khi đến đây, cậu đã cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Trong khoảng thời gian quen biết Lục Triều thì cậu mới dần thích nghi với nó, nhưng bệnh chàm lại không như thế, quanh năm ngón tay cậu đều bị nổi mụn nước, đây là lần đầu tiên Lục Triều nhìn thấy ngón tay lành lặn của cậu, màu da sắp quay về màu vốn có.
Lục Triều học cùng trường với cậu, cậu vẫn không biết nên làm gì sau khi tốt nghiệp.
Trước đó hai người bọn họ từng nói chuyện về vấn đề này, Lục Triều không có ý định sẽ quay về Hồng Kông làm việc.
Y có một gia đình hoàn chỉnh, có cha mẹ y rất yêu y, hoàn cảnh gia đình của Lục Triều khiến Giang Lẫm rất ganh tị, nhưng Hồng Kông có một lý do khiến y không muốn quay lại.
Giang Lẫm muốn hỏi y lần này đi tham gia hôn lễ của người kia có xảy ra chuyện gì hay không, vừa định nói thì Quý Minh Luân đã đi xuống, đành phải rút lại lời nói, Lục Triều thì cười đẩy cậu một cái: "Đi đi, dẫn bạn trai đi dạo một vòng, không cần về sớm, thật ra tôi cũng không đói lắm.
"
Đột nhiên nghe thấy hai chữ bạn trai, Giang Lẫm có hơi xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lục Triều thì cậu cũng không nhịn được mà nở một nụ cười, nhìn về phía người đang đi xuống kia.
Lúc ra khỏi cửa, Lục Triều ném chìa khóa xe qua, Giang Lẫm kéo Quý Minh Luân đi về phía trước, mở khóa một chiếc JEEP màu đen bên đường.
Quý Minh Luân nhìn chiếc xe đã được cải tiến, tạo hình có chút hoang dã, đứng bên cửa ghế lái phụ hỏi: "Cậu có thể lái nó chứ? "
Chiếc JEEP này là của Lục Triều, thân hình của Giang Lẫm và Lục Triều không khác nhau lắm, đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
Thấy Quý Minh Luân xem thường mình, Giang Lẫm nghiêng người ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, lấy kính râm của mình đeo vào, cũng không nói gì nữa, trực tiếp cho Quý Minh Luân nhìn thấy kỹ năng lái xe của mình.
Khi còn ở trong nước, cậu và Quý Minh Luân thi bằng lái cùng một lúc, sau đó khi ra nước ngoài Giang Lẫm lại thi bằng lái xe Mỹ.
Bình thường nếu không ở nhà thì cậu sẽ ở trường học, cậu cơ bản không có tiếp xúc nhiều với xã hội, sau đó cậu quen Lục Triều, Lục Triều luôn kéo cậu ra ngoài dạo chơi, cậu lái chiếc này nhiều nên cũng dần lên tay.
Xe thuận buồm xuôi gió ra khỏi khu dân cư, đến con đường vắng xe, Giang Lẫm đạp ga nhanh hơn.
Cậu hạ cửa sổ xuống, để cho gió thổi vào, mặc dù không mát bằng lúc bật điều hòa, nhưng nhìn nhà cửa hai bên dần biến mất, loại cảm giác chạy về phía tự do tràn ngập trong người cậu.
Lúc đầu, sự chú ý của Quý Minh Luân đều ở trên khuôn mặt tự tin bay bổng của cậu, đợi đến khi nhà cửa hai bên dần biến mất hắn mới nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, đang ngắm thì nghe cậu hỏi: "Cảnh quan trên đường này rất đẹp đúng không? "
"Đúng vậy." Quý Minh Luân cười cười, cánh tay tùy ý gác lên cửa xe, xa xa là mặt hồ xanh biếc phản chiếu ánh mặt trời, "Nếu lúc trước mẹ tớ không bị bệnh, chắc tớ cũng sẽ quen với nơi này.
"
Giang Lẫm quay đầu nhìn Quý Minh Luân một cái, lúc trước hai người bọn họ có nói đến chuyện sẽ cùng nhau đi du học, ngay cả đơn cũng đã điền xong, nhưng đáng tiếc khi đó Trình Dục lại phát hiện ra khối u.
Khi đó, Thang Dĩnh cũng vì ung thư mà qua đời, hai người bọn họ đều biết rõ bệnh này rất nguy hiểm, sau đó Quý Minh Luân vì dành nhiều thời gian chăm sóc Trình Dục nên đã từ bỏ đơn xin đi du học, may mắn thay cuối cùng Trình Dục cũng đã khỏi bệnh.
Giang Lẫm đưa tay qua, nắm lấy tay trái của Quý Minh Luân, khi Quý Minh Luân quay đầu nhìn mình thì nói: "Đến trường của tớ xem một chút đi.
"
"Bây giờ?" Quý Minh Luân hỏi ngược lại, nâng cổ tay phải lên nhìn đồng hồ, "Lục Triều không phải đang chờ ở nhà sao? "
Giang Lẫm xoay vô lăng, thuần thục lướt qua một chiếc xe RV* phía trước: "Cậu ấy nói không đói lắm, kêu tớ dẫn cậu đi vòng quanh một chút.
"
*Xe RV (tên đầy đủ: Recreational Vehicle) là một loại xe được thiết kế với đầy đủ tiện nghi giống như nhà di động để phục vụ chuyến đi du lịch
Chiếc xe chạy trên con đường rộng lớn gần nửa tiếng, các tòa nhà dần dần xuất hiện nhiều hơn.
Sau khi rẽ qua một số con đường rợp bóng cây, khuôn viên UCLA* đã hiện ra trước mắt.
*Hệ thống Viện Đại học California là một hệ thống viện đại học công lập của tiểu bang California, Hoa Kỳ.
California có tất cả ba hệ thống các cơ sở giáo dục đại học công lập: Hệ thống Viện Đại học California, hệ thống Viện Đại học Bang California, và hệ thống Trường Đại học Cộng đồng California
Giang Lẫm liền tìm một chỗ đậu xe, lúc xuống xe có rất nhiều khách du lịch xếp hàng ở một dãy cửa hàng, cậu hỏi Quý Minh Luân có muốn uống cà phê không, Quý Minh Luân hỏi ngược lại cậu bình thường uống cà phê ở đâu, cậu liền dẫn Quý Minh Luân đi qua dãy cửa hàng này, đi đến một con đường nhỏ đối diện với con phố ở phía sau, đẩy cửa đi vào một quán cà phê mang phong cách Ấn Độ.
Đi tới trước quầy, Giang Lẫm chào hỏi một cậu trai da đen đang làm thức uống bên trong, đối phương ngẩng đầu nhìn thấy cậu, lập tức cười lộ ra hai hàng răng trắng muốt, vươn làm hình nấm đấm sau đó chạm tay với cậu.
Quý Minh Luân nghe bọn họ dùng tiếng Anh nói chuyện, cậu trai da đen chỉ hơn 20 tuổi, hai người họ nói rất nhiều, cậu trai còn chủ động hỏi người ở phía sau Giang Lẫm.
Giang Lẫm giới thiệu họ với nhau, Quý Minh Luân và đối phương chào hỏi nhau một chút, cậu trai da đen làm cho Giang Lẫm hai ly cà phê espresso* như thường lệ, trong lúc nói chuyện còn nhắc tới Hạ Môn.
*Espresso, là một phương pháp rang và pha chế cà phê có nguồn gốc từ Ý, trong đó một lượng nhỏ nước sôi gần như bị đè nén dưới áp lực qua hạt cà phê nghiền.Espresso cũng là nền tảng cho nhiều loại đồ uống từ cà phê khác như cà phê latte, cappuccino, macchiato, mocha, flat white, Americano
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Quý Minh Luân nhìn bộ dáng Giang Lẫm uống cà phê, hỏi: "Chứng sợ xã hội của cậu chỉ bị khi ở Trung Quốc thôi đúng không? "
Giang Lẫm vừa uống một ngụm, nghe xong suýt chút nữa thì bị sặc, cậu tháo kính râm nhìn Quý Minh Luân, khó hiểu nói: "Cái gì? "
Quý Minh Luân và cậu đi cạnh nhau dưới bóng râm, thản nhiên nói: "Hồi sáng là Zaya và Lục Triều, bây giờ là Moss, mối quan hệ của cậu rất rộng.
"
Giang Lẫm dừng lại, nhìn bóng lưng đi phía trước, cuối cùng cũng phản biết được chuyện gì xảy ra.
Cậu bước nhanh đuổi theo, đến bên cạnh Quý Minh Luân nói: "Moss là bạn của Lục Triều, trước đây tớ cũng không biết quán cà phê này, là Lục Triều dẫn tớ đến nên tớ mới biết.
"
"Zaya là con gái của chủ nhà, con bé học tiếng Trung từ tớ và tiếng Quảng Đông từ Lục Triều."
Giang Lẫm nghiêm túc giải thích, thấy Quý Minh Luân vẫn không nói lời nào, cười cười nói: "Làm gì vậy? Không phải là ghen đó chứ? "
Quý Minh Luân liếc cậu một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Giang Lẫm lại ngẩn người, sau đó nhịn không được nữa, cười đến nỗi cà phê suýt văng ra ngoài.
Sau khi đi thêm vài bước, Giang Lẫm nhìn về phía trước sau, chạm vào tay Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân không né tránh, cậu liền nắm lấy, nói: "Những người có quan hệ tốt với tớ cậu đều đã gặp rồi, không còn ai nữa đâu.
"
Quý Minh Luân tiếp tục uống cà phê, Giang Lẫm vừa đi vừa nắm tay hắn giải thích, hắn cũng không để ý nữa.
Thật ra hắn không phải là người keo kiệt, chỉ là hôm nay hắn thấy Giang Lẫm hết ôm người này rồi lại cười cười với người khác, cậu khi ở trong nước và khi ở nước ngoài lại là hai con người khác nhau, trong lòng có hơi không thoải mái mà thôi.
Nhưng Giang Lẫm có thể chữa khỏi chứng sợ xã hội là chuyện tốt, dù sao sau này đi vào xã hội cũng sẽ không tránh được việc giao tiếp với người khác.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng Giang Lẫm sẽ ỷ lại vào hắn giống như trước kia, cái gì cũng tìm hắn hỏi, chỉ nói chuyện với hắn.
Nhắc nhở mình không nên có suy nghĩ ích kỷ này, Quý Minh Luân nắm tay Giang Lẫm, đi ra ngoài đường lớn cũng không buông ra.
Nước Mỹ ủng hộ tự do, trên đường phố có rất nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau, có rất nhiều xu hướng tính dục khác nhau, sẽ không có người để ý đến hình ảnh hai người con trai đang nắm tay nhau đi bộ.
Quý Minh Luân không muốn buông tay cậu ra, Giang Lẫm cũng không rút tay về, hai người cứ như vậy băng qua đường, đi đến trong khuôn viên trường.
UCLA có lịch sử hàng trăm năm, hầu hết các tòa nhà trong khuôn viên trường đều xây theo phong cách Lombard*, những bức tường bên ngoài được xây bằng gạch đỏ của thời kỳ Phục Hưng.
Đi trên con đường không bằng phẳng, nhìn bãi cỏ xanh mướt bên cạnh, cho dù là giữa trưa giữa mùa hè nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
*Kiến trúc Lombard đề cập đến kiến trúc của Vương quốc Lombard, kéo dài từ năm 568 đến năm 774 và được ủy quyền bởi các vị vua và công tước của Lombard
Mấy ngày nay, có rất nhiều sinh viên đang ngồi và nằm dưới những táng cây to, nếu không phải cầm ipad thì sẽ chơi PSP* và nói chuyện điện thoại, cách đó không xa còn có mấy cậu trai đang PK trượt ván.
*PlayStation Portable (PSP) là máy chơi trò chơi điện tử cầm tay được phát triển và tiếp thị bởi Sony Computer Entertainment
Hai người thong thả đi ngang qua một con dốc, khi đi ngang qua sân bóng rổ, dây giày Giang Lẫm bị tuột, cậu ngồi xổm xuống buộc lại, sau đó nghe được một tiếng hô hào.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, phát hiện cánh tay Quý Minh Luân chắn ở phía sau cậu, một quả bóng rổ đụng vào cánh tay hắn, tiếp theo Quý Minh Luân thuận thế bắt lấy nó.
"Cậu không sao chứ!"
Giang Lẫm lập tức đứng dậy muốn kiểm tra cánh tay của Quý Minh Luân, tiếng bóng rổ kia khi va chạm với hắn rất lớn, cậu lo lắng Quý Minh Luân sẽ bị thương.
Nhưng Quý Minh Luân nói không có gì, nhìn về phía người con trai nhỏ nhắn đang chạy về phía bọn họ, hai tay chắp lại nói một câu tiếng Thái.
Sân bóng rổ thường xuyên có bóng bay ra ngoài khiến cho không ít người bị thương, điều này Quý Minh Luân biết rất rõ, hơn nữa thái độ xin lỗi của đối phương cũng rất chân thành, hắn liền dùng tay phải ném bóng qua, ai ngờ đối phương không đỡ được, hắn lắc mình vòng qua người nọ sau đó bắt lấy bóng, tiếp theo liền tìm góc độ chính xác, sau đó ném bóng đi, quả bóng rổ màu nâu vẽ ra một hình parabol hoàn hảo rồi rơi vào trong tay một chàng trai da vàng đứng cách đó hơn mười mét.
Tư thế chuyền bóng và góc chuyền của hắn rất chuyên nghiệp, chàng trai nhận bóng giật mình, hắn lại di chuyển ánh mắt sang Giang Lẫm và nói với cậu: "Đi thôi.
"
Giang Lẫm gật gật đầu, hai người vừa đi được vài bước đã bị gọi lại, chàng trai nhận bóng chạy nhanh tới, dùng tiếng Anh khen hắn vừa rồi chuyền bóng rất hay, hỏi hắn có muốn chơi vài ván không?
Quý Minh Luân có chút ngứa tay, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở bên Giang Lẫm, đã lâu không chơi bóng.
Giang Lẫm cũng ở bên cạnh cũng bảo hắn cứ chơi đi, bọn họ không vội, hắn liền đưa cà phê cho Giang Lẫm, đi theo chàng trai kia.
Giang Lẫm ngồi dưới gốc cây gần đó, đặt hai tách cà phê bên cạnh, tậm trung nhìn Quý Minh Luân chơi bóng.
Phong cách chơi 5V5 ở đây không khác nhiều so với ở Trung Quốc, Quý Minh Luân nói mấy câu với mấy người kia liền bắt đầu khởi động chuyền bóng, chỉ vài phút sau hắn đã một mình ghi ba bàn thắng.
Mấy người trẻ tuổi kia bắt đầu chơi nghiêm túc hơn, bắt đầu dùng hai người kèm hắn, đáng tiếc thấy cũng không có hiệu quả.
Quý Minh Luân là thiên tài làm động tác giả, dễ dàng vượt qua hàng phòng thủ, nhiều lần ghi điểm.
Hắn cao 1m84, ở trong nước không có vấn đề gì, nhưng ở đây có hơn ba cậu trai cao hơn 1m90.
Nhưng bóng rổ không chỉ dựa vào chiều cao là có thể giành chiến thắng, điều quan trọng là kỹ năng phối hợp với đồng đội.
Quý Minh Luân gia nhập vào đội toàn là người Châu A, hơn nữa kỹ thuật của họ cũng không tệ lắm, sau khi đánh qua lại đã phối hợp rất ăn ý, càng đánh càng lên tay.
Giang Lẫm nhìn hắn lê bóng trên sân, động tác rê bóng như mây trôi nước chảy, mỗi lần úp bóng lên rổ, áo thun của hắn vô thức bay lên lộ ra cơ bụng đầy đặn, săn chắc, cậu liền nhìn đến mê muội, nhiều lần nhịn không được mà vỗ tay.
Quý Minh Luân chơi hơn 20 phút, mồ hôi đầm đìa, hắn cũng không muốn chơi lâu, sau khi chơi xong liền nói lời tạm biệt với mọi người.
Giang Lẫm nhìn chàng trai lúc đầu rủ hắn chơi bóng rổ ôm lấy bả vai hắn không biết nói cái gì, hắn cười cười lắc đầu, biểu cảm của đối phương có chút nản lòng, sau đó anh liền đi về phía mình.
Giang Lẫm lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho Quý Minh Luân, Quý Minh Luân nói không cần, hắn nói muốn đi rửa mặt, cậu liền dẫn hắn đến toilet gần nhất, nhìn Quý Minh Luân duỗi đầu xuống dưới vòi nước.
Đợi đến khi Quý Minh Luân đứng thẳng lên người, cậu đưa khăn giấy qua hỏi: "Vừa rồi bọn họ nói gì với cậu? "
"Không có gì, bọn họ hỏi xin thông tin liên lạc của tớ, nói có rảnh sẽ hẹn ra ngoài chơi bóng."
Quý Minh Luân lau nước chảy trên cổ, trên gương mặt hắn có hơi đỏ vì vận động mạnh, không hiểu sao lại khiến Giang Lẫm nhớ tới hình ảnh Quý Minh Luân ở trên giường, hắn cũng đỏ mặt và thở dốc.
Quý Minh Luân lau xong, kéo cổ áo mình ra quạt quạt, thấy ánh mắt Giang Lẫm nhìn mình có chút thất thần, không khỏi cười hỏi: "Có phải cảm thấy vừa rồi bạn trai của cậu rất đẹp trai nên nhìn đến ngây người đúng không? "
Về mặt chơi bóng rổ, Quý Minh Luân luôn tự tin.
Hắn bắt đầu tiếp xúc với bóng rổ khi còn học tiểu học, hắn luôn được huấn luyện viên khen ngợi, hồi học cấp 3 còn được chọn vào đội tuyển của tỉnh, cuối cùng hắn cho rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến việc học nên mới từ bỏ.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt người trước mắt, Giang Lẫm khó có thể phủ nhận, cậu đưa cà phê cho Quý Minh Luân, nghiêm túc khen: "Ừ, vừa rồi cậu thật sự rất đẹp trai.
"
Quý Minh Luân lần đầu tiên bị cậu khen như vậy, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy sự ngưỡng mộ không che giấu được trong mắt cậu, nhất thời nhịn không được, kéo cậu vào một phòng vệ sinh, khóa cửa sau đó hôn lên môi cậu.
Hai người ở trong không gian chật hẹp này đòi hỏi lẫn nhau, khác với Quý Minh Luân không suy nghĩ gì cả, Giang lẫm suy nghĩ rất nhiều-- nơi này là trường học của cậu, cậu đã tới toilet này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ Quý Minh Luân sẽ đến đây, càng không ngờ người kia sẽ hôn cậu như vậy.
Mà cậu cũng to gan không để ý đến ánh mắt của những người đang rửa tay xung quanh, cứ như vậy đi vào với Quý Minh Luân...
Điện thoại di động để trong túi quần liên tục rung lên vài cái, Giang Lẫm thở hổn hển đẩy Quý Minh Luân ra.
Chỉ là trước khi nhìn điện thoại thì cậu đã sửng sốt một phen, Quý Minh Luân bị cậu đẩy ra cũng phản ứng lại, cười cười tới gần cậu, quấn lấy sợi chỉ bạc bên môi của hai người, sau đó hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ của cậu.
Là Giang Kiến Thần gọi tới.
Giang Lẫm hiện tại đang thở dốc không dừng lại được, cũng không bấm nút trả lời, chờ đến khi cuộc gọi kết thúc, cậu nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình khóa.
Mười mấy phút trước, ngân hàng gửi tin nhắn thông báo Giang Kiến Thần chuyển cho cậu 600.000 RMB*.
*1.994.846.151 Đồng
Thấy cậu nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích, Quý Minh Luân tiến lại gần nhìn thoáng qua, trong lòng liền hiểu rõ.
Sau khi thấy họ hôn môi nhau, Giang Kiến Thần vẫn luôn phản đối, Giang Lẫm cho rằng ông sẽ không quan tâm đến cậu nữa, không ngờ hôm nay mình vừa mới sang Mỹ, Giang Kiến Thần đã chuyển tiền đến.
Năm ngoái, khi cậu đến đây học học, Giang Kiến Thần cũng đưa cho cậu 600.000 RMB, bao gồm 200.000 RMB tiền học phí và 400.000 RMB tiền phí sinh hoạt.
Mặc dù cậu có nhà và tiền do Thang Dĩnh để lại, nhưng Giang Kiến Thần thân là ba cậu, ông chưa từng khiến cậu phải khổ sở nơi đất khách quê người.
Sờ đầu Giang Lẫm, Quý Minh Luân thấp giọng nói: "Gọi lại cho ông ấy đi.
"
Giang Lẫm nhìn chằm chằm màn hình, chần chờ muốn mở khóa điện thoại, màn hình khóa lại hiện lên tin nhắn mới.
Là tin nhắn wechat của Giang Kiến Thần.
Giang Lẫm đưa vào tai nghe, Giang Kiến Thần bình tĩnh nói: "Ba có chuyển tiền cho con rồi, con kiểm tra lại xem có nhận được chưa.
Khi con đi Los Angeles? Trước khi đi có thể ra ngoài ăn tối với ba một bữa không, ba có chuyện muốn nói với con."
Cậu đưa đoạn voice này cho Quý Minh Luân nghe một lần, Quý Minh Luân rất ngạc nhiên, rất hợp với biểu cảm không nói nên lời của cậu.
"Cậu định trả lời thế nào?" Quý Minh Luân không khỏi bật cười hỏi
Giang Lẫm cũng không nói gì, nhưng cậu cũng không thể trách Giang Kiến Thần, trước khi cậu đi cậu cũng không nói cho ông ấy biết.
"Nói thật đi, dù sao năm ngoái lúc cậu đi ông ấy cũng không biết."
Giang Lẫm cầm lấy điện thoại di động, cậu gõ chữ: [Tôi đã đi Los Angeles rồi, Minh Luân đi cùng với tôi, số tiền ông chuyển tới tôi cũng đã nhận được rồi]
Không đến một phút, bên kia liền gửi một tin nhắn thoại, Giang Lẫm lại mở nghe, mấy giây đầu ông không nói gì, sau đó mới nói: "Sao con đi mà không nói với ba một tiếng? "
Mặc dù không thấy mặt, nhưng có thể nghe ra tâm trạng của Giang Kiến Thần không tốt, ông đang cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng.
Hai năm nay mỗi lần đi nước ngoài cậu đều không nói cho ông ấy biết, Giang Kiến Thần tức giận cũng là chuyện bình thường, nhưng lúc trước cãi nhau căng thẳng như vậy, cậu làm sao có thể chủ động nói chuyện với Giang Kiến Thần ngày mình rời đi.
"Nói với ba cậu khi tớ về tớ sẽ mời ông ấy một bữa cơm, sau đó mua một ít quà nói là cậu chọn cho ông ấy, tớ thấy ông ấy sẽ không tức giận đâu." Vuốt ve vành tai mềm mại của Giang Lẫm, Quý Minh Luân khuyên nhủ: "Thật ra ba cậu vẫn sẽ quan tâm đến cậu, cho dù tức giận cũng nhớ tới chi phí sinh hoạt và học phí của cậu, ông ấy cũng không nói chuyện này cho ba mẹ tớ biết.
"
Trong chuyện tình cảm của cậu, Giang Kiến Thần cũng không làm việc gì quá đáng.
Nhưng Giang Lẫm vẫn không cảm nhận được sự quan tâm của ông, nếu thật sự quan tâm đến mình nếu không nói đến việc chuyển tiền thì những ngày lễ chẳng thấy bóng dáng của ông ấy đâu.
Nhưng Giang Lẫm cũng không muốn tiếp tục giằng co với ông ấy, cậu trả lời tin nhắn cho Giang Kiến Thần, sau đó cùng Quý Minh Luân đến thư viện Powell* nổi tiếng và Hội trường Royce ở đối diện tham quan, cuối cùng là đi bộ dọc theo con đường mà cậu vẫn hay đi.
*Được xây dựng vào năm 1920, thư viện Powell là 1 trong 4 công trình ban đầu tạo nên Đại học California, Los Angeles.
Đáng chú ý là mái vòm của phòng đọc sách chính được thiết kế theo lối kiến trúc đa dạng của thế kỷ 15 và 16.
Lúc cậu đi được hai tiếng, Lục Triều nhắn tin hỏi cậu có muốn đổi thành buổi tối hãy ăn không, bảo cho hai người có thêm thời gian hẹn hò.
Lúc nhìn thấy hai chữ "hẹn hò", thì có hai cô gái đi đến trước mặt cậu, hai người bọn họ ăn một cây kem ốc quế, một người cắn một miếng, nhìn cũng bình thường nhưng khi đi qua thì hai cô gái này không kiêng nể gì mà hôn môi nhau.
Loại chuyện này rất phổ biến ở nước ngoài, Giang Lẫm đã sớm thành thói quen, nhưng Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn hai cô gái kia.
Cậu cho rằng Quý Minh Luân sẽ cảm thán gì đó, không ngờ Quý Minh Luân rất nhanh đã chuyển mắt sang chỗ khác, nói với cậu: "Ở cửa hàng tiện lợi mình vừa đi ngang qua cũng có loại này, biết vậy tớ đã mua một cây.
"
Thì ra là tham lam, Giang Lẫm cười nói phía trước còn có một cửa hàng tiện lợi nữa, vừa dứt lời đã nhìn thấy Quý Minh Luân đi tới gần cậu, hôn lên môi cậu một cái.
Thừa dịp cậu giật mình, Quý Minh Luân cười nói: "Không mua, ở chỗ này muốn hôn cậu cũng không cần phải giấu.
"
Cơn gió chiều hè thổi qua, làm lây động hàng lá cây bên đường.
Có một đôi tình nhân da trắng đang ngồi dưới gốc cây bên cạnh, đương nhiên là họ nhìn thấy khung cảnh hai người hôn nhau, người con trai thì huýt sáo, người con gái thì nở nụ cười rất tương, còn dùng hai tay tạo thành hình trái tim giơ lên cho hai người họ xem.
Giang Lẫm xấu hổ không nhìn bọn họ, cho đến khi được Quý Minh Luân dắt ra xa mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng phía trước, cậu nhớ lại giây phúc này của năm ngoái.
Cũng là đi bộ dưới ánh mặt trời mùa hè, cũng vừa đi vừa có gió thổi, tất cả đều không có gì khác, nhưng cảm giác thì lại hoàn toàn không giống.
Giơ tay che đi ánh mặt trời nóng rực trên mí mắt, cậu nhéo nhéo bàn tay kia, khóe miệng cong lên khi Quý Minh Luân quay đầu lại, cười sảng khoái nói: "Ăn cơm với Lục Triều đổi sang buổi tối đi, bây giờ chúng ta đi hẹn hò đi.
"
Toàn văn hoàn
Lời editor:
Thế là câu chuyện của Quý Minh Luân và Giang Lẫm cũng đã đi đến hồi kết.
Sau 186.200 từ thì câu chuyện của bọn họ cũng đã kết thúc.
Quý Minh Luân và Giang Lẫm luôn luôn hạnh phúc trong thế giới của bọn họ.
Truyện kết thúc hơi nhanh bởi chúng ta vẫn còn chưa thấy được màn comeout của Quý Minh Luân với ba mẹ mình.
Nhưg không sao cả, cuối cùng Quý Minh Luân và Giang Lẫm ở bên nhau là vui rồi.
Chuyện tình của Thân Nhiên x Triệu Tế Vũ và Lục Triều được tác giả viết thành chuyện riêng nên ai muốn đọc có thể lên Trường Bội đọc nha.
Mình cũng không biết mình có edit tiếp không nữa bởi hệ liệt của nó khá dài, thôi thì để thời gian trả lời vậy.
Lảm nhảm một chút thì trong lúc edit thì mình thường sẽ bật nhạc lên cho nó vui tai thì bỗng nhiên mình nghe được một bài hát mà khi nghe đến nó thì mình lại nghĩ đến câu chuyện của Quý Minh Luân và Giang Lẫm.
Đó là bài Anh Chẳng Thể - Phạm Kỳ.
Bài hát có 1 đoạn như thế này: .........!
Có nỗi nhớ, đêm về anh tự thu mình trong giấc mơ sâu
Có tình yêu, không thể nói làm cho lòng anh xác xơ đi nhiều
Yêu và xa và quên
Thương là đau là nhớ
.......!
Vì anh chẳng muốn thấy em khóc
Càng không thể nói cho em biết
Tình yêu này vẫn cứ vẹn nguyên như ngày đầu tiên
Vì anh sợ mất thứ duy nhất
Muốn giữ em thật lâu
Yêu em đậm sâu
Vì một mai nói ra liệu ta có còn bên nhau nữa không
......
Mỗi khi bài hát này vang lên thì trong đầu mình lại nhớ đến một Quý Minh Luân luôn cất giấu tình cảm của mình vào trong để giữ được mối quan hệ tốt đẹp với người mình yêu.
Một Giang Lẫm cố gắng theo đuổi người mình thương dù cậu biết có lẽ sẽ không thành công.
Đến đây thì lời cũng đã dài rồi, và cuối cùng, mình hi vọng chúng ta sẽ thật hạnh phúc.
Mình mong mỗi người trong chúng ta sẽ tìm được một người yêu mình sâu đậm như cách Quý Minh Luân yêu Giang Lẫm..