Thử Miêu Đồng Nhân

Trước căn nhà cỏ tranh bốn vách tường đều lọt gió, tiểu thiếu niên gầy trơ xương thấp hơn cả cái bàn, đang cật lực kéo cành củi vào bếp.
Ở đằng sau tiểu thiếu niên còn có một lão phụ nhân đầu tóc rối bù mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, lão phụ nhân hai mắt đục ngầu đi lại lảo đảo, dường như hai mắt đã mù.
Lão phụ nhân tay trái cầm hòn đá, tay phải nắm bùn, miệng lải nhải: “Con trai ơi, ăn cơm.”
Tiểu thiếu niên đi đằng trước khóe miệng thoáng co giật: “Mẫu thân, đó là hòn đá không thể ăn.”
Lão phụ nhân phảng phất như không nghe thấy, vẫn thản nhiên nói: “Con trai ơi, uống nước đi.”
Thiếu niên đầu cũng không quay lại, trả lời: “Mẫu thân, đó là bùn không được uống.”
Lão phụ nhân lướt qua tiểu thiếu niên đang kéo nhánh cây, ngồi xuống ghế, đặt cục đá và đống bùn lên bàn, dùng hai tay bẩn hề hề sờ soạng, vỗ vỗ lên vị trí trống không bên cạnh: “Con trai ơi, không được bướng, lại đây ăn cơm đi.”
Thiếu niên bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái: người mới bướng ấy, con đang bận, cầu đừng nháo.
Lão phụ nhân không đợi được thiếu niên đáp lời, tựa như bị ấn nút [pause] ngốc ngốc ngồi bất động tại chỗ.
Nếu nhìn kỹ lão phụ nhân kia – tuy rằng quần áo tả tơi, mặt đầy phong sương, nhưng dung mạo ngày thường phi thường tốt, nếu lùi lại hai mươi năm trước, tuyệt đối là một đại mỹ nữ dịu dàng động lòng người. Đáng tiếc hiện tại hai mắt đã mù, đầu óc không được bình thường, biểu tình ngây ngây ngốc ngốc, thê lương nói không nên lời.
Thiếu niên lắc lắc đầu, lại bê một chậu nước tiến vào, rửa mặt rửa tay cho lão phụ nhân, lại kêu nàng đừng nhúc nhích.
Lão phụ nhân thực nghe lời, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, hai mắt đục ngầu nhìn thẳng phía trước, quả thật không nói cũng không động đậy.
Thiếu niên như con kiến chuyển nhà tự vận động kéo từng cành củi khô bó lại, thở dốc, lau mồ hôi, rút mấy cành củi bẻ gãy cho vào trong bếp lò, lại chậm rì rì nhóm lửa nấu cơm. Thiếu niên động tác chậm rãi, không có sự hoạt bát lanh lợi như những thiếu niên cùng tuổi mà từ tốn chậm chạp y như tiểu lão đầu.
— tiểu thiếu niên này là ai?
Thiếu niên vốn tên Triệu Trăn, là thanh niên thế kỷ 21 ở Z quốc, tuổi còn trẻ đã là minh tinh điện ảnh nổi tiếng trong nước, tiền đồ rộng mở, nhân sinh khoái hoạt. Tuổi thanh xuân phải nên tiêu tiêu sái sái tiêu xài lại không lường trước được số mệnh bi thảm bị tai nạn giao thông mà bỏ mạng. Đến khi mở mắt ra, cư nhiên đã xuyên tới cổ đại, nhà không chỉ có bốn bức tường rách, nghèo rớt mùng tơi mà còn có một lão nương mắt mù điên điên khùng khùng.
Lão nương cái gì cũng không hiểu, chỉ biết lải nhải gọi “Con trai ơi, gì gì đó…” làm cậu ngay cả bản thể này họ gì tên gì cũng không biết.
Nhìn lại thân thể nhỏ bé này — da bọc xương, xanh xao vàng vọt, mới 6 tuổi sao? Nghĩ tới việc trường kỳ bị suy dinh dưỡng ảnh hưởng tới chiều cao của trẻ nhỏ, có lẽ đứa bé này đã khoảng 7, 8 tuổi rồi đi. Đứa bé này ngũ quan khá giống bà mẹ đại mỹ nhân, thanh tú khả ái có thừa, uy vũ khí phách lại không đủ.
Lại nói về Triệu Trăn.
Bình sinh nguyện vọng lớn nhất là muốn kiếm thật nhiều tiền, về hưu sớm, cầm tiền tiêu tiêu sái sái hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp. Vốn mục tiêu nhân sinh của Triệu Trăn cũng sắp được thực hiện ai ngờ bị xuyên việt thành tay trắng, vất vả phấn đấu ba mươi năm, lại trở lại cái tuổi đi học, Triệu Trăn nghĩ mà sầu muốn chết.
Khi vừa tỉnh lại, lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Trăn thể nghiệm được cảm giác “chết đói”!
Giãy dụa lăn xuống giường, lang thôn hổ yết cắn nửa cái màn thầu mốc meo, suýt nữa nôn cả dạ dày ra ngoài.
Triệu Trăn số khổ ngửa mặt lên trời thở dài: Nhất định là phương thức tắt thở của mình không đúng, mới có thể bị đại vũ trụ ác ý dày đặc bao phủ!
[chân heo, ngươi bị phù thũng còn chưa tỉnh ngộ sao, ác ý dày đặc bao phủ của ngươi rõ ràng chính là do tác giả vô lương tâm.]
************
Hoàn cảnh địa lý xa lạ, lão nương điên điên khùng khùng nửa điểm cũng không thể trông cậy vào, Triệu Trăn chỉ có thể tự mình thăm dò.
Sau khi lục tung căn nhà lên, Triệu Trăn ở trong một cái lỗ nhỏ dưới giường đất tìm được một cái bao vải nhỏ, trong bao ngoài hai ba bộ quần áo cũ và một thanh chủy thủ ra thế nhưng lại tìm được mấy lượng bạc vụn và vài món trang sức. Triệu Trăn đã từng đóng phim cổ trang nên biết một lượng bạc ở thời cổ đại có giá trị như thế nào.
Lại lượn qua lượn lại trong rừng cây bên ngoài căn nhà, phát hiện vài loại rau dại và một chút nấm. Triệu Trăn không biết phân biệt độc vật, đành phải dùng mấy con vật nhỏ làm thí nghiệm, tìm ra đồ có thể ăn. Trừ cái đó ra, Triệu Trăn còn phát hiện gần đó có một hồ nước nhỏ, nước trong veo còn có cá, thiên nhiên hoàn toàn không bị ô nhiễm.
Là một thanh niên mười tốt trên truyền hình dưới phòng bếp tuyệt chủng, Triệu Trăn năng lực động thủ rất mạnh. Nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt thời cổ đại, biết nhóm lửa nấu cơm không nói, còn biết chăm sóc lão nương thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn biết tự tay chế tác ghế nhỏ, bàn nhỏ cùng hai đôi đũa gỗ!
— Thực dốc lòng! [lau lệ]
Điều duy nhất tương đối vất vả đó là: mỗi sáng sớm đều phải trèo non lội suối, cận chiến với thiên nhiên, trình diễn màn cầu sinh nơi hoang dã.
(╬ ̄ 皿  ̄) Không sai, chính là nơi hoang dã!
Điểm này, Triệu Trăn thật sự có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, dù nói cổ đại hoang vắng, cũng không thể hoang tàn vắng vẻ quá mức thế này đi? Không ruộng đất, không hàng xóm, không người lao động, đưa mắt nhìn ra xa xa ngay cả khói bếp cũng nhìn không thấy… vậy hai mẹ con này tại thâm sơn cùng cốc dựa vào cái gì để sinh hoạt?
= =+ chẳng lẽ! là nữ nhân si tình gặp gỡ tình lang bội bạc, nương nó là trung trinh thủ tiết Vương Bảo Xuyến* thứ hai?
(Vương Bảo Xuyến: là con gái thứ ba của tể tướng Vương Doãn đời Đường, nàng xinh đẹp lại thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng không vừa mắt đám công tử quyền quý nào lại có cảm tình với thư sinh Tiết Bình Quý gia cảnh nghèo hèn, trong lần ném tú cầu kén rể, nàng đã chọn Tiết Bình Quý, không ngờ cha nàng không đồng ý, cuối cùng hai cha con đoạn tuyệt quan hệ. Về sau Tiết Bình Quý ra chiến trường, Vương Bảo Xuyến ở nhà chờ đợi mòn mỏi 18 năm trời, sống những tháng ngày khổ cực. Còn về Tiết Bình Quý sau khi ra chiến trường lập được nhiều công lớn, lấy được công chúa Tây Lương, sau đó đón Vương Bảo Xuyến chờ đợi mình 18 năm về làm chính cung nhưng mới được hành phúc không bao lâu, nàng bạo bệnh mà qua đời.)
*************
Vì sinh tồn, Triệu Trăn nghĩ tới việc chuyển nhà.
Nhưng đừng thấy lão nương bình thường ngoan ngoãn nghe lời mà lầm, vừa nghe tới chuyển nhà liền lắc đầu ngoai ngoải. Mặc Triệu Trăn thuyết phục thế nào, lão nương vẫn giữ thái độ kiên quyết như cũ — không được chính là không được! Hỏi nguyên nhân, nàng chỉ hàm hồ nói: “phải đợi người, bên ngoài nguy hiểm, không thể chạy loạn.” Hỏi nàng muốn đợi ai, bên ngoài có nguy hiểm gì, nàng chỉ qua loa không nói rõ.
Triệu Trăn lại lần nữa hoài nghi, trước khi cậu xuyên tới, hai mẹ con nhà này đã sinh tồn như thế nào?
Lão nương tuy rằng đầu óc hồ đồ, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, dùng cả chiêu lăn lộn ăn vạ khiến cho Triệu Trăn cũng hết cách, đành phải sống chết mặc bay.
Triệu Trăn đem rau dại cùng xương chim ăn thừa nấu thành một nồi canh, dỗ lão nương uống ba bát lớn, lại dỗ nàng sớm lên giường đi ngủ, lúc này mới vác cái gùi tre xiêu xiêu vẹo vẹo tự chế lên lưng, cất chủy thủ vào trong ngực, đi vào trong rừng cây hái nấm.
Đồ ăn dễ tìm, dụng cụ đã tạo, nhưng nhu yếu phẩm sinh hoạt lại rất khó kiếm. Triệu Trăn vẫn muốn ra ngoài tìm kiếm một chút muối cùng quần áo, lại bất hạnh không biết đường. Hơn nữa hoàn cảnh trong rừng phức tạp, Triệu Trăn không dám đi quá xa, chỉ có thể lấy căn nhà rách nát của mình làm trung tâm rồi dò đường đi về bốn phía.
Lần này ra ngoài kiếm ăn, vận khí của Triệu Trăn cũng không tệ, cư nhiên phát hiện vài cây đào dại. Ở dưới gốc cây cắn một quả đào giải khát, thuần thiên nhiên không ô nhiễm, ngọt tới tận tâm can. Triệu Trăn chỉ hận bản thân người nhỏ lực ít, lại không dễ leo cây, không thể hái hết đào xuống.
Đang tốt đẹp, đột nhiên đất dưới chân Triệu Trăn sụt xuống, mắt thấy còn tiếp tục trượt xuống nữa! may mắn trên lưng cậu vẫn đeo gùi nặng, thân thể mất cân bằng mông ngồi bệt xuống đất, hai chân chổng vó lên trời, toàn thân toát mồ hôi lạnh!
Triệu Trăn lòng còn sợ hãi, gạt bụi cây ra nhìn xuống phía dưới xem: ôi mẹ ơi! Này rất gạt người, giữa mấy cây đào thế nhưng lại có một cái khe thật sâu, tất cả bên trong đều là đất đá cỏ dại. Một mùi gay mũi truyền tới, Triệu Trăn cẩn thận nhìn vào, bên trong khe lại có một khối nam thi!
Liên tiếp bị kinh hách, khiến Triệu Trăn cả người đều thấy khó chịu!
Lớn gan nhìn kỹ thêm vài lần, phát hiện nam tử hình như đã chết thật lâu, xung quanh người còn rơi vãi vài quả đào thối rữa.
Triệu Trăn suy đoán, quỷ xui xẻo này chắc giống nó, mải chăm chăm nhặt đào mà bất hạnh trượt chân.
Khoan, khoan đã! Σ(`д′*ノ)ノ Người này sẽ không phải là cha nó đi!
Ế… lão nương nhìn qua khoảng 45 tuổi, còn nam tử này nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Nhưng cổ nhân hình như mười mấy tuổi đã kết hôn thì phải, cũng không ít cảnh vợ già chồng trẻ gì đó…lòng trắc ẩn khẽ dâng lên, Triệu Trăn khom lưng dập đầu ba cái với nam tử, miệng lẩm bẩm: “Không biết ngài là ai, thân thể ta nhỏ gầy cũng khiêng không nổi ngài, chỉ có thể dùng cỏ khô đắp cho ngài, miễn cho dầm sương dãi nắng, ngài hãy ngủ yên đi.”
Sau khi giúp nam thi vô danh che đậy xong, Triệu Trăn lưu lại kí hiệu trên thân cây ở gần hố sâu, đỡ cho có thêm người gặp nạn.
************
Sinh hoạt trong thâm sơn rừng già kham khổ mà tịch mịch, không internet, không điện đóm, Triệu Trăn nhàm chán muốn mọc nấm luôn.
Triệu Trăn không biết đây thuộc triều đại nào, chỉ có thể từ trang phục của hai mẹ con mà suy đoán, hẳn là đang ở thời Tống; Triệu Trăn không biết ngày tháng ra sao, chỉ có thể đại khái dựa vào khí hậu mà đoán đang là mùa hè; Triệu Trăn càng không biết dùng mặt trời để tính thời gian, đành phải thuận theo quy luật mặt trời mọc lặn để tính một ngày…
Một ngày, Triệu Trăn dẫn lão nương ra ngoài hái đào.
— lão nương tuy rằng điên điên khùng khùng nói năng rời rạc lắp bắp, nhưng nàng thập phần nghe lời Triệu Trăn nói, khí lực cũng lớn hơn Triệu Trăn rất nhiều.
Triệu Trăn thực vui vẻ, không có mỹ thực, nhân sinh không còn ý nghĩa, ta – một đại cật hóa (ăn hàng nhiều) – oán niệm cuồn cuộn.
Lão nương cũng thực vui vẻ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với con trai, nàng mỗi ngày đều là manh manh đát.
╰(= ̄ω ̄=)(*°▽°*)╯ chúng ta là đôi mẫu tử ngốc manh
~Hai mẹ con một chân ngắn, một không nhìn thấy, đi đường chậm rì rì. Mỗi buổi sáng đi ra ngoài, chạng vạng mới về tới nhà, ở nhà ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trong rừng cây không khí tươi mát còn có thể rèn luyện thân thể, cho nên hai mẹ con đi chơi là đi cả ngày.
Chỉ là… phụ cận cây đào bình thường hoang tàn vắng vẻ, hôm nay lại ân ẩn nghe được tiếng người?
— xuyên việt được hai tháng, Triệu Trăn lần đầu tiên gặp được người khác ngoài nương mình, phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải kinh hỉ mà là cảnh giác!
Triệu Trăn kéo lão nương ngồi xổm trốn xa xa, nhỏ giọng dặn dò lão nương đừng lên tiếng. Lão nương thực nghe lời, tự tay bịt miệng mình lại, mở to đôi mắt đục ngầu ngồi xổm tại chỗ, bộ dáng vô cùng nhu thuận nghe lời. Triệu Trăn đem gùi đưa cho lão nương, còn mình thì bò tới gần rình coi.
Cư nhiên là một đội quan binh?!
Triệu Trăn mở to hai mắt, cẩn thận khống chế hô hấp.
Hết chương 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui