[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

“Trùng Tiêu Lâu nguyền rủa!? Bạch Ngọc Đường kiếp này như trước khó tránh.”

Tựa bài báo này cực kỳ bắt mắt cũng cực kỳ kích thích, tựa đề tương tự cũng thấy nhan nhản ở các tờ báo khác, mà nội dung đại khái là thế này: ‘Nam hiệp’ của Ngũ thị khó thoát được ác nạn ngàn năm, toà lâu nguy hiểm ‘Trùng Tiêu nguy lâu’ tự bỏ tiền xây dựng nổ mạnh sụp đổ, Tề Phóng, diễn viên đóng vai Bạch Ngọc Đường bị thương nhẹ, trong đó người bị thương nặng là đạo diễn Ngũ Kinh Hoàn, chân phải bị gãy xương, cũng may không có người tử vong, nguyên nhân gây cháy nghi ngờ là do người gây ra, nghe đồn khi phim này quay đã gặp không ít trở ngại, nguy hiểm đến mức khiến người bị thương, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, phương hướng điều tra xoáy vào việc do thân phận thần bí của diễn viên đóng vai nam chính mà gây ra ân oán hướng về phía Ngũ thị, mặt khác toà lâu bị thiêu hủy đã được bỏ vốn để xây dựng lại, khả năng lỗ vốn của Triệu thị có thể thấy trước được, sau vụ cháy có thể diễn lại hay không, hãy cùng đón xem……

Triệu nhị thiếu gia nắm tờ báo in mực đen siêu nặng vò vò trong tay, trừng mắt hung hăng mắng: “Là con chó nào miệng ăn không đủ! Mùi hôi miệng truyền xa ngàn dặm đến chỗ thiếu gia luôn!” A Tử bất đắc dĩ đưa qua chè đậu xanh lạnh hạ hoả, nghĩ thầm, thiên hạ có chỗ nào không có khe hở cho gió thổi qua.

“Cái gì mà ‘Một bộ phim của Ngũ thị một vạn đồng của Triệu thị, hai người quan hệ không đơn giản!’ thứ chuyện quỷ này cũng đăng! Mấy tên dân thường chết tiệt! Mấy đồng tiền bé xíu đó rõ ràng là tiền tiêu vặt của bổn thiếu gia!” Nghĩ đến phải có gì đó với Ngũ Kinh Hoàn, da cậu liền thấy ngứa ngáy không ngừng.

Nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gõ, ngoài xe là Triển Chiêu cầm theo đồ, A Tử mở cửa đón y, người sau vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt bội phục của Triệu Nhị, nghi hoặc hỏi: “Triệu huynh sao vậy?”

“A…… Không, không có việc gì, quần áo đều lấy được rồi?”

Triển Chiêu cười nói: “Mấy cái này có lẽ đủ, quay về viện được rồi.”

“Không đủ lại kêu A Tử cầm thêm một chuyến, đi thôi!”

Triển Chiêu cũng không phản bác, cười đáp lại một tiếng cảm ơn, Triệu Nhị vẫn nhìn chằm chằm mặt y, biểu tình thông cảm, ở trong lòng bổ sung — Người này có thể có gì đó với Ngũ Kinh Hoàn, cũng coi như là trời cho.

Triển Chiêu bị cậu ta nhìn chằm chằm đến nỗi cả da gà, nhíu mày cười, sao biết được Triệu nhị thiếu gia đang ở trong lòng YY y này nọ. [YY: chắc ai cũng biết nghĩa nhỉ:))]

——————————————

Hành lang trắng trong bệnh viện, có lẽ do là khu phòng bệnh cao cấp nên chỉ có vài vị y tá thưa thớt đi qua, xa xa, thấy được một người rất bắt mắt, bắt mắt không chỉ là do dung mạo cùng thân hình của người này, còn do đoá hồng đỏ tươi trên tay cậu ta, một bó đỏ rực, tựa như đem những đoá đẹp nhất trong bụi đặt vào tay, màu hoả hồng nhiệt tình, ở nơi này có chút đột ngột.

Hai ba cô y tá nhỏ tụ lại nhìn, thẹn thùng thầm thì len lén, nhưng không người dám tiến lên trước bắt chuyện, một vị bác sĩ thấy kỳ quái đi ngang qua cậu ta, mới biết là do người này đang nở nụ cười rất lạnh lùng, đám nữ nhân trực giác rất mạnh, chỉ dám đứng xa xa nhìn.

Tiếng gót giầy vang lên, dừng trước cửa, người nọ giơ cổ tay gõ, bên trong có một người đột nhiên mở cửa ra, người này chính là chị Hồng Trừng, cô ngẩng đầu thấy người này, ai da một tiếng nhớ tới cái gì lại gấp gáp đóng cửa đè giọng nói: “Đạo Dư, cậu cũng đến xem Kinh Hoàn a!”

“Chị Hồng gần đây khoẻ không?”

“Chị Hồng thì khoẻ, Kinh Hoàn nhưng lại không khoẻ lắm, cậu tới thật không khéo, cậu ta vừa mới ngủ.”

Lê Đạo Dư chớp mắt, cầm đoá hồng lớn tay chân có chút không biết làm sao, chị Hồng nở nụ cười, kéo đứa nhỏ này đến cửa sổ bên hành lang, hỏi: “Còn cậu sao? Gần đây sao rồi? Đóng phim bận rộn lắm hả?”

Lê Đạo Dư cười cười: “Vẫn tốt, còn có thể thích ứng.”

Chị Hồng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, thật lâu sau mới khẽ thở dài: “Cậu đừng lừa tôi, tôi nghe không ít chuyện của cậu, đạo diễn Trương bên kia, nghe nói gây khó dễ cho cậu, chị Hồng thấy cậu có chút gầy, sắc mặt cũng không tốt, cái tên Trương Quỳnh Chi này có đôi lúc quá mức kiêu ngạo, nếu không, để chị Hồng giúp cậu nói mấy câu?”

Phim thần tượng này Lê Đạo Dư là diễn viên chính, đạo diễn Trương phụ trách đạo diễn, Hồng Trừng cũng biết, với thế lực lớn của cô, đạo diễn Trương ít nhiều cũng sẽ nể mặt. “Chị Hồng, đạo diễn Trương cũng là cầu hảo tâm thiết, Đạo Dư cũng học được rất nhiều thứ bổ ích.”

“Mấy đứa nhóc các cậu toàn thích cậy mạnh, trước đây trong ‘Tân truyền’ chị Hồng cũng chiếu cố cậu không ít rồi, có việc nhất định phải nói với chị đó, thằng nhóc Kinh Hoàn đó, tính tình sớm quá mức hư đốn rồi, quậy ra một đống chuyện chị còn không thèm tính toán với nó! Đạo Dư, cậu đừng học nó.” Hồng Trừng lắc đầu chỉ hận luyện sắt không thành thép: “Chị có nghe nói chuyện của người đại diện Tiểu Quan của cậu, không biết đắc tội với ai, công ty bắt cậu ta rời khỏi bên cạnh cậu, vậy tạm thời cậu cũng rất không tiện hả? Muốn chị tìm người giúp cậu không?”

Lê Đạo Dư nghe đến cái tên kia, giật mình, sắc mặt đột nhiên xanh trắng, lại gấp gáp cười nói: “Là nhà ở quê của Tiểu Quan có chuyện, quay về xử lý mà thôi, kỳ thật vẫn tốt, gần đây cũng không có gì làm, em một mình cũng được, không có việc gì nghỉ ngơi nhiều hơn, coi như nạp điện, chị Hồng đừng lo lắng.”

Sao có thể nói không lo lắng là không lo lắng, đến cả người của cô cũng tra không ra người nào muốn chèn ép nhân tài này, quảng cáo và phim của Lê Đạo Dư tựa như nước biển, lúc lên như mặt trời ban trưa, lúc rút như triều tà lặng lẽ.

Hồng Trừng nhìn đóa hoa tiên diễm ướt đẫm trên tay cậu ta: “Để chị giúp em mang vào cắm?”

Lê Đạo Dư lắc đầu: “Chị Hồng còn có việc bận rộn, em tự đi vào đưa đạo diễn, dù sao anh ấy cũng chiếu cố em rất nhiều, nhìn anh ấy mới yên tâm, chị Hồng nói đạo diễn đang ngủ, em sẽ nói nhỏ để không ồn đến anh ấy.”

Hồng đại tỷ vỗ vỗ vai cậu, lại nói vài câu ‘cố gắng’, xong cũng tạm biệt rời đi.

Lê Đạo Dư nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhoài người len vào chiếu sáng làm nửa căn phòng sáng rực, ánh vào mắt là khuôn mặt nghiêng an tĩnh, màu trắng không ngờ lại hợp với anh như vậy, không, cũng không phải loại xám trắng yên tĩnh này, mà là màu trắng kiêu ngạo, sáng rực như muốn đâm thủng mắt người.

Cậu chậm rãi đi vào, tựa như du hồn không phát ra một tiếng động, một màu đỏ tươi chạy khỏi bụi hoa, rơi trên tấm chăn màu trắng, cậu mới đứng lại.

Ngũ Kinh Hoàn đang ngủ.

Thần tình của Lê Đạo Dư, chưa ai từng thấy qua, có lẽ ngay cả chính cậu, cũng chưa nghĩ tới, bản thân ra còn có loại tình tự cùng thần thái thế này.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng nổ máy xe ồ ồ truyền đến, trong không gian to thế này, chỉ nghe cậu thấp giọng nói: “Ngũ Kinh Hoàn, không ngờ……. chỉ là gãy xương, cái này, có thể xem như hòa không?” Thanh âm như nghẹn lại nơi cổ họng, tựa như gió lạnh, thổi đâm vào xương. Cuống hoa trong tay, bị nắm chặt đến mức phát ra tiếng gào thét khe khẽ.

“Không chỉ có anh, còn có một người.”

“Ngũ Kinh Hoàn, anh có thể bảo vệ đến khi nào?”

“Chúng ta đặt cược không? Ngũ đại đạo diễn.”

Sau lời này, không hề có tiếng đáp lại, ván bài cho anh ta, cũng là cho bản thân mình.

Lê Đạo Dư đã lấp kín lại hai khoảng không gian trong và ngoài, đứng lặng hồi lâu trong phòng bệnh, mới xoay người muốn về, một đầu khác trên hành lang dài, Triển Chiêu, vừa lúc đi tới.

Lê Đạo Dư đối diện ánh mắt đen nhánh trong suốt kia, một khắc cũng không thể dời mắt, Triển Chiêu dừng bước, cũng đưa mắt nhìn lại.

Trong đôi mắt như ánh sao, như ngàn bó đuốc, khó ẩn giấu bất cứ điều xấu xa nào ấy, lại có thể thâm thúy như đáy hồ sâu, khiến người ta không sao nhìn thấu.

Con người như nước này, có thể là người ấm áp ôn hòa, có thể là người sâu thẳm vĩ đại, cũng có thể là người hào hùng mãnh liệt.

Lê Đạo Dư đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào khó mà chịu nổi, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ lạnh lùng bước đi.

Nghiêng mặt, thâm trầm bước qua người nọ, nói: “Triển tiên sinh, đóng phim cố lên.” Bước đi không hề quay lại.

Triển Chiêu gật đầu lại, mới đi mở cửa vào phòng.

Triệu nhị bị xem như không tồn tại, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Đạo Dư một hồi, mới theo Triển Chiêu vào cửa.

Triển Chiêu nhìn thấy bó hoa to bên bàn cạnh giường cùng người nọ yên lặng nhắm mắt trên giường, nhíu mày nói: “Lại trêu chọc cái gì rồi?”

Triệu nhị nghe vậy chỉ vào chính mình, liều mạng lắc đầu, thấy người trên giường khúc khích cười ra tiếng, mở mắt phải, mới nãy rõ ràng là sợ Hồng đại tỷ cằn nhằn càu nhàu mới giả vờ ngủ.

“Chỉ là thấy người nào đó không vừa mắt mà thôi.” Anh nâng cao gối đầu dưa vào, đưa táo chị Hồng mang đến vô lại bắt Triển Chiêu rửa gọt.

Bạch Ngọc Đường xấu xa, qua hành vi là thấy được tính tình.

Triển Chiêu cầm bao quần áo nện vào mặt anh, Triệu nhị thấy Ngũ Triển hai người một tới một lui, sao biết được Triển Chiêu sử dụng xảo lực ngàn cân, Ngũ Kinh Hoàn mỏi nhừ hết một cánh tay mới tiếp được.

“Chuột.” Là Bạch Ngọc Đường hay là Ngũ Kinh Hoàn, Triển Chiêu hiện giờ thường dùng danh xưng này để gọi.

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Ngũ Kinh Hoàn nghe xong, hoảng hốt một khắc, khắc sau ha ha cười lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Mèo! Vậy thì cậu quản đi!” Anh nhìn bóng lưng Triển Chiêu trong phòng vệ sinh, nói chốt lại, tiếng tẩy rửa ngừng chút, chỉ còn lại tiếng nước chảy, sau lại thêm vào một tiếng thở dài bất đắc dĩ, rồi tiếng rửa lại bắt đầu vang lên.

Triệu Tử hai người nhìn nhau, sâu sắc cảm thấy lực chân bản thân còn không đủ, lần thứ hai bị xem như vô hình……

Đây là không gian của đôi tình nhân……

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui