Thử Miêu Đồng Nhân

Triệu Hằng, thụy hiệu (tên truy tặng) đầy đủ Ưng Phù Kê Cổ Thần Công Nhượng Đức Văn Minh Vũ Định Chương Thánh Nguyên Hiếu hoàng đế, miếu hiệu (tên khắc lên bài vị) Tống Chân Tông. Là con thứ ba của Thái Tông, sơ danh Triệu Đức Xương, sau đổi thành Triệu Nguyên Hưu, Triệu Nguyên Khản, kế vị năm 997, băng hà năm 1022, hưởng thọ 55 tuổi. Trong 25 năm tại vị, ngửa đầu thấy thiên văn, nhìn xuống thấy dân tâm, tuyển chọn người tài năng hiền đức, thiên túng thánh minh, linh võ tú thế, duy đức động thiên, tư tùy minh vận, trí cùng thần di, thản chí tâm vu vạn vật, đại đạo bát phương, cố bách liêu sư, triều vô bỉ chính, võng sơ trạch hiệp, dẫn thổ quy tâm… (Jer: *vuốt mồ hôi* đại ý là ổng thánh minh, tận tâm với dân với nước, công bằng lẽ phải, chọn được nhiều người hiền tài, quan lại thanh liêm chính trực, không bỏ lên triều, khai hoang mở đường, dân chúng kính yêu… tóm lại là đang ca tụng công đức, phẩm hạnh, trí tuệ của ổng… mà cái thụy hiệu của ổng dài vô đối, đọc mỏi cả mồm ọ,ọ)
Đoạn ca tụng trên được ghi lại trong cuốn Tống sử Chân Tông truyện, Triệu Trăn hưng trí bừng bừng mở to hai mắt đọc a đọc, đọc xong ghê tởm tới mức ngọ thiện (cơm trưa) cũng không muốn ăn.
Nhưng ngẫm lại, chính mình lớn nhỏ gì cũng là Hoàng đế, cho dù một đời tầm thường, mặc nước mặc dân không chút cống hiến, nhưng sau khi băng hà cũng sẽ có một đám văn nhân nghiền ngẫm từng chữ thổi phồng cho mình, vừa nghĩ như vậy, lại cảm giác tâm tình phá lệ sảng khoái, giữa trưa uống thêm hai chén cháo rau!
Tháng trước, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi hơn phân nửa lãnh cung, Hoàng đế, Hoàng hậu đều táng thân trong biển lửa. Chuyện này ân ân oán oán rắc rối phức tạp, Triệu Trăn cùng các văn thần thương lượng ba ngày, cuối cùng quyết định đem kiểu chết của hai người Đế Hậu gia công một chút, từ cố ý phóng hỏa đổi thành chết bệnh. Như vậy vừa bảo toàn thể diện Hoàng thất, cũng đồng thời bảo toàn thể diện quốc gia, tiện thể bảo toàn tính mạng của Huệ Quốc công chúa.
Đám sát thủ tay chân của Lâm Lang đã kịp làm thịt hơn phân nửa số Hoàng thân quốc thích trong thành Biện Lương, gần nửa còn lại giờ cũng câm như hến. Huệ Quốc công chúa tuy rằng là nửa đồng mưu nhưng thời điểm cuối cùng nàng đã cứu Triệu Trăn, công nhiều hơn tội, Triệu Trăn giữ lại tôn hào của nàng, để nàng ở lại trong cung làm bạn với Lý phi.
Biện Lương trải qua nho nhỏ đại nạn, vì lễ tang của Đế – Hậu thanh thế quá lớn, nên đại điển đăng cơ của Triệu Trăn hết thảy được giản lược.
Cả triều văn võ bá quan đều cảm thán Tân đế thuần hiếu, chân tướng thế nào chỉ có người trong Khai Phong phủ mới minh bạch — Triệu Trăn chỉ là lười.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, sau khi Triệu Trăn đăng cơ, mỗi ngày vào triều chỉ là nghe báo cáo, hỏi đáp và thảo luận chính sự, muốn tự mình chấp chính còn phải đợi thêm vài năm nữa.
Có lẽ bởi vì Triệu Trăn có số mệnh 『 nhân vật chính 』 trong truyền thuyết, nên đăng cơ về sau, Đại Tống bỗng nhiên mưa thuận gió hòa. Nên đổ mưa thì đổ mưa, nên nổi gió thì nổi gió, lương thực rau quả phát triển tươi tốt, khắp nơi đều được mùa, động đất lũ lụt một cái cũng không có, ngay cả Liêu Quốc và Tây Hạ thường xuyên gây rối ở biên cảnh cũng bắt đầu quay sang cắn nhau.
Triệu Trăn cảm thán nhân sinh tịch mịch như tuyết rơi, nhàn tới đau đản (trứng), lại uống thêm một chén cháo rau….
Mọi người có để ý thấy hôm nay cháo rau xuất hiện quá mức thường xuyên không?
Đó là vì, Trăn Trăn đang ở Trấn Quốc tự tham dự một hoạt động phong kiến mê tín — tế thiên cầu phúc.
Trấn Quốc tự kỳ thật chính là Thiếu Lâm tự, Thái Tổ vì muốn cầu mưa thuận gió hòa, khâm thử biển vàng 『 Trấn Quốc tự 』 phong làm 『 quốc tự 』 Căn cứ vào tổ chế, mỗi khi Tân đế đăng cơ, đều phải tới Trấn Quốc tự tế thiên cầu phúc, trong lúc đó tất yếu phải trai giới (ăn chay) tắm rửa sạch sẽ, thành tâm lễ Phật, cầu cho quốc vận hưng thịnh!
Ba ngày đầu Triệu Trăn tới Trấn Quốc tự, vì chuẩn bị cho lễ tế thiên mà bận rộn tới hoa mắt chóng mặt. May mà Hoàng đế chỉ cần bận rộn ba ngày, kế tiếp là việc của các Cao tăng tụng kinh, không còn chuyện của bé. Trong chùa ngoại trừ niệm kinh, không có trò giải trí nào khác, dù là siêu lười như Triệu Trăn cũng cảm thấy nhàn chán tới mọc nấm.
************
Sau giờ ngọ hôm nay, Bạch Ngọc Đường đi ra rừng phong phía sau Thiếu Lâm tự tản bộ, mùa thu lá phong đỏ rực như lửa, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Bỗng nhiên phía sau lướt qua một đạo sát khí, Bạch Ngọc Đường cước bộ dừng lại, đối phương vẫn tiếp tục phóng đi.
Đi không xa, chỉ thấy Triệu Trăn ngồi trên một cành cây, bắt lấy một chiếc lá phong đang rụng, miệng khẽ ngâm nga một làn điệu kỳ quái, hai chân trần đá loạn trên không. Cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi đắc thắng giống như trò đùa dai nào đó đã thành công…
Bạch Ngọc Đường gãi gãi mũi: Vừa rồi phóng sát khí hẳn là Thừa Ảnh đi, khẳng định lại bị tiểu bại hoại khi dễ.
Không đợi Bạch Ngọc Đường lại gần, Triệu Trăn đã phát hiện ra hắn, một thân bạch y trắng tinh đứng giữa rừng phong đỏ rực thật sự rất dễ thấy.
Triệu Trăn vui sướng, giang hai tay hướng về phía Bạch Ngọc Đường, “Bạch đại ca
” bỗng nhiên từ trên cành cao nhảy xuống, phi như bay!
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: từ độ cao này rơi xuống, không chết cũng bán thân bất toại, coi như vì dân trừ hại đi.
Biết rõ là chủ ý xấu của Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường thẳng tới một khắc cuối cùng, mỡi miễn cưỡng đưa tay ra đỡ bé. Triệu Trăn cọ cọ cái đầu đầy mồ hôi mồ kê của mình lên người Bạch Ngọc Đường, cười đến dương quang sáng lạn sau trưa, toét miệng lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, đặc biệt vô tâm vô phế, đặc biệt không chút phiền não, cũng đặc biệt khoái nhạc.
Bạch Ngọc Đường thấy bé cười toe toét, bất đắc dĩ lắc đầu, xách bé tới chỗ để giày.
“Ám vệ của ngươi đâu?” trừ Thừa Ảnh, bên mình Triệu Trăn lúc nào cũng có mấy chục ám vệ bí mật bảo hộ, lúc này cư nhiên một người cũng không thấy.
Triệu Trăn ngồi bệt dưới đất đi giày vào, thuận miệng nói: “Bọn họ lần đầu xa nhà, có chút căng thẳng quá độ, ta chỉ hắt xì một cái bọn họ liền khẩn trương nửa ngày, bị ta đuổi hết đi ngủ một giấc rồi. Hài tử hơn chục tuổi đầu, chính là lúc thân thể đang phát triển, ăn ngon ngủ kỹ mới có thể cao cao tráng tráng!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Trăn: “Ngươi so với bọn nó còn nhỏ hơn vài tuổi đi.” Khẩu khí cứ như đang nuôi con.
Triệu Trăn giả bộ ôm ngực: “Tuổi trẻ chỉ ở bề ngoài, thâm tâm ta đã già!”
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi, nhìn quanh bốn phía: “Thừa Ảnh đâu?”
Triệu Trăn đi giày xong, đững lên phủi phủi mông, đúng tình hợp lý nói: “Ta kêu Thừa Ảnh tới phòng bếp ‘trộm’ chút tương dầu muối dấm, Bạch đại ca đến vừa hay, chúng ta cùng đi bắt gà rừng nướng ăn!” Triệu Trăn có vẻ tiếc nuối xoa xoa hai cái móng vuốt đen như cục than: “Đáng tiếc, đáng tiếc, có thịt không rượu bất thành tiệc, trong chùa chỉ có rượu tế dùng khi cúng bái, cái loại rượu đó một chút cũng không dễ uống.”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng liên tục co giật: Thân là Hoàng đế, cư nhiên sai thủ hạ đi ăn trộm? còn nướng gà rừng ngay trong sân chùa, khinh nhờn Phật tổ không nói, ngay cả rượu tế tổ cũng trộm uống? Khó trách con mèo kia từ khi thu nhận đồ đệ, ba ngày hai bữa đều muốn bạo phát một lần, khắp nơi điên cuồng truy bắt đồ đệ tới gà bay chó sủa.
Triệu Trăn cười tủm tỉm hỏi: “Sư phụ đâu?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Không biết thần thần bí bí làm cái gì, sáng sớm đã không thấy tăm hơi.”
Triệu Trăn chậc lưỡi: “Hiếm khi được rảnh rỗi, đang định đi bái kiến sư tổ một chút.”
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, bỗng thấy Thừa Ảnh vác theo một bao lớn trở lại. Triệu Trăn mở cái bao ra, bên trong có một con gà nướng vàng ruộm, mấy đĩa đồ ăn lót dạ tinh xảo, còn có điểm tâm Triệu Trăn thích nhất. Triệu Trăn kinh ngạc nói: “Thừa Ảnh, ngươi vừa đánh cướp Ngự thiện phòng à, làm sao lại kiếm được nhiều như vậy?”
Thừa Ảnh đơ mặt, ngữ khí bình tĩnh nói: “Thuộc hạ bảo Ngự trù làm, rồi “trộm” từ trên tay ngự trù.”
Ngụ ý, ngươi bảo ta đi trộm ta đã trộm, ta cũng không vi phạm mệnh lệnh.
Triệu Trăn híp mắt: ai nha, dạy ngốc manh ngốc manh Thừa Ảnh học cái xấu, lại còn biết cách tránh nặng tìm nhẹ không làm trái mệnh lệnh.
Bạch Ngọc Đường rất vui mừng: bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng biết phản kích.
Bởi vì một chút phản kích nho nhỏ của Thừa Ảnh, Triệu Trăn càng không biết mệt mà tích cực trêu chọc hắn…
Triệu Trăn: “Lá phong thực đỏ, Thừa Ảnh ngươi đút ta ăn điểm tâm đi!”
Thừa Ảnh: “…”
Bạch Ngọc Đường: có liên quan sao?
Triệu Trăn: “Thời tiết lạnh, Thừa Ảnh ngươi đút Bạch đại ca ăn gà nướng đi!”
Thừa Ảnh: “…”
Bạch Ngọc Đường: này có tính là nằm cũng trúng đạn không?
“Oa ~~ thịt gà thơm quá, tiểu oa nhi, ngươi đút ta ăn chân gà đi!”
Thừa Ảnh và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Triệu Trăn chớp mắt mấy cái: í, không phải ta nói a…
Tầm mắt bỗng nâng cao, Triệu Trăn mới phản ứng lại, bé đang được ai đó ôm vào ngực, chân gà trên tay không thấy. Triệu Trăn quay đầu lại, chân gà đang bị một lão hòa thường béo béo trắng trắng gặm, mùi hương trên người lão hòa thường rất quen, giống như mùi xà bông do Công Tôn đặc chế…
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, vị hòa thượng này khinh công thật lợi hại! vô thanh vô tức tới gần, phảng phất như đang ngồi xổm phía sau Triệu Trăn, ngay cả động tác lấy chân gà đi cũng nhanh tới mức không thấy rõ. Đại hòa thượng không có ác ý, cũng không có sát khí, chỉ nhìn chằm chằm đống mỹ thực tới chảy nước miếng, một tay ôm chặt Triệu Trăn không buông.
Thấy Thừa Ảnh định rút vũ khí ra, Triệu Trăn khoát tay với hắn, lại nói với hòa thượng: “Ngươi là hòa thượng a, sao có thể ăn thịt.”
Lão hòa thượng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đúng tình hợp lý nói: “Phật tổ xuyên tràng quá, rượu thịt lưu trong tâm*!” (Bác ý đổi lại của câu: Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật tổ lưu trong tâm: câu nói của những kẻ theo đạo Phật nhưng vẫn thèm rượu thịt.)
Cho nên, ngươi nuốt luôn cả Phật tổ? — Bạch Ngọc Đường tích cực suy nghĩ.
“Sư phụ!” Triển Chiêu xắn tay áo ướt sũng chạy tới, trên tay còn xách theo một đôi giày tăng.
“Tiểu sư huynh!” Lão hòa thượng vừa thấy Triển Chiêu liền vui vẻ, một tay giơ Triệu Trăn lên lắc a lắc, động tác như đang vẫy khăn…
Triệu Trăn ở giữa không trung lung lay sắp đổ, vừa cảm thán sư tổ lực đại vô biên, vừa cảm thán bối phận sư môn thực loạn.
Triển Chiêu cứu Triệu Trăn, tùy tay ném cho Thừa Ảnh, lại lôi kéo hòa thượng béo muốn đi giày cho hắn: “Vừa tắm rửa cho người xong, còn chưa kịp đi giày đã chạy loạn!” lão hòa thượng ngoại trừ sức mạnh vô biên mà lực cân bằng cũng cao kinh người, hắn nâng một chân lên để Triển Chiêu giúp xỏ giày, một chân làm trụ đứng thẳng cư nhiên thực vững vàng?
Lão hòa thượng cúi đầu nghe giáo huấn, ủy khuất nhìn Triển Chiêu: “Bần tăng cùng sư điệt chơi đùa cùng nhau mà.”
Triển Chiêu ngửa đầu nhìn hắn: “Đã nói với người bao lần rồi, đồ đệ của ta là đồ tôn của người.”
Lão hòa thượng tiếp tục ủy khuất: “Tiểu sư huynh…”
Triển Chiêu không nói nổi, vỗ hắn một chút: “Chân kia!”
Lão hòa thượng đổi chân, tiếp tục ủy khuất: “Tiểu sư huynh đừng sinh khí…”
Triển Chiêu đã mệt tới độ không muốn để ý tới hắn.
Sau đó được Triển Chiêu giới thiệu, mọi người cuối cùng cũng biết lão hòa thượng chính là sư phụ của Triển Chiêu.
Lão hòa thượng ở trong chùa có bối phận cực cao, ngay cả Phương trượng cũng phải gọi hắn một tiếng ‘sư thúc’, nhưng không ai biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết pháp danh hắn là gì. Lão hòa thượng vẫn trụ tại tuyệt bích (vách đá cheo leo) sau núi, đi trên vách đá nguy hiểm như giẫm trên đất bằng, ngoại trừ nơi nơi cọ ăn cọ uống, thì ít khi tiếp xúc với người khác.
Lão hòa thượng không thích tắm rửa, cố tình võ công lại quá cao, đơn đả độc đấu thì không ai có thể chế phục được hắn, huy động tất cả võ tăng trong chùa xông vào quần ẩu cũng không bắt được hắn. Mỗi lần muốn bắt hắn đi tắm rửa đều phải bài binh bố trận, khó khăn có thể sánh ngang với đánh giặc. Phương trượng coi việc tắm rửa cho lão hòa thượng trở thành thử luyện cho đám đệ tử!
Mười mấy năm trước, lão hòa thượng bỗng nhiên bám chặt tiểu Triển Chiêu, đám hòa thượng vui mừng quá đỗi, mỗi lần đều dùng Triển Chiêu để uy hiếp hắn. Không tắm rửa sẽ không được tiếp cận với bạch bạch nộn. Vì muốn được chơi cùng với ‘tiểu sư huynh’ Triển Chiêu mềm mềm trắng trắng, lão hòa thượng đành phải cách ba ngày tắm một lần.
Sau này khi Triển Chiêu xuất sư, xuống núi lang bạt giang hồ, lão hòa thượng lại bắt đầu vô pháp vô thiên, nhóm đệ tử trong chùa lại quay trở lại thời kỳ thử luyện!
Lần này Triển Chiêu trở về, chuyện đầu tiên chính là tắm rửa cho sư phụ, lão hòa thượng bay loạn khắp núi, Triển Chiêu phải mất ba ngày mới tóm được hắn!
Tắm rửa cho lão hòa thượng y như đánh trận khiến Triển Chiêu mệt bở hơi tai khi Thừa Ảnh ‘trộm’ điểm tâm mang tới thì hắn đang bị quấn chặt.
Lúc này lão hòa thượng đang cầm cả con gà nướng cắn a cắn, nửa điểm cũng không giống tuyệt thế cao thủ.
Chờ tới khi hắn ăn xong, Triển Chiêu lại dùng khăn lau miệng lau tay cho hắn, cẩn thận lại hiếu thuận, một chút cũng không ghét bỏ lão hòa thượng.
Triệu Trăn có chút cảm động, cảm động xòe móng vuốt bóng nhẫy toàn mỡ ra trước mặt Triển Chiêu, ý là — ta cũng muốn được lau tay!
Triển Chiêu khóe miệng thoáng co giật, chiếu cố xong lão lại quay sang tiểu, bỗng cảm thấy tương lại một mảnh hắc ám.
Ngự miêu đại đại, ngài mỗi ngày vừa phải đuổi bắt đồ đệ ép uống dược, còn phải bắt sư phụ tắm rửa, nào còn thời gian rảnh mà chơi đùa cùng con chuột kia nữa…
Hết chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui