Ở Lâm Giang lâu ăn một bữa cơm, ăn tới mức khiến Bạch ngũ gia tắc nghẹn, suýt nữa tiêu hóa không thông.
Tới khi cả ba cơm no rượu say, Lý Giai Hào còn lôi kéo Triển Chiêu lưu luyến không rời, đứng ở cổng lớn dặn dò 15 lần “Có rảnh thường tới”, lại cường điệu 20 lần “Không rảnh cũng thường tới”, thẳng tới khi Triển Chiêu xách Triệu Trăn chạy đi, ba người mới thoát khỏi sự nhiệt tình quá độ của Lý Giai Hào.
Giờ khắc này, sắc mặt Bạch ngũ gia đã đen đến không thể đen hơn….
Triệu Trăn xoa xoa cằm: Mặt trắng còn có thể đen thành như vậy, Bạch đại ca chính là đang rất liều mạng.
Triển Chiêu vừa đi vừa trộm liếc Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt kia rất giống loài mèo mỗi khi nhìn thấy chuyện gì khó tin.
Vì thế Bạch ngũ gia càng thêm tức ngực, tức giận nói: “Miêu đại nhân nhìn cái gì?!”
Triển Chiêu coi danh hiệu ‘Ngự miêu’ chính là sỉ nhục, nghịch lân, bãi mìn của đời mình! Ai chọc ta, ta chọc lại!
Triển Chiêu nheo mắt, nâng bảo kiếm Cự Khuyết trong tay: “Khẩu khí nóng vội như vậy, là đến tháng à?”
Đầu sỏ gây tội Triệu Trăn: “Phốc….”
Hậu quả của ‘phốc’ chính là, hai tầm mắt đằng đằng sát khí thi nhau bắn tới, một là dung nham nóng chảy, một là hàn băng lạnh giá, thật có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Triệu Trăn chịu đủ thời tiết nửa đông nửa hè, cúi đầu vắt óc suy nghĩ: Ta hiện tại nên đổ mồ hôi hay nên rét run đây? [Yah….]
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường quả nhiên lại đen thêm một tầng, vươn tay muốn rút đao, Triển Chiêu nhanh chóng nhào tới đè lại: “Này, Khai Phong phủ có lệnh rõ ràng: cấm dùng binh khí đánh nhau ngoài đường nhiễu loạn dân chúng, cẩn thận bị Bao đại nhân bắt ném ngươi vào Tây Sơn cải tạo lao động!”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, bỗng nhiên nhướn mày nói: “Khai Phong phủ có cấm đứng bên đường ôm ôm ấp ấp không?”
Triển Chiêu mặt đầy ngạc nhiên: “Hô, ai lại quá vô đạo đức như vậy!”
Triển Chiêu đang định nhìn đông nhìn tây quan sát một chút, liền nghe Triệu Trăn ho khan hai tiếng, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình. Triển Chiêu không hiểu gì, đánh giá tư thế của mình và Bạch Ngọc Đường một chút… “viu” một cái tránh ra thật xa, lỗ tai đỏ hồng ngửa đầu nhìn trời, biểu tình xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên bật cười, ngực không còn tức, mặt không còn đen, tâm tình mạc danh kỳ diệu sáng lạn vô cùng.
Triệu Trăn biểu tình nghiêm túc, ở trong lòng cười tới dậm chân: ai u, chỉ số EQ của hai vị đại hiệp cần được bổ sung thêm!
***********
Sắc trời tối dần, ngã tư đường người ngựa qua lại ngày càng ít, rất nhiều tiểu thương dọc con phố cũng đã đóng cửa, đẩy xe về nhà.
Ba người thương lượng một chút, quyết định ôm cây đợi thỏ rình ở con đường này.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Bạch Ngọc Đường chỉ mải lo tức ngực với luyện tập dùng mắt giết người, căn bản không ăn được bao nhiêu.
Lúc này tâm tình tốt, khẩu vị cũng ngon hẳn, tự nhiên muốn tìm cái gì đó để lấp đầy bụng.
Xa xa thấy một quán điểm tâm trông có vẻ sạch sẽ, liền quay đầu bảo sư đồ hai người kia chờ chút còn mình chạy đi mua điểm tâm.
Bạch Ngọc Đường rời đi mua đồ mất chút thời gian, lúc quay về đã thấy bên cạnh Triển Chiêu xuất hiện thêm một nam tử oai hùng!
Hai người vai kề vai đứng sát, châu đầu ghé tai, trò chuyện thật vui vẻ, bộ dáng trông rất quen thuộc…
— Tức ngực quá!
Bạch Ngọc Đường lại đen mặt, bóp nát túi điểm tâm, tùy tay vứt bỏ, ra vẻ bình thường đi tới gần.
Người lạ kia kinh ngạc nhìn hắn, Triệu Trăn đồng tình nhìn hắn, Triển Chiêu kỳ quái nhìn hắn: “Sao ngươi lại ném đi?”
Bạch Ngọc Đường lạnh mặt: “Thấy tức ngực.” cái đồ con mèo chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ong bướm vây quanh!
Triển Chiêu không nói gì, nhìn một túi điểm tâm cũng tức ngực, Bạch Ngọc Đường ngươi thực quá nhàn chán.
Oai hùng nam tử tựa hồ nhận thấy mình không được hoan nghênh, liền chắp tay nói với Triển Chiêu: “Nếu Triển đại nhân có chuyện quan trọng, Thường mỗ cáo từ.”
Triển Chiêu cười nói: “Đa tạ Thường đại nhân cung cấp manh mối, hôm nào rảnh nhất định làm một bữa không say không về.”
Thường đại nhân rời đi, Bạch Ngọc Đường giống như vô ý nói: “Xem động tác, trông giống người tham gia quân ngũ.”
Triển Chiêu gật đầu: “Binh Bộ Thị Lang Thường Lỗi, cháu của Thường Thắng Thường lão tướng quân, đánh giặc rất giỏi.”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt, nghĩ bước tiếp theo nên nói gì mới không bị Triển Chiêu phát hiện.
Triệu Trăn đứng một bên còn thấy phát hoảng thay hắn, nhanh chóng tiếp lời: “Thường đại nhân vừa nói, bắt đầu từ nửa tháng trước, trong nhà một số quan viên lục tục bị trộm, tặc nhân không trộm đồ cổ tranh chữ chỉ trộm kim ngân châu báu và ngân phiếu. Bởi vì rất nhiều tài vật đều là tham ô được, bởi vậy không dám lộ ra, vẫn giấu diếm tới giờ.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Có thể nào là trùng hợp không?”
Triệu Trăn lắc đầu: “Cũng giống như vụ án chúng ta đang điều tra, nhà các quan viên đó đều từng thấy bạch y quỷ ảnh, hẳn không phải trùng hợp.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ không ra: “Tặc nhân này có tật xấu gì đây?”
Vừa lượn qua nhà các tham quan ăn trộm kim ngân châu báu, vừa đi trộm dưa muối của cải bát đũa chăn đệm của nhà bình dân?
Triển Chiêu cũng không hiểu: “Đợi đêm nay bắt được người liền minh bạch.”
************
Triển Chiêu xách Triệu Trăn nhảy lên cao ẩn nấp dưới một mái hiên, thuận tay nhét Triệu Trăn vào trong góc, dặn dò: “Nếu đúng như những người chứng kiến nói lại, thấy có người tới quỷ ảnh liền biến mất, chứng tỏ gia hỏa này kinh công rất cao, ngươi ngồi đợi ở đây không được lên tiếng, đỡ cho đả thảo kinh xà.”
Triệu Trăn tay chống quai hàm dùng lực gật đầu, lại khoa tay múa chân tạo hình chữ x niêm phong miệng lại, cam đoan không lên tiếng.
Cũng vừa lúc, ba người đợi không bao lâu liền nghe thấy có người la lên: “Quỷ tới! Quỷ tới rồi! quỷ tới tìm đồ!”
Triệu Trăn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xa xa đèn từng nhà dần sáng lên, rất nhiều dân chúng bị kinh động. Không gian tối đen, loáng thoáng lướt qua một vật thể bạch sắc… nhìn qua giống một người mặc đồ trắng chỉ là cự lý quá xa không nhìn rõ động tác.
Nhóm dân chúng thi nhau chạy ra cửa xem, còn ầm ĩ gọi nhau, có người hưng trí bừng bừng đuổi theo hóng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, đang định động thủ bắt quỷ áo trắng, liền nghe Triệu Trăn “A” lên một tiếng.
Hai người đồng thời quay đầu lại trừng bé: đã bảo không được lên tiếng cơ mà!
Triệu Trăn nhanh chóng giải thích: “Không phải, thứ đó giống như bị cái gì đó treo lên.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn kỹ, quả nhiên trên trời cao tối mờ có một con hắc ưng rất lớn. Lúc này ‘quỷ áo trắng’ đang bay tới bên này, nhìn gần lại thấy thân thể ‘quỷ áo trắng’ cư nhiên là một ống tròn hình trụ, tứ chi cứng ngắc không gấp khúc, thực rõ rệt là một con bù nhìn mặc bạch y.
Cổ đại không có đèn đường, vừa vào đêm là trời tối đen, nhóm dân chúng đứng ngoài đường ngửa đầu nhìn lên, cũng chỉ có thể thấy một bóng trắng mơ hồ, hơn nữa tư thế bóng trắng quỷ dị chân không chạm đất, khó trách sẽ bị nhận lầm thành quỷ ảnh…
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay ra kéo bù nhìn xuống, hình như dùng lực quá lớn mà dây treo đứt luôn.
Triệu Trăn còn nghe được tiếng phịch một cái, theo sau đó là mấy cái lông vũ màu đen rơi xuống, không đợi Triệu Trăn vươn tay ra bắt lấy lông vũ, Triển Chiêu đã nhanh chân bắt luôn con Hắc ưng đang kêu gào thảm thiết — Triển Chiêu so với hắc ưng bay càng cao càng nhanh hơn, mèo Phi Thiên cứu vớt thế giới, tada!
Nhóm dân chúng chạy tới xem, lúc đầu bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ, cho rằng bay tới là một “Bạch y soái quỷ”, sau này nhìn thấy Triển Chiêu mới an tâm.
Triển Chiêu túm con hắc ưng đang giãy dụa, trong lúc nó vùng vẫy lộ ra hai mắt sáng quắc ánh vàng
~Bạch Ngọc Đường khó được khi khen Triệu Trăn một câu “Không tồi”, Triệu Trăn gãi gãi cằm, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Kỳ thật không phải do Triệu Trăn thông minh, nếu đổi thành bất cứ ai ở thời hiện đại, đều có thể lập tức nhìn rõ.
Người hiện đại không tin quỷ thần, lại xem một đống phim võ hiệp loạn thất bát tao, nhìn thấy cái gì bay bay, phản ứng đầu tiên chính là — treo dây! Hơn nữa cho dù Triệu Trăn không nói thì khi hắc ưng bay tới gần, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sẽ phát hiện.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắc ưng: “Con hắc ưng này hẳn là có người nuôi, hơn nữa chủ nhân của nó còn đang ở quanh đây.”
Triển Chiêu vừa định nói chuyện, liền nghe phòng cách vách truyền tới tiếng nữ nhân thét chói tai: “Có tặc a a a a a —!”
○( ̄ ̄ ̄ ̄o ̄ ̄ ̄ ̄)○
Cao âm của vị nữ nhân này quả thật vô nhân tính!
Đầu mọi người đều ong ong chấn động, phản ứng đầu tiên không phải là bắt tặc mà là vươn tay bịt lỗ tai!
Theo tiếng kêu, một hắc ảnh từ trong phòng lảo đảo bò lết chạy ra, vừa chạy vừa chửi má nó, vừa đút ngón út vào lỗ tai ngoáy ngoáy.
Càng kiến mọi người kinh ngạc chính là, từ trong phòng chạy ra không chỉ có một tên hắc y mà lục tục có bảy tám tên hắc y thi nhau chạy ra, nhưng lại bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường một cước đá trở về.
Trong đó có một tên hắc y cường tráng, vừa vặn chạy trốn tới chỗ nóc nhà Triệu Trăn đang ngồi.
Nhìn thấy Triệu Trăn, trong nháy mắt, hắc y cường tráng lệ nóng doanh tròng, tựa hồ thấy được tia hy vọng trốn thoát, nhưng hạnh phúc thường ngắn ngủi, tráng hán vừa định bắt cóc Triệu Trăn, liền bị Thừa Ảnh vẫn ẩn thân ở chỗ tối một cước đá bay…
Mỗi ngày đều bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường các loại khi dễ, thật vất vả mới gặp được một cái bao cỏ, Thừa Ảnh cũng dốc sức liều mạng…
Cuối cùng, bảy tên hắc y khiêng tên hắc y cường tráng bị Thừa Ảnh đánh cho bầm dập, tất cả đều bị Triển Chiêu trói thành một chuỗi kéo về Khai Phong phủ.
***********
Bao đại nhân gần đây tâm tình không tốt.
Tâm tình không tốt kéo theo ăn uống không tốt, ăn uống không tốt thì sắc mặt không tốt, sắc mặt không tốt thì… càng đen.
Bao đại nhân siêu cấp mặt đen ngay trong đêm thẩm vấn đám hắc y nhân… không cần thẩm vấn, đám hắc y nhân đã kêu cha gọi mẹ cung khai toàn bộ!
(*/ω*) Hình ảnh kia rất hắc, ta không dám nhìn —
Hóa ra, đám hắc y nhân đó đều là đám giang hồ bại hoại, một tháng trước có người tới tìm bọn họ, bỏ tiền thuê bọn họ tới nhà đám quan viên ăn trộm. Đám hắc y nhân đều võ công qua quít, đại đa số đều không chịu đồng ý, nhưng tên kia tâm ngoan thủ lạt, một loạt giết chết những người phản đối.
Người nọ dạy bọn họ điều khiển hắc ưng, lại dạy bọn họ giả thần giả quỷ, làm cho bọn họ thừa dịp hắc ưng thu hút sự chú ý của dân chúng thì lẩn vào nhà đám quan viên trộm ngân phiếu. bởi vì chỉ trộm ngân phiếu rất dễ khiến người ta chú ý, người nọ còn kêu bọn họ trộm cả kim ngân châu báu, số kim ngân châu báu kia đều thuộc về đám hắc y nhân bọn họ.
Người nọ tựa hồ chỉ có hứng thú với ngân phiếu, mỗi lần đều tỉ mỉ đếm đếm, sau khi kiếm đủ liền bỏ rơi đám hắc y nhân bọn họ.
Còn chuyện đám hắc y nhân tới nhà dân chúng ăn trộm, đó là vì cái người bỏ tiền thuê bọn họ bỗng nhiên biến mất.
Hắc y nhân không bị trói buộc, cảm thấy trời bỗng xanh, cây bỗng tươi, hoa bỗng thơm, nhân sinh bỗng trở nên thực tốt đẹp!
Rồi có một ngày đám bại hoại bọn họ thương lượng với nhau: Số tiền chúng ta có rồi cũng có ngày sẽ tiêu hết, là một đám bại hoại có lý tưởng, có khát vọng, có mục tiêu, chúng ta không thể ăn rồi chờ chết, chúng ta không thể miệng ăn núi lở! vì thế nhóm bại hoại quyết định quay lại nghề cũ, khi dễ tiểu dân chúng yếu nhược…
Ngày đầu tiên nghiên cứu địa hình, ngày hôm sau trộm được một đống dưa muối củ cải nồi niêu xoong chảo…, ngày thứ ba đã bị bắt ngay tại trận.
Hắc y nhân nước mắt doanh tròng: chúng ta vô tội, chúng ta so với đậu hủ trộn hành lá còn trắng hơn
~Bao đại nhân thiết diện vô tư: Người đâu, ném hết chúng vào Tây Sơn cải tạo lao động!
Bạch Ngọc Đường dùng tay chọt chọt Triển Chiêu: “Lại ném vào Tây Sơn?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Ném vào Tây Sơn cải tạo lao động là câu cửa miệng của Bao đại nhân.”
“Vậy Tây Sơn đến tột cùng là cái gì?” Triệu Trăn hiếu kỳ.
Triển Chiêu cười phá lệ thuần lương: “Tây Sơn là đồng ruộng a, ở đó các phạm nhân làm việc chăm chỉ, mồ hôi chảy như mưa, tương thân tương ái, quan tâm lẫn nhau, còn cổ vũ nhau cùng cố gắng, thể xác và tinh thần trong lao động đều được thăng hoa, nghe nói có phạm nhân hết thời hạn cải tạo còn không muốn rời đi, tình nguyện ở lại cùng một chỗ với các bạn tù thân thiết.”
Một đám tráng hán cơ bắp thì tương thân tương ái cái gì… (Jer: câu này nhiều ý nghĩa nha =))))
Hình ảnh đó có thể xem sao?!
Hết chương 11