Thư Linh Ký

Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 174: CON NGỰA NÀY CÓ CHÚT QUEN MẮT

Editor: Luna Huang
“Thật tốt a, bổn ma thích, nhìn những thứ con kiến hôi nhân tộc ngu xuẩn như các ngươi, cố chấp giãy giụa dưới đao phong của bổn ma!”

Tiếng cười lạnh dữ tợn. Tràn ngập tàn bạo cùng hung ác, quanh quẩn ở trên hư không, trong tiếng cười này, hơn mười con vực ngoại thực ma đồng loạt ngẩng đầu, dùng ánh mắt tham lam huyết sắc đánh giá Ngọc La nữ quân cùng một đám nữ tu, giống như là đang nhìn thực vật vô lực giãy giụa.

Bị loại ánh mắt không có hảo ý này đánh giá, một đám nữ tu không tự chủ được run nhè nhẹ, không phải là bởi vì đánh mất dũng khí, mà là sợ hãi tự nhiên khi nhân tộc nhìn thấy thiên địch.

“Nhân tộc ta, tự có khí cốt, ngay cả chết cũng có gì sợ?” Khuôn mặt Ngọc La nữ quân băng lãnh, rồi lại chợt thôi động linh lực, bộc phát ra chân hỏa cháy mạnh, bảo vệ một đám nữ tu sau lưng.

Dưới sự bảo vệ của nàng, lại nghe lời nói xúc động bất úy của nàng, đám nữ tu nguyên bản run nhè nhẹ, tất cả đều hít sâu một hơi, ưỡn ngực dứt khoát nghênh chiến.

“Thật tốt, các ngươi càng giãy dụa, ăn mới có vị đạo.” Con thực ma thủ lĩnh dữ tợn kia lè lưỡi, liếm liếm đao phong hiện lên kim chúc hàn quang, lại đột nhiên quay đầu, nhìn Cố Thất Tuyệt bên kia ——

“Sách sách sách, thư linh, ngươi có lời gì, muốn nói trước khi bị bổn ma xé nát…”

“Quân thượng, ngươi có nắm chắc không?” Nhạc Ngũ Âm không khỏi hơi biến sắc, nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh.

Không có trả lời ngay, Cố Thất Tuyệt vẫn như cũ nằm ở trên ghế nằm, hữu khí vô lực giữ cằm, qua nửa ngày mới chậm rãi nói: “Tạm được, chỉ là một đám thực ma thông thường, giết chết nên vấn đề không lớn.”

“Mạnh miệng cái gì?” Ngọc La nữ quân nhịn không được quay đầu trừng mắt một cái, rồi lại hạ giọng, phân phó một đám nữ tu nói, “Hôm nay, sợ là bổn quân không thoát được, nhưng các ngươi phải giữ lại thân thể hữu dụng, trở lại…”

“Không, chúng ta muốn cùng nữ quân đại nhân kề vai chiến đấu.” Một đám nữ tu tuy rằng nội tâm sợ hãi, nhưng vẫn là đồng loạt cắn răng không chịu lui về phía sau.

“Ngu xuẩn!” Ngọc La nữ quân rất bất mãn quát dẹp đường, “Nếu là các ngươi đều chết ở chỗ này, như vậy ai có thể trở lại báo cho các đại tiên thành biết, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào tà ma vô sỉ chỉ biết dùng tà pháp này sao?”

“Ta không phải là tà ma.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang sửa đúng.

“Kiến hôi, các ngươi trò chuyện đủ chưa?” Con thực ma thủ lĩnh kia rất mau mắn thưởng thức, rồi lại chợt gầm nhẹ một tiếng.

Vọng Thư Uyển
Trong sát na, hơn mười con vực ngoại thực ma tất cả đều tản ra, không có hảo ý ngẩng đầu nhìn hư không, rất hiển nhiên, chỉ cần có nữ tu nỗ lực ngự kiếm chạy trốn, chúng nó sẽ dữ tợn tàn bạo nhảy lên, chém nát cả người lẫn kiếm của đối phương.

“Việc đã đến nước này, chỉ có tử chiến.” Ngọc La nữ quân hít sâu một hơi, đứng ở trên hư không, trong lãnh dung mắt phượng, bốc cháy lên chân hỏa cháy mạnh sôi trào.

Giờ khắc này, trong vòng vài dặm phương viên hồng hoa mạch thượng, tất cả đều chỉnh tề bay lên trời, ngay sau đó ầm ầm một tiếng, chuyển hóa thành hỏa hải nhiệt độ cao sôi trào thiêu đốt, bao Ngọc La nữ quân trong đó.

“Có chút thú vị?” Thủ lĩnh thực ma mở hơn mười con huyết nhãn, hơi lộ ra vài phần thần tình ngưng trọng, “Bổn ma còn tưởng rằng ngươi có chỗ dựa gì, nguyên lai là Linh Thư cung năm đó. . .”

Oanh!

Nhìn như lời, nhưng trong điện quang hỏa thạch, thực ma thủ lĩnh dữ tợn này đã chợt phát lực, dường như hư ảnh huyết sắc phóng lên cao, đánh cho cánh đồng hoang vu bụi mù tràn ngập.

Trong sát na, thân hình khổng lồ của nó tốc hành hư không, miệng to như chậu máu rít gào một tiếng, hơn mười cánh tay đồng thời cuồng bạo chém ra, hàn quang đao phong bỗng nhiên tăng vọt kéo dài, hiện lên quang mang thô bạo đỏ tươi như máu, dường như muốn chặt đứt không khí: “Đi tìm chết, cho bổn ma!”

“Nên chết là ngươi!” Ngọc La nữ quân nộ quát một tiếng, chợt đáp xuống.

Chân hỏa cháy mạnh sôi trào thiêu đốt, bao phủ hoàn toàn thân nàng bên trong, hội tụ thành liệt diễm hỏa hoàng to lớn, mang theo nhiệt độ cao kinh khủng đủ để nóng chảy tinh thiết, nổ vang cuồng bạo đánh về phía cường địch.

Giờ khắc này, trong hư không cuồng phong rung động, đao phong tàn bạo hiện lên huyết quang đỏ tươi, liệt diễm hỏa hoàng sôi trào thiêu đốt trong phút chốc liền cuồng bạo đánh lên, một đám nữ tu kinh hãi biến sắc, nhịn không được run giọng hô: “Nữ quân đại nhân, không nên. . .”

“Hải nội tồn tri kỷ. . .” Thanh ngâm khẽ khoan thai, không phù hợp bầu không khí đột nhiên vang lên.

“Cái gì?” Mấy người nữ tu ngạc nhiên quay đầu.

Ngay trong ánh mắt mờ mịt của các nàng, Cố Thất Tuyệt đang nằm trên ghế nằm, chính hữu khí vô lực giữ cằm, chậm rãi ngâm xướng ——

“Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân. . .”

Câu thơ du du nhiên nhiên, theo gió bay ở trên hư không, lại đột nhiên chuyển hóa thành mực quang thanh nhã, thong thả tản ra bốn phía.

“Cái gì?” Thủ lĩnh vực ngoại thực ma cùng Ngọc La nữ quân, cơ hồ là đồng thời kinh ngạc, lúc này đã căn bản không kịp giảm tốc độ.

Oanh!

Trong sát na, móng ngựa tuyết trắng xích hỏa sôi trào, chợt từ trong động đánh ra!

Gần trong gang tấc, thủ lĩnh cánh đồng hoang vu không hề phòng bị, trực tiếp bị đánh cho bay rớt ra ngoài, miệng phun đầy máu rơi vào cánh đồng hoang vu, đánh cho cánh đồng hoang vu đều run rẩy kịch liệt.

Giờ khắc này, Ngọc La nữ quân kinh hãi biến sắc, cơ hồ là theo bản năng thôi động lửa cháy mạnh bảo vệ thân thể, nhưng ngoài dự liệu của nàng, móng ngựa tuyết trắng đồng dạng oanh đến trước mặt nàng, lại đột nhiên chậm lại, khẽ chạm một chút vào trán của nàng, sau đó chợt nghe một thanh âm khoái trá vang lên ——

“Di, lại là cô nàng huyết mạch nhìn quen mắt nha?”

Mờ mịt không nói gì, trong chớp nhoáng này, vô luận là nữ tu trong hư không, hay vực ngoại thực ma trên mặt đất, tất cả đều vẻ mặt đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn tuấn mã cổ quái thân trắng đuôi đen thần thanh khí sảng, cất vó chính đạp hư không. . .

“Ách?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ trợn to hai mắt, đột nhiên phản ứng kịp, “Bác đại nhân, ngươi biết bay rồi?”

“Không biết, thế nhưng có thể đạp không mà đi.” Bác rất tự hào vung cổ ngựa thon dài lên, lại quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, “Lão Cố, nữ nhi nhà của chúng ta đâu?”

Rất tốt, Nhạc Ngũ Âm lập tức đoạt trước khi tam quan của đám nữ tu bị phá hủy, rất sáng suốt giải thích cho các nàng: “Không phải là thân sinh của, chỉ là nghĩa phụ nghĩa mẫu, các ngươi chớ suy nghĩ nhiều a.”

Cái quỷ gì, Ngọc La nữ quân cùng một đám nữ tu hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút dùng, “Ngựa này, ngựa này nhìn rất quen mắt, hình như là trước đã gặp ở Thiên Nguyên thành. . .”

“Xe, cô nãi nãi là xe.” Bác rất bất mãn kháng nghị.

Đừng động đó là cái gì, trong sát na này, thủ lĩnh vực ngoại thực ma vừa bị đánh vào cánh đồng hoang vu, đã tàn bạo nhảy lên một cái, bộc phát ra rống giận dữ tợn.

vongthuuyen.com
Phẫn nộ đến mức tận cùng, hơn mười huyết nhãn đỏ tươi của nó, tất cả đều tàn bạo mở, đao phong hiện lên tia sáng máu thật lớn, cùng hung cực ác giơ lên: “Thư linh chết tiệt, chết tiệt, bổn ma muốn. . . Xé xác ngươi!”

“Rống!” Trong tiếng rống giận liên tục, hơn mười con vực ngoại thực ma tất cả đều tụ tập qua đây, thân thể bọn họ không ngừng tăng vọt, đao phong bén nhọn thật lớn chậm rãi kéo dài, giao thác dưới mặt trời chói chang, phản xạ quang mang huyết sắc dữ tợn tàn bạo.

“Ngu ngốc ~” Bác rất khinh thường đánh ra một tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục rất mau mắn nói với Cố Thất Tuyệt, “Lão Cố nha, mấy ngày hôm trước Phương Bất Phì đưa người đến, còn tặng vài rương tùng mặc thượng đẳng qua đây. . . Ân, ta giúp các ngươi thử vị đạo trước rồim ăn hết một rương, hiện tại có chút nó.”

“Cho nên nói, Bác đại nhân tu vi của ngươi khôi phục?” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt kinh hỉ.
“Vẫn chưa, bất quá khôi phục một ít.” Bác cười tủm tỉm vung cổ ngựa lên, tông mao tuyết trắng đón gió phất phới, “Ngũ Âm ngươi xem, tông mao của nó có phải càng mượt mà hay không, có muốn sờ một cái xem hay không, bảo chứng ngươi. . .”

“Đi tìm chết đi!” Bị không để ý tới thủ lĩnh vực ngoại thực ma cả người run rẩy rống giận, chợt lần thứ hai hung mãnh nhảy lên.

Trong sát na, đao phong sắc bén xích hồng như máu, cuồng bạo xẹt qua hư không, mang theo lực lượng kinh khủng đủ để chặt đứt nham thạch, cùng hung cực ác đánh phía Bác: “Thư linh chết tiệt, cho bổn ma. . .”

Oanh!

Móng ngựa tuyết trắng mang theo lửa cháy mạnh, trực tiếp đánh vào đao phong sắc bén này, đem đao phong cứng rắn như kim chúc đá cho tứ phân ngũ liệt!

Trong sát na, trong tầm mắt kinh hãi của thủ lĩnh vực ngoại thực ma, điện quang ngân bạch như tuyết, từ lâu mang theo uy thế cuồng bạo, hung tợn nổ vang đụng vào, như nộ hải triều dâng, hung mãnh bạo phát ——

“Câm miệng a hồn đạm, có ai nói với ngươi, thời gian các tiểu tỷ tỷ trò chuyện về làm đẹp cắt đứt nhã hứng của các nàng, phải bị trời phạt hay không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui