“Nếu ngươi đã tiết lộ vận mệnh của thế giới này, vậy thì tạm thời gọi ngươi là "Thiên Thư" đi."
Tống Tòng Tâm âm thầm mang Thiên Thư về nơi ở của mình.
Vô Cực Đạo môn nằm ở vùng núi non rộng rãi, lại đông đúc và giàu có, hơn nữa người tu luyện cần một môi trường tuyệt đối yên tĩnh để nhập định tu luyện, nên ngay cả đệ tử ngoại môn cũng có nhà riêng.
Nhà tuy không lớn, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi cần thiết, quá đủ cho một người ở.
Mỗi đệ tử ngoại môn đều sẽ nhận vài mẫu linh điền, linh điền có được chăm tốt hay không sẽ có ảnh hưởng đến kết quả đánh giá cuối cùng của ngoại môn.
Tống Tòng Tâm kiểm tra độ ẩm đất của linh điền, sau đó tùy tay thi triển thuật mưa thuận gió hòa .
Tuy linh thực ở giới tu chân phát triển rất nhanh nhưng cũng mỏng manh hơn cây trồng ở nhân gian, nếu không được chăm sóc đúng cách sẽ bị thoái hoá rồi hạ phẩm cấp.
Đệ tử ngoại môn không có phân lệ hàng tháng như đệ tử nội môn, tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện của họ đều phải đổi lấy thông qua việc gieo trồng linh thực.
Phẩm chất linh thực càng cao thì tài nguyên có thể trao đổi càng nhiều.
Tống Tòng Tâm sống lâu hơn những người khác một cuộc đời, hơn nữa lại là người nghiêm túc và có trách nhiệm, trước khi gieo trồng linh thực, nàng đã đọc kỹ những ghi chép về việc gieo trồng nên chất lượng linh thực nàng nộp lên luôn thuộc loại tốt nhất.
Vì những lý do này, Tống Tòng Tâm nỗ lực mấy năm nay, cũng coi là có một khối tài sản nhỏ, tuy không bằng đệ tử nội môn nhưng cuộc sống của nàng rất thoải mái, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể tiếp tế sư đệ sư muội bị phạt.
"Hôm nay cũng phát triển tốt đấy." Bởi vì hoàn cảnh sống quá mức yên tĩnh, mỗi khi quá mức buồn chán, Tống Tòng Tâm sẽ lẩm bẩm nói chuyện với những cái cây, trông rất ngớ ngẩn, "lớn nhanh lên nhé, bảo bối của ta."
Những mầm mới xanh mọc lên bị gió lay động, như thể đáp lại nàng.
Sau khi trở về phòng, khóa cửa và dán một tờ tĩnh âm phù, Tống Tòng Tâm mới cầm Năm Năm Tu tiên ba năm luyện...!À không, Thiên Thư lên, đọc kỹ.
Tống Tòng Tâm vừa mở mực lục ra, liền bị vô vàn các loại truyền thừa và bí tịch làm cho chấn động.
Nói Thiên Thư là sách ôn tập của học sinh thi học cũng không sai, bởi vì trong đó chứa đựng những điểm kiến
thức có thể nói là bao quát tất cả.
Thậm chí là để chiếu cố Tống Tòng Tâm, một cổ nhân nửa vời, Thiên Thư còn diễn giải ra trước mặt nàng những kiến
thức tối nghĩa khó hiểu theo cách mà nàng có thể hiểu được.
Từ các loại vũ khí thông dụng như đao, thương, kiếm, kích; búa, rìu, móc, nĩa cho đến những loại vũ khí ít được ưa chuộng như gậy, roi, chùy, móng vuốt; từ các loại phong nhã như cầm, kỳ, thi, họa, tửu, hoa, đến các loại khói lửa nhân gian như củi, gạo, mắm, muối,tương, dấm, trà...
Các loại tạp học tu chân sơn y mệnh tướng bốc, thông tin về các loại thiên tài địa bảo, nguồn gốc và vị trí của các loại bí cảnh...!tất cả kiến
thức ngươi có thể nghĩ đến, đều có trong mực lục của Thiên thư.
"Điên rồi à!" Tống Tòng Tâm suy sụp, hét lên: "Cái này ta học đến thiên hoang địa lão cũngkhông xong!"
Rõ ràng không có chuyện một bước lên trời, tu luyện nhanh chóng tiến bộ.
Thiên Thư càng giống một chiếc Máy tính lưu trữ kiến
thức và thông tin có thể tự động tìm kiếm, chỉ có thể đóng vai trò trợ giúp và hướng dẫn, việc học tập và tu luyện vẫn phải dựa vào chính Tống Tòng Tâm.
Bình tĩnh.
Tống Tòng Tâm hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân nên biết phân biệt tốt xấu.
Kiến thức là của cải quý giá nhất.
Phải biết rằng trong giới tu chân có rất nhiều người trở mặt thành thù, chúng bạn xa lánh chỉ vì một phần truyền thừa hoặc bí tịch.
Nàng đã có được một kho báu, vậy nên tốt nhất là không nên được lợi thế còn khoe mẽ.
“Tham nhiều không nhai được hết.” Tống Tòng Tâm trải tờ giấy ra, cắn bút bắt đầu vạch ra bước đầu tiên của kế hoạch “trở thành người dẫn đầu chính đạo”.
"Đầu tiên, không cần những tuyệt học có xuất xứ, có truyền thừa, tuyệt học độc môn, những thứ này quá dễ gây phiền toái, nếu bị người nghi ngờ nguồn gốc không chính đáng thì sẽ không tốt." .
Chỉ với một tiếng “vù”, phần lớn danh mục trong Thiên Thư đều đột nhiên biến mất, nhưng số lượng còn lại vẫn rất đáng kể.
"Thứ hai, chọn ra những tuyệt học mà ta có thể tiếp cận ở giai đoạn này, không cần phải là tốt nhất mạnh nhất, nhưng nhất định phải phù hợp với ta nhất." Tống Tòng Tâm cũng không tham lam, nền tảng là thứ quan trọng nhất.
Lần này, Thiên Thư im lặng lâu hơn, rất nhiều thứ đã âm thầm biến mất khỏi mực lục, cuối cùng chỉ còn lại vài trang mỏng.
Tống Tòng Tâm mở ra xem qua thì phát hiện những thứ còn lại trong mực lục đều là những thuật pháp và bộ pháp các trưởng lão ngoại môn đã truyền dạy, có thể thấy Vô Cực Đạo Đạo Môn không hổ là tiên môn đứng đầu của chính đạo, ngay cả những công pháp cơ sở cũng là tinh hoa sau khi đãi cát tìm vàng trong biển sâu của giới tu chân.
Ngoại trừ những thứ này, Tống Tòng Tâm còn chọn ra từ mực lục một quyển tâm pháp đã thất truyền từ lâu có tên là "Tu tâm thanh liên quyết".