[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Nhìn Lâm Lang trước mắt, Bao Chửng bỗng nhiên có loại cảm giác ‘rốt cục cũng đến’.

Lâm Lang thân thể không tốt, thi thoảng ho khan đứt quãng, rõ ràng chưa tới bốn mươi tuổi, lưng đã có chút còng, đôi mắt vẩn đục, ánh mắt lại mang theo tia bén nhọn đâm bị thương người khác, cũng đâm bị thương chính mình.

Lâm Lang không có ác ý với Bao Chửng, chẳng những không ác ý ngược lại còn ngầm có ý kính nể.

Lâm Lang không chỉ một lần từng ảo tưởng, nếu lúc trước có một người giống như Bao Chửng, kết cục của hắn có thể sẽ khác hay không?

Nhưng ảo tưởng cuối cùng vẫn chỉ là ảo tưởng, nếu trên đời thực sự có ‘nếu lúc trước’ sẽ không có nhiều tiếc nuối nặng nề như vậy.

Lâm Lang rũ mi thở dài: “Mạo muội quấy rầy, thật sự bất đắc dĩ.”

Hắn thật sự không muốn liên lụy tới Bao Chửng, không muốn mất đi một bằng hữu, cũng không muốn đối mặt với một đối thủ như vậy. Bao Chửng là một người cương trực liêm chính, luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, năm đó Bao Chửng từng vì hàm oan thê nhi của hắn mà bôn tẩu, hôm nay tất sẽ vì thiên hạ thái bình mà ngăn cản hắn…

Thấy Bao Chửng cau mày, Lâm Lang đỡ bàn đá chậm rãi ngồi xuống.

“Gần đây ta thường suy nghĩ, thế gian thực sự có ‘nghiệp chướng kiếp trước’ hay không. Nhà ta từ trước tới nay vừa làm ruộng vừa đi học, tuy rằng không phải đại từ đại thiện gì nhưng tuyệt đối không phải phường đại gian đại ác. Ta thuở nhỏ thuộc lòng điều Thánh nhân dạy bảo, tuy niên thiếu học thức khinh cuồng tự phụ, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý. Chẳng lẽ thật sự là do kiếp trước Lâm mỗ tạo nghiệt khiến ông trời trừng phạt, nhất định muốn ta tan cửa nát nhà vong thê ly tử….”

Ngữ khí Lâm Lang đạm nhạt, nhẹ bẫng giống như có thể bị một cơn gió thổi qua mà tiêu tan, nhưng sự ‘oán giận’ ẩn trong ngôn từ lại dị thường trầm trọng.

“Tam cương ngũ thường có nói ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử (chết)’, thiếu niên sơ thời nghe lời này, ta chỉ cười nhạt. Hôn quân vô đạo, vì sao ta phải xúc động rơi lệ khẳng khái chịu chết? cùng lắm thì từ quan về quê, tranh giành danh lợi là cả đời, thỏa thích sơn thủy cũng là cả đời.”

Lâm Lang u u thở dài: “Đáng cười ta tự phụ tài trí hơn người, đúng là đến chết mới tỉnh ngộ, những lời này còn có một tầng ý tứ khác. Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, cũng không thể bất tử. Giống như ta, nhất thời tham sống sợ chết, đổi lấy một đời sống không bằng chết.”

“Mười mấy năm qua, ta ngày đêm sầu khổ, Hoàng thượng không để ý thê tử nhi nữ, không để ý giang sơn xã tắc, thậm chí không để ý tính mạng bản thân…Phải trả thù thế nào mới có thể khiến hắn nếm trải nỗi đau giống ta?” Lâm Lang bỗng nhiên bật cười, nụ cười kia lạnh lẽo nói không nên lời.

Bao Chửng bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo, trong lòng ‘thình thịch’ một chút!

Lâm Lang trong mắt chợt lóe băng lãnh điên cuồng: “Nếu ta không thể khoái hoạt, vậy bắt người thiên hạ bi cùng ta!”

************

Khai Phong phủ nghe được tin tức Lâm Lang muốn ám sát Hoàng thượng, vốn nên lập tức hành động, nhưng ấn tượng của mọi người về hoàng đế vô cùng không tốt, ngược lại có chút đồng tình với cảnh ngộ bi đát của Lâm Lang. Công Tôn xưa nay trầm ổn, quyết định trước cứu tỉnh Thường Lỗi, hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả rồi nói sau.

Triển Chiêu nhìn sắc trời: “Ta đi đón đại nhân.” Bỗng nhiên có chút không yên lòng…

Bạch Ngọc Đường lại càng trực tiếp: Hỗ trợ cứu hoàng đế? Không thể! Hỗ trợ bổ thêm một đao? Vui vẻ hiến sức!

Triệu Trăn tâm tình phức tạp, nghĩ nghĩ, quyết định tới hậu viện thăm lão nương.

Triệu Trăn kỳ thật cũng không phải dạng hoạt bát, sở dĩ bé thường ra ngoài cung thăm thú, một phần nguyên nhân cũng là muốn tới Khai Phong phủ thăm lão nương.

Vì thuận tiện chữa bệnh cho Lý phi, cũng vì phòng ngừa đế hậu trong cung tâm ngoan thủ lạt hại hai người bọn họ, Triệu Trăn dựa theo ý kiến của nhiều người để lão nương ở lại Khai Phong phủ. Dưới sự điều trị của Công Tôn tiên sinh, bệnh của lão nương mới có thể khỏi hẳn, hiện tại hai mắt đã dần thấy ánh sáng, thần trí thanh tỉnh không khác gì người thường.

Có lẽ bởi vì hai mắt bị mù, nên thính giác và khứu giác của Lý phi dị thường linh mẫn, mỗi lần Triệu Trăn tới thăm, vừa tới cửa liền bị nàng phát hiện. Triệu Trăn thích nhất mỗi khi Lý phi nghiêng mặt mỉm cười với mình, nhã nhặn trầm tĩnh thực xinh đẹp, đồng tử không có tiêu cự nhưng tràn đầy từ ái cùng vui sướng.

Lý phi ôn ôn nhuận nhuận mỉm cười: “Trăn nhi tới đây.”

Triệu Trăn trong lòng ấm áp, không khỏi bước nhanh hơn: “Mẫu thân sao lại ngồi ngoài này, con đỡ ngài về phòng.”

Lý phi lắc đầu, lôi kéo Triệu Trăn cùng nàng ngồi dưới mái hiên: “Mới ra đây thôi, Trăn nhi ngồi cùng nương đi.”

Từ sau khi Lý phi thần trí thanh tỉnh, Triệu Trăn thường xuyên kể chuyện bên ngoài cho nàng nghe, ngày ngày dưỡng bệnh tịch mịch, coi như giải khuây. Hôm nay vừa lúc nhắc tới chuyện của Lâm phò mã và Huệ Quốc công chúa, Lý phi thở dài: “Huệ Quốc công chúa cũng thật đáng thương.”

Triệu Trăn tâm can ngứa ngáy hiếu kì, thăm dò thử hỏi: “Mẫu thân, người có biết Hoàng thượng, ách…” thuộc tính của Hoàng thượng thật không dễ định nghĩa, giống như nhân tra, hôn quân, lang cha, lão sắc quỷ… tất cả đều có thể dùng.

Triệu Trăn chưa nói xong, Lý phi lại nghe ra ý tại ngôn ngoại của bé, vỗ về đỉnh đầu Triệu Trăn ôn nhu nói: “Con cho rằng Hoàng thượng ngu ngốc vô năng sao? Hắn hồi trẻ cũng từng cần cù chăm lo việc nước, cũng từng thâu đêm suốt sáng phê duyệt tấu chương, cũng từng vì thiên tai địch họa mà sức cùng lực kiệt. Con cho rằng Hoàng thượng hận Hoàng hậu sao? Khi bọn họ yêu nhau cũng từng thề non hẹn biển, cũng từng hoa tiền nguyệt hạ, Hoàng thượng cũng từng nắm tay Hoàng hậu viết mấy chữ ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giao lão’. Con cho rằng Hoàng thượng tàn nhẫn sao? Hắn cũng từng ái tình sâu đậm, là hoàng hậu phụ hắn trước…”

Triệu Trăn sửng sốt: “Hoàng hậu phụ hắn?” lời này là có ý gì?

Lý phi dung mạo ôn nhu, khi không cười luôn có một loại đạm nhạt, không chút sầu oán.

“Năm đó, ta và Hoàng hậu đồng thời cùng mang thai, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ai sinh hạ hoàng tử trước liền sắc phong thái tử. Thế nhân đều cho rằng, đạo thánh chỉ này là tỏ rõ sự sủng hạnh của Hoàng thượng với ta, kỳ thật thì không phải như thế! Hoàng thượng thuở nhỏ lớn lên trong cung, sớm đã chán ghét cảnh trước mặt tươi cười sau lưng đâm chọc, hắn biết sự sủng ái của hắn có ý nghĩa gì, nên vĩnh viễn sẽ không thể hiện sự ‘sủng ái’ ra bên ngoài.”

Lý phi tự giễu cười: “Tính tình Hoàng thượng chính là như vậy, càng thích càng tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thứ gì thích nhất càng thể hiện sự khinh thường không màng tới. Ngược lại những thứ không quan trọng, lại càng nâng niu, dù sao phá hỏng cái này còn có thể nâng niu cái khác.”

Triệu Trăn ngạc nhiên: “Đúng là thế…” nghĩ tới chuyện Triệu Thụ Ích càng cảm thấy có đạo lý.

Lý phi lại nói tiếp: “Năm đó, ta được xưng là đệ nhất sủng phi hậu cung, kỳ thật trong tay nửa chút quyền lực cũng không có, bất quá chỉ là bia ngắm Hoàng thượng dựng lên ở hậu cung. Có ta che ở phía trước, Hoàng hậu càng an toàn, cho dù nàng ta nắm quyền hậu cung, đồng thời mang thai với ta…”

Trong giọng nói Lý phi mang theo vạn phần bi thương, cùng xúc cảm theo năm tháng lắng đọng lại.

“Khi mang thai con, hậu cung có bao nhiêu ánh mắt không hảo ý nhìn chằm chằm vào ta. Ngày ngày sống trong lo sợ, hàng đêm không thể yên giấc, mang thai mười tháng, giống như chịu khổ mười năm, ai ngờ cho đến tận cuối cùng cũng không thể…” Lý phi thản nhiên cười: “Kỳ thật lúc đó ta đã minh bạch, chỉ là đến lúc nguy nan, chân tướng càng sáng rõ, vẫn cho rằng toàn tâm toàn ý sẽ được hồi báo, rồi sẽ có một ngày mây tan trăng sáng…”

Triệu Trăn thật không ngờ, đế hậu hai người lại có một đoạn thời gian như vậy.

Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, năm đó thích hoàng hậu như vậy, hiện tại sao lại có thể hận thấu xương?

Triệu Trăn hỏi Lý phi, Lý phi lắc đầu không biết: “Khi ta bị biếm lãnh cung, Hoàng thượng dù tỏ ra lãnh đạm, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý che chở hoàng hậu. cho dù hai người có phản bội nhau cũng là sau khi ta rời cung, chắc cũng là mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi.”

Triệu Trăn nhịn không được càng hiếu kỳ: “Nếu Hoàng thượng một lòng muốn bảo hộ hoàng hậu, vì sao lại thả chúng ta chạy thoát?”

Lý phi cười nhẹ: “Nam nhân mà, đối với nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu mình khó tránh khỏi có chút mềm lòng.”

Triệu Trăn có chút hoài nghi, Hoàng thượng thật sự không giống loại người sẽ mềm lòng.

Hai mẹ con đang trò chuyện, chỉ thấy Triển Chiêu ở bên ngoài viện khe khẽ gõ cửa, tựa hồ có việc gấp.

Triệu Trăn nhìn nhìn Lý phi, Lý phi mỉm cười: “Đi đi.”

**************

Lý phi ở Khai Phong phủ, Bao đại nhân đặc biệt dành ra một tiểu viện cho người, ngoại trừ nữ quyến hậu viện cùng Công Tôn tiên sinh tới thăm bệnh cho nàng, những người khác đều tự giác kiêng kị không tới, hôm nay Triển Chiêu tới là ngoại lệ.

Triệu Trăn vừa đi ra, liền thấy Triển Chiêu mặt mày nôn nóng bay tới xách bé đi, đến khi chân chạm đất làm bé choáng váng trước mắt đầy sao….

Công Tôn vẻ mặt buồn rầu, đưa một phong thư cho Triệu Trăn, Triệu Trăn mở ra đọc —

“Bao đại nhân bị bắt đi?”

Ngoài phong thư đề năm chữ to ‘Khai Phong phủ thân khải’, lạc khoản (người gửi) chói lọi viết danh tự Lâm Lang. nội dung trong thư rất đơn giản, Lâm Lang không mượn cơ hội ra điều kiện cũng không coi Bao đại nhân là con tin, chỉ nói quen biết đã lâu, mời Bao đại nhân tới làm khách, cam đoan sẽ không bạc đãi.

Tuy rằng Lâm Lang dùng từ thực khách khí, nhưng mọi người rõ ràng cảm giác bị nồng đậm uy hiếp.

Sắc mặt Công Tôn trắng bệnh, khí tràng của Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường thường ngày càng lãnh hàn hơn.

Bạch Ngọc Đường lại cực kỳ trấn định: “Đối phương hành động quá nhanh, có thể có người giả mạo không?”

Nào có chuyện trùng hợp như vậy, Triển Chiêu chân trước vừa tóm Thường Lỗi về, Lâm Lang sau lưng liền gửi tin tức tới, thậm chí còn nhanh hơn bọn họ một bước, bắt Bao đại nhân đi. Cơ hội ám sát chỉ có một lần, Lâm Lang mười mấy năm đều nhẫn được, không lý nào chuyện tới trước mắt bỗng nhiên lại trở nên mất kiên nhẫn như vậy?

“Đúng là chữ viết của Lâm huynh.” Thường Lỗi vừa tỉnh lại liền nhíu mày: “Lâm huynh năm đó được xưng là thi họa song tuyệt, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.”

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: “Cho nên phái người bắt ngươi cũng là Lâm Lang!”

Thường Lỗi lớn tiếng phản bác: “Không có khả năng! Lâm huynh là người quang minh lỗi lạc! cho dù muốn báo thù cũng không liên lụy người vô tội!”

“Người quang minh lỗi lạc?” Triển Chiêu lắc đầu: “Có lẽ trước đây hắn như vậy. nhưng hiện tại, hắn chính là kẻ điên bị oán hận che mờ mắt! cái gì gọi là “không liên lụy người vô tội’ chẳng lẽ Bao đại nhân không phải người vô tội? Vừa rồi ta đi đón Bao đại nhân, xa mã hoàng thành máu chảy thành sông, một người cũng không sống sót! Kiệu phu đảm nhiệm chức vụ nơi đó đều là trụ cột trong nhà, người nhỏ nhất vừa mới mười tám tuổi, trong nhà còn có lão mẫu nhược đệ phải nuôi dưỡng! chẳng lẽ bọn họ không vô tội?!”

Thường Lỗi mím chặt môi, hàm răng ken két rung động, không nói gì.

Thư rất ngắn, Triệu Trăn rất nhanh đã đọc xong, thấy không khí giương cung bạt kiếm, nhanh chóng lên tiếng: “Lâm Lang bắt Bao đại nhân đi, chính là muốn chúng ta tự loạn trận tuyến. Theo ta thấy, Bao đại nhân tạm thời không có nguy hiểm, ngược lại Lâm Lang vì không muốn đêm dài lắm mộng, nhất định đêm nay sẽ hành động!”

Công Tôn gật đầu: “Sự việc cấp bách, chúng ta chia nhau hành động.”

Mọi người thương nghị xong xuôi liền chia làm ba hướng, Công Tôn tới Bát vương phủ viện binh, Tứ đại hộ vệ dẫn theo nha dịch lục soát toàn thành.

Triển Chiêu càng quan tâm sự an toàn của Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường tự nhiên đi cùng hắn. Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Ta muốn gặp Huệ Quốc công chúa trong truyền thuyết, sư phụ đi cùng ta đi, Huệ Quốc công chúa là phu thê nhiều năm với Lâm Lang, có lẽ nàng ta sẽ có manh mối.”

Trước khi đi, trong lòng Triệu Trăn khẽ động, phất tay gọi Thừa Ảnh tới.

Hết chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui