Người bị hiềm nghi là tiên hoàng? Sẽ không trùng hợp như vậy đi…
Tiên hoàng như cái hồ băng sâu, Triệu Trăn thật đúng là không thể nói chính xác, ở đây người hiểu rõ Tiên hoàng nhất, chính là thái giám mập Phúc Tuyền.
Triệu Trăn vẫy vẫy tay: “Phúc Tuyền, ngươi thấy thế nào?”
Phúc Tuyền nghĩ nghĩ: “Trong lúc tế thiên yêu cầu trai giới tắm rửa sạch sẽ, Tiên hoàng bình thường đều trốn trong phòng ăn uống ngoạn nhạc hoang dâm vô đạo, chưa từng nghe nói tới chuyện hòa thượng bị giết chết. Ngược lại có mấy tiểu hòa thượng bộ dạng mi thanh mục tú, Tiên hoàng có tiến lên đùa giỡn mấy câu, sau này các hòa thượng một truyền mười, mười truyền trăm, đều đối với Tiên hoàng kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không dám lại gần), nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Hơn nữa Tiên hoàng từ trước tới nay không ăn gan, hắn sợ bẩn.”
Mọi người: →_→ ở trong chùa còn đùa giỡn tiểu hòa thượng? quả nhiên là lão lưu manh!
Triệu Trăn nhu nhu thái dương: “Ngộ Thông hoài nghi Tiên hoàng, có chứng cớ không?”
Triển Chiêu từ trong tay áo lấy ra một khối yêu bài: “Tại phụ cận thi thể tăng nhân bị sát hại, Ngộ Thông nhặt được tấm yêu bài cấm quân này, bởi vì thi thể đều nằm ở nơi hoang sơn dã lĩnh, không có bóng người, cấm quân không có lý do gì lại xuất hiện ở địa phương đó, Ngộ Thông cảm giác khả nghi, liền nhặt về.”
Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Phúc Tuyền, ngươi cầm yêu bài này, đi thăm dò danh sách cấm quân xem.”
Triển Chiêu đưa yêu bài cho phúc tuyền, lại nói: “Trên yêu bài cấm quân có đánh số, Ngộ Thông căn cứ vào số hiệu tìm tới nhà vị cấm quân này, ai ngờ cấm quân kia đã chết. Người nhà nói hắn phạm vào quân kỷ, bị thượng quan (cấp trên) trục xuất ra khỏi cấm quân, sau khi về nhà vẫn thường buồn bực không vui, rất nhanh liền bệnh chết.”
Bao đại nhân nhíu mày: “Người này phạm vào quân kỷ gì, người nhà sao không báo quan?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Vị cấm quân này tận lực giấu diếm, trước khi chết còn dặn dò người nhà không cần miệt mài theo đuổi.”
Công Tôn kỳ quái nói: “Chỉ dựa vào một khối yêu bài, và một cấm quân đã chết, sao có thể liên hệ tới Tiên hoàng?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ nói: “ Ngộ Thông giả mạo là bạn bè của vị cấm quân này, điều tra nghe ngóng hơn hai năm mới hỏi thăm được, cái chết của vị cấm quân này, rất có khả năng liên quan tới Tiên hoàng. Ngộ Thông đều đã viết lại rất chi tiết những gì biết được, nhờ ta chuyển cho đại nhân.”
Bạch Ngọc Đường vốn nhìn Tiên hoàng không vừa mắt, nhưng nhìn Ngộ Thông càng không vừa mắt: “Chỉ dựa vào cái đó, không thể nhận định Tiên hoàng chính là hung thủ đi.”
Triển Chiêu thả lỏng: “Tính tình của Ngộ Thông các ngươi cũng thấy rồi đấy, nói dễ nghe thì là ngay thẳng, còn nói khó nghe thì chính là ngố đầu. Phàm là chuyện hắn đã nhận định, mặc ai khuyên cũng sẽ không thay đổi, cố chấp một đường đi đến cùng, cho dù có đụng phải tường cao cũng không quay đầu lại. Một khi đã có mục tiêu hoài nghi, hắn nhất định sẽ giận chó đánh mèo, kết luận chủ quan, kết quả điều tra cũng sẽ không chuẩn xác, cho nên chuyện sau đó ta không hỏi kỹ.”
Triệu Trăn cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau — quả nhiên, đều là giận chó đánh mèo rước họa.
Lúc này, Phúc Tuyền cầm yêu bài trở lại, sắc mặt vẫn như thường, nhìn không ra kết quả tốt xấu.
Phúc Tuyền cầm theo một quyển danh sách: “Nô tài vừa mới lật xem danh sách cấm quân, chủ nhân khối yêu bài này là Tiết Quý Bình, chỉ là một quan quân hạ cấp bình thường, lấy thân phận của hắn, theo lý thuyết không có khả năng tiếp xúc được chuyện cơ mật. Thế nhưng nô tài bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ….”
Phúc Tuyền nhìn Triệu Trăn bộ dáng tựa hồ có chút do dự, Triệu Trăn hất cằm, ý bảo hắn cứ nói đừng ngại.
Phúc Tuyền thở dài: “Là chuyện phong lưu trăng hoa của Tiên hoàng. Năm ấy, Tiên hoàng tới chùa tế thiên, trùng hợp gặp Tiết Quý Bình đang tuần tra bên ngoài, Tiết Quý Bình xuất thân bần hàn, lại tương đối có chút tư sắc, vì thế Tiên hoàng liền… khụ khụ.” Phúc Tuyền ho khan hai tiếng, dừng lại không nói tiếp.
Tất cả mọi người mặt đầy ghét bỏ: Té ra lão lưu manh còn là chay mặn không kiêng! Sẽ không phải là lão Hoàng đế thấy sắc nảy lòng tham, Tiết Quý Bình liều chết không từ. Lão Hoàng đế ghi hận trong lòng, liền đuổi Tiết Quý Bình ra khỏi cấm quân, Tiết Quý Bình vì bảo hộ người nhà, nên cái gì cũng không chịu nói đi!
Phúc Tuyền nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, nhanh chóng xua tay: “Các người hiểu lầm rồi, Tiên hoàng không có ép buộc hắn.”
Mọi người bĩu môi: Không tin! Quyết không tin! Nói cái gì cũng không tin!
Phúc Tuyền bất đắc dĩ: “Là thật, Tiên hoàng là vua một nước, tọa ủng hậu cung ba nghìn giai nhân, tuy rằng háo sắc nhưng cũng không đến mức cường bách người khác, Tiết Quý Bình quả thật là tự nguyện. Nô tài từng tiếp xúc với Tiết Quý Bình, người này tâm tư cao ngất, thích luồn cúi dựa dẫm, một lòng muốn trèo lên cao. Tiên hoảng sủng hắn một thời gian, liền kết tân hoan mới, cho Tiết Quý Bình thăng hai chức quan liền buông tay mặc kệ.”
Thấy mọi người còn bộ dáng nửa tin nửa ngờ, Phúc Tuyền thở dài: “Nhân ngôn đáng sợ, lời đồn đại cũng có thể giết chết một người.”
Phúc Tuyền lời nói ám chỉ, mọi người sửng sốt một lát, bừng tỉnh đại ngộ.
Cấm quân trực thuộc dưới quyền Đế vương, là những binh lính tinh nhuệ được chọn ra từ các doanh trại quân đội. Thế gian này phàm là người có bản lĩnh, đều xem thường chắp nối quan hệ, đi cửa sau, huống chi Tiết Quý Bình một thân nam nhi, lại còn là quân nhân, cư nhiên học theo con hát thanh lâu dựa vào thân xác để lên chức, khó trách cấm quân không dung nổi hắn.
Tiết Quý Bình buồn bực không vui chắc là chịu không ít chèn ép đi.
Ra là chuyện như vậy, khó trách hắn không nói cho người nhà, cũng không để người nhà điều tra tìm hiểu.
Triển Chiêu lắc đầu: “Xem ra, chuyện này không có liên quan tới Tiên hoàng.”
Bao Chửng dặn dò: “Thế sự không có gì là tuyệt đối, trước khi phá án, ai cũng có khả năng là hung thủ. Triển hộ vệ đi điều tra những nạn nhân trước khi chết có kết oán thù gì không, Công Tôn tiên sinh tiếp tục khám nghiệm tử thi.” Lại nhìn về phía Triệu Trăn nóng lòng muốn thử: “Hoàng thượng đi theo Triển hộ vệ, chú ý giữ an toàn!”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình — vậy còn ta?
Bao Chửng vuốt râu, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, làm sao dám làm phiền Bạch thiếu hiệp
”
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi — gia giúp Khai Phong phủ ngươi làm không công bao nhiêu lâu, cũng không phải ngày một ngày hai.
Triển Chiêu ngược lại không chút khách khí, ném Triệu Trăn cho Bạch Ngọc Đường: “Triển mỗ công vụ bận rộn, làm phiền Bạch thiếu hiệp hỗ trợ mang theo hài tử!”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút, xách Triệu Trăn đẩy lại cho Triển Chiêu: “Chiếu cố hài tử, ngươi tương đối am hiểu.”
Triệu Trăn ngứa miệng, một tay kéo Triển Chiêu gọi “Phụ thân” một tay kéo Bạch Ngọc Đường gọi “Mẫu thân”, cuối cùng cảm thán nói: “Phụ thân kiếm tiền nuôi gia đình, mẫu thân xinh đẹp như hoa, chúng ta chính là một nhà Tam Bảo cát tường!” Hậu quả của ngứa miệng chính là Triệu Trăn bị hai vị đại hiệp võ công cao cường hợp lực dần cho một trận, đánh tới kêu cha gọi mẹ, mông đều sưng đỏ. Nhóm ám vệ người sau nối người trước xông lên cứu chủ, chịu khổ lần thứ hai cả đoàn tận diệt…
Bao đại nhân vuốt râu “Ha ha ha” cười bỏ đi.
Công Tôn ngồi một bên vừa uống trà vừa xem kịch vui, bình tĩnh nói: “Ta muốn tới xem chỗ bảo quản các di thể tăng nhân trong chùa.”
Triển Chiêu vừa bận rộn oánh lộn vừa trả lời: “Đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi, thuận tiện bái kiến hai vị sư huynh Phúc Nghiễm và Phúc Thiện luôn. Phúc Nghiễm sư huynh nhân duyên tốt, trong chùa không có chuyện gì hắn không biết. Phúc Thiện sư huynh tuy rằng tính cách quái gở nhưng y thuật siêu quần, hắn cũng có thể cung cấp manh mối.”
Đánh xong hùng hài tử, Triển Chiêu nhặt dúm dó Triệu Trăn lên, phủi phủi bụi, đảo qua đảo lại liền biến thành vàng óng lóng lánh như cũ!
Bạch Ngọc Đường ưu nhã phẩy vạt áo — cho ngươi xem ai là cha ai là nương!
o(╯□╰)o Bạch thiếu hiệp! Trọng điểm là cái này sao?!
Triệu Trăn một bên lau nước mắt, một bên xoa mông: “Hai người thật sự là tuyệt phối, không kết bái cũng nên kết hôn!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu xắn tay áo, Công Tôn nhìn sắc trời, nhanh chóng túm Triệu Trăn giấu ra sau lưng mình.
Công Tôn khuyên nhủ: “Còn đánh nữa trời liền tối, tra án trọng yếu.”
Công Tôn tiên sinh, trọng điểm là cái này sao…
*************
Triển Chiêu dẫn mọi người tới Tàng Kinh Các, đẩy cửa ra đi vào bên trong.
Bạch Ngọc Đường chọc chọc vai hắn: “Ta nghe nói Tàng Kinh Các Thiếu Lâm tự là trọng địa, người không phận sự cấm vào.”
Triển Chiêu cười nói: “Lời đồn có chút sai, Tàng Kinh Các quả thật có mấy lệnh cấm, mấy chúng ta đều vô phương vi phạm.”
Triệu Trăn tò mò: “Lệnh cấm gì?”
Triển Chiêu nói: “Trong Tàng Kinh Các ngoại trừ các kinh thư trân quý, còn có rất nhiều bí kíp võ học độc nhất, nghe nói từng có một vị võ tăng, là võ si, luyện công tới tẩu hỏa nhập ma. Vì tránh cho loại chuyện này lại phát sinh ngoài ý muốn, phàm là người luyện võ muốn vào Tàng Kinh Các, đều phải trải qua thử luyện. Công Tôn là thư sinh, Hoàng thượng lại quá nhỏ, ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này. Còn về Bạch huynh, đã thông qua thử luyện.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Lúc nào?”
“Lúc vào cửa a.” Triển Chiêu cười tủm tỉm: “Nếu không hợp cách, Phúc Nghiễm sư thúc đã sớm ném ngươi ra ngoài cửa.”
Triệu Trăn thở dài: “Đáng tiếc.” Siêu cấp muốn thấy Bạch Ngọc Đường bị ném ra ngoài cửa!
Triển Chiêu và Công Tôn đồng thời đều gật đầu — tràn đầy đồng cảm!
Bạch Ngọc Đường: “…”
****************
“Ha ha ha, tiểu sư đệ lại chọc ghẹo người rồi!” cửa cầu thang tầng ba đứng ngược nắng một vị hòa thượng cao gầy, tươi cười cởi mở.
Bạch Ngọc Đường cả kinh, người này nội lực thật cao, đứng gần như vậy cư nhiên không phát hiện!
Triển Chiêu giới thiệu với mọi người: “Đây là Phúc Nghiễm sư huynh!”
Phúc Nghiễm là một nam nhân trung niên sang sảng hay nói, hài hước, nụ cười thường trực trên mặt. Mỗi khi ông ấy nhìn Triển Chiêu, ánh mắt phi thường từ ái, giọng nói lộ ra loại hoan hỉ thản nhiên, lôi ra điểm tâm hoa quả Triển Chiêu thích ăn nhất, trưng ra trước mặt hắn, tựa như hài tử hiến vật quý.
Ông ấy tựa hồ thực thích hài tử, ôm Triệu Trăn xoa bóp hỏi han mấy câu, ánh mắt ôn hòa trong veo, liền coi Triệu Trăn trở thành hậu bối bình thường.
Trò chuyện với Phúc Nghiễm rất vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa nói, rất nhanh bàn tới vụ án.
Phúc Nghiễm lôi ra một quyển sách, bên trong có ghi lại thời gian, địa điểm, nguyên nhân tử vong còn có cả các mối quan hệ thường ngày của nạn nhân, nội dung phi thường toàn diện. “ Mấy năm nay, ta vẫn đang điều tra, mỗi khi triều đình tới tế thiên, ta và Phúc Thiện sư đệ đều chia nhau đi tuần tra. Đáng tiếc, sức khỏe ta năm sau không bằng năm trước, tinh lực cũng giảm dần….”
Công Tôn sửng sốt: “Ta thấy tướng mạo Đại sư không giống người bị bệnh lâu năm.”
Công Tôn tính cách đơn thuần, không hiểu nhân tình thế sự, kỳ thật hắn trực tiếp hỏi đối phương như vậy là rất thất lễ, giống như đang bàn ‘tình trạng bệnh của Phúc Nghiễm’ vậy. Thế nhưng Công Tôn thẳng thắn vô tư không suy nghĩ nhiều, Phúc Nghiễm cũng thẳng thắn vô tư để cho Công Tôn bắt mạch, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thẳng thắn vô tư quan tâm sức khỏe Phúc Nghiễm… chỉ có Triệu Trăn không thẳng thắn vô tư, hiểu sai. ╮(╯_╰)╭
Sự thật chứng minh, Phúc Nghiễm thật sự bị bệnh nguy kịch.
Công Tôn nhíu chặt chân mày: “Là ai khai dược cho Đại sư, quả thực là phường lang sói!”
Phúc Nghiễm nhanh chóng giải thích: “Thí chủ đừng hiểu lầm, tật xấu này của ta đã có từ khi sinh ra, trị vài chục năm cũng trị không dứt, có thể sống tới từng này tuổi đã không dễ. Mấy năm gần đây bệnh tình ta càng ngày càng nặng, ngay cả xuống giường hành tẩu cũng khó, ta không muốn cả ngày nằm liệt trên giường, làm phế nhân áo mặc tận tay, cơm đưa tận miệng, nên đã cầu xin Phúc Thiện sư đệ hạ dược liều nặng, để ta có thể tự do hành động.”
“Tiên sinh, bệnh của sư huynh có thể trị không?” Triển Chiêu nóng vội, hắn chỉ biết thân thể Phúc Nghiễm không tốt, lại không biết ông bị bệnh nặng như vậy.
Công Tôn cau mày: “Nếu sớm hai mươi năm có lẽ có thể, hiện tại…”
Triển Chiêu gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, Phúc Nghiễm dở khóc dở cười an ủi hắn: “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, tiểu sư đệ đừng buồn.”
Bạch Ngọc Đường từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, đưa cho Công Tôn: “Cái này hữu dụng không?”
Công Tôn tiếp nhận xem xét, bên trong bình chỉ có một viên dược hoàn: “A, đây là tam nhật tục mệnh?” hai mắt Công Tôn mở lớn hai vòng, “Đây là kỳ dược trong truyền thuyết có thể khiến người chết sống lại ba ngày, tam nhật tục mệnh được tạo thành từ một loài kỳ hoa đã sớm bị tuyệt chủng ở Tây Vực, ta chỉ mới nhìn thấy trong sách!”
Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu hữu dụng, vậy tặng cho Đại sư dùng.”
Cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường, tặng kỳ dược như tặng tiền đồng…
Hết chương 21