Về đến nhà, như mọi khi cô cũng không thèm bật đèn, cứ thế mà đi thẳng vào nhà tắm.
Ngâm mình trong dòng nước đầy bọt xà phòng mang một mùi hương dịu dàng. Cô nhắm mắt lại, khẽ ngã đầu dựa vào thành bồn tắm. Cô khẽ cười. Cách đây mấy ngày thì phải, cô cũng trong tình trạng như thế này, lúc đi ra ngoài thì gặp anh trong một chiếc mặt nạ bí hiểm, nhưng có lẽ bây giờ đã không còn thấy nữa, vì anh đang nằm trong viện cơ mà.
Sau khi "xả stress" cho cơ thể xong, Yori đi ra ngoài lấy ít đồ để mang vào bệnh viện cho anh. Rất nhanh sau đó, cô liền khóa cửa nhà cẩn thận rồi lên xe và phóng đi.
------------------
Tại phòng Kiyoshi.
- Dì Diệp, dì đưa Rian về ngủ đi ạ, cháu ở đây không sao đâu! - Kiyoshi nói rồi nhìn vào Rian đang nằm ngủ cạnh mình.
- Ta định đợi Yori tới rồi về!
- Yori còn lâu mới tới mà dì, dì đưa bé về đi, cũng trễ rồi mà!
- Nhưng... Cháu sẽ không sao chứ?
- Cháu không sao đâu mà, dì yên tâm.
- Vậy...vậy ta về nhé!
Anh gật đầu rồi bế Rian đưa cho bà Diệp. Bà Diệp nhìn anh với ánh mắt đầy sự lo lắng, rồi nhanh chóng xách đồ và đi khỏi phòng.
Bên ngoài cửa sổ, có một bóng đen đứng như đang đợi một điều gì đó. Sau khi thấy bà Diệp ra khỏi phòng, bóng đen ấy từ từ di chuyển và phòng, trên tay là một con dao găm nhọn hoắc...
----------
Cùng thời điểm đó
- Dì, dì đi đâu vậy? - Yori vừa gửi xe xong, đi ra thì thấy bà Diệp đang bế Rian đi đến chiếc taxi đậu ở cổng.
- Kiyoshi bảo dì về cho Rian ngủ...
- Vậy à! Thôi dì đừng bắt taxi, để cháu bảo người đến chở dì về, gần đây nguy hiểm cứ rình rập!!
Không đợi bà Diệp nói thêm lời nào, cô đã lấy điện thoại gọi cho Takagi đến.
Một lát sau, Takagi đến. Thấy bà Diệp cùng Rian an toàn lên xe thì cô yên tâm đi lên phòng Kiyoshi.
--------
Kiyoshi đang nằm tựa đầu vào thành giường, mắt nhắm lại suy nghĩ vài điều gì đó. Bỗng cửa sổ bật mở, gió bên ngoài lùa vào trong khiến anh hơn rợn người. Cùng lúc, Yori cũng mở cửa đi vào.
- Sao anh lại để cửa sổ như vậy hả?
Yori càu nhàu rồi đặt đồ lên bàn và đi đóng cửa lại.
- Anh đâu có mở, tự dưng nó mở ra ấy chứ!
Nghe anh nói vậy, cô bất giác nhíu mày. Vậy là có người định lẻn vào đây, cũng may là cô vào kịp lúc, nếu không sẽ không biết chuyện gì xảy ra. Cô đưa tay bóp trán rồi ngồi xuống cạnh anh, nói:
- Sẽ còn chuyện gì nữa!?
- Nếu có chuyện gì thì anh nhất quyết sẽ bảo vệ em đến cùng! - Anh nắm chặt tay cô, giọng trầm ấm.
- Đồ ngốc! Bảo vệ được lần này, cũng có thể là lần sau, nhưng anh sẽ không thể bảo vệ tôi đến suốt đời...
- Anh...
Kiyoshi dừng lại không nói. Yori nói rất đúng, anh có thể bảo vệ cô, nhưng không thể bảo vệ đến hết cuộc đời này. Anh càng nắm chặt tay cô hơn, nói khẽ:
- Anh xin lỗi.
- Tại sao anh lại phải xin lỗi, anh đâu có lỗi. Lỗi này là của em, nếu lúc đó em nghe lời anh thì anh đâu đến mức này... - Cô trầm ngâm một lát rồi nói tiếp - Với tư cách là thủ lĩnh, em không cho phép anh sống chết vì em nữa, chỉ em mới bảo vệ anh....
Lời nói ấy...liệu có thành hiện thực. Cho đến khi màn đêm buông xuống, liệu cô có thể giành lấy anh từ đôi bàn tay ma quỷ của Thần Chết.
_______________________
Sáng hôm sau...
Yori tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi, cả người cô như bị ai đè lên suốt đêm khiến toàn thân cô đau nhức. Lấy tay dụi mắt, cô cảm thấy có một lực nào đó đang đè lên eo cô. Cô nhìn xuống, là cánh tay... Cô xoay người lại, cả gương mặt tuấn tú của Kiyoshi đập vào mắt cô.
- Chào buổi sáng.
Anh cất tiếng chào khiến cô giật mình, hai má bỗng đỏ ửng lên vô điều kiện. Định ngồi dậy nhưng cô bị anh ôm chặt lại.
- Buông ra, em không thở được.
- Một chút thôi.
Anh khẽ hôn lên mái tóc mượt mà của cô, nở nụ cười nhẹ. Mặt cô giờ đỏ như không thể nào đỏ hơn, nằm im áp mặt vào khuôn ngực rắn rỏi còn đang quấn băng của anh. Cô khẽ ngước lên nhìn anh, đôi mắt nhắm nghiền cùng cặp lông mi dài, cánh mũi cao cao cùng hai cánh hoa anh đào mềm mại. Cô vô thức chạm tay vào đôi môi ấy, anh bất ngờ trước hành động của cô, liền hé môi mà ngậm ngón tay cô vào, còn cố ý cắn mạnh.
- Bỏ em ra đi, đau đấy!
Anh cười cười bỏ tay cô ra, rồi lại nhanh chóng cúi xuống hôn lấy môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng chất chứa bao niềm yêu thương, một nụ hôn ấm áp chút nắng hồng buổi sớm mai.
________________________
Vài ngày sau đó, có thể nói là vết thương anh cũng đã khá hơn nhiều, và tính mạng anh thì có lẽ là "an toàn". Khá an toàn trừ một vài hôm có một bóng đen cứ lướt qua, lướt lại cửa sổ khiến anh không khỏi rùng mình, còn nhiều lúc cửa sổ cứ tự bật mở, rồi một cánh tay cầm một con dao thò vào, nhưng những lúc đó, Yori đều vào phòng kịp lúc.
Xung quanh bệnh viện mấy ngày Kiyoshi còn chưa khỏi hẳn đều được canh gác nghiêm ngặt. Chẳng qua là do việc cô bị ám sát những hai lần, cộng thêm những lần anh thấy bóng đen ấy. Người của cô làm việc rất chặt chẽ, người nào vào thăm bệnh nhân đều phải trải qua một cuộc rà soát mệt mỏi. Đôi lúc việc kiểm tra ấy suýt hại chết người. Yori đã dặn người của cô rằng:
- Kiểm tra cho kĩ càng vào, cho dù có bệnh nhân đang hấp hối vẫn cứ kiểm tra, mặc kệ người đó sống chết ra sao.
Và kết quả là, lời của cô đã khiến một cụ già xuống suối "ăn bánh, uống trà" với Diêm Vương. (Nam mô a di đà Phật. Tội lỗi...tội lỗi... ㅠ.ㅠ ) Những người ở đó không nhịn được, liền mở một cuộc họp với chủ tịch bệnh viện phản đối việc kiểm tra ấy, nhưng cuộc họp đến nửa chừng thì cô cùng một tốp người đi vào. Ông chủ tịch liền tránh đường cho cô đứng lên bục phát biểu. Cô không nói nhiều, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu, còn kèm theo một nụ cười man rợ:
- Trông mọi người còn sung sức thế mà đã muốn đi gặp Diêm Vương sớm vậy?
Vừa nghe câu nói của Yori xong, mọi người đều toát mồ hôi, có người xỉu ngay tại chỗ. (Thiệt là bá đạo quá đi mà!!)
Thế nên, ngay khi Kiyoshi bước chân ra khỏi bệnh viện, mọi người đều reo hò vui mừng, như thể đội bóng nước nhà vừa giành được cúp ấy.
Tối hôm đó.
Kiyoshi ngồi sấy tóc trên giường, Yori bước vào, trên tay cô là hộp thuốc. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô tới kéo áo anh lên. Một vết thương dài nằm ngang tấm lưng trần vẫn chưa lành hẳn. Cô khẽ chạm vào, cả người anh bỗng gồng mạnh lên. Cô biết rằng anh đang cố gắng chịu đau. Nước mắt cô không biết lúc nào đã ướt đẫm hết gương mặt. Rồi cô nhanh chóng nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương của anh.
- Anh đau không? - Cô cố kìm tiếng nấc để không bị anh phát hiện.
- Anh không sao!
Nghe anh trả lời thế, nước mắt cô rơi nhiều hơn. Thấy cô dừng việc thoa thuốc ình, anh quay lại nhinthif thấy cô đang cúi đầu xuống, đôi vai cứ run lên từng hồi.
- Em khóc à?
Cô lắc đầu, nhưng đôi vai vẫn không ngừng run
Anh vô thức ôm cô vào lòng, tay vỗ vỗ lưng cô.
- Không sao! Anh không sao thật mà! Sao em lại khóc chứ?
- Hức hức...sao anh lại cố chịu đau...rõ là anh đau mà...
- Anh chịu được mà, em nín đi!! Em khóc như vậy thì đâu còn hình tượng thủ lĩnh nữa!?
- Huhuhu...em không biết!!!... (Mất thể diện quá!)
Hoàn chương
________________________
Sorry m.n vì giờ này mới ra chap! Mà có vẻ như chap này hơi nhàm thì phải! Nhưng mà thôi kệ, chap sau là bắt đầu đi vào gây cấn rồi!
À còn nữa, au quyết định sẽ viết HE, nếu không sẽ bị nhận gạch đá quá!! Hì hì!!