Thử Miêu Đồng Nhân

Lại nói về Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Triệu Trăn cao chạy xa bay
~Từ Khai Phong phủ tới Thường Châu phủ kỳ thật cũng không quá xa, chỉ là giao thông cổ đại không thuận tiện, xe ngựa xóc nảy đi đường cũng phải mất vài ngày.
Nếu chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thôi thì tùy tiện tìm một nhà nghỉ hương dã là có thể ngủ trọ, cũng không ai có thể động tới hai người bọn họ. Thế nhưng Triệu Trăn chung quy thân phận đặc thù, đi ra ngoài càng phải cẩn thận hơn một chút. Vì thế trước khi trời tối phải chạy tới huyện Phác Thủy tìm khách sạn tốt nghỉ ngơi, cơm trưa bốn người chỉ ăn qua loa, dùng chút điểm tâm lót dạ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là người trưởng thành, võ công cao cường tự nhiên không sợ đường dài bôn ba, Thừa Ảnh từ nhỏ chịu khổ cũng không kém bao nhiêu, chỉ có võ công hời hợt, da thịt nhũn mềm Triệu Trăn là không chịu nổi. Trước khi xuyên không Triệu Trăn là đại minh tinh, ở nhà xa hoa, đi xe cao cấp, sao có thể chịu nổi loại xe ngựa lắc lư điên đảo rụng rời này, nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Đường đi gồ ghề xóc nảy, Triệu Trăn vượt thời đại chỉ điểm giang sơn viết — “Muốn giàu có, trước phải sửa đường!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa đi đằng trước, ngay cả Thừa Ảnh đang đánh xe cũng đều có chút bất đắc dĩ …
Triệu Trăn đây là nhẫn nại tới cực hạn? Hay là điên rồi? điên điên rồi? điên điên điên rồi?
Triển Chiêu nhìn trời: “Sắc trời vẫn còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại gấp rút lên đường.”
Triệu Trăn hoan hô một tiếng, không đợi Thừa Ảnh dừng xe lại, đã hoan thiên hỉ địa nhảy xuống xe, nhảy nhót thẳng tới chỗ con suối nhỏ ở bên đường. Nước suối trong veo mát lạnh vỗ lên mặt, một đường khó chịu đều tiêu tan, Triệu Trăn nhếch miệng cười, lấp la lấp lánh giống hệt Super Mario ăn được nhiều tiền vàng
~Bạch Ngọc Đường nhìn theo lắc đầu: “Khôi phục thật nhanh.”
Triển Chiêu cười nói: “Nam hài tử phải rèn luyện chịu đựng, cẩu thả cũng được, sợ nhất dưỡng thành loại nam khuê tú yếu nhược.”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt: “Lời này ai nói?”
Triển Chiêu thoáng nhướn mi: “Cha ta a, từ nhỏ ông đã đưa ta tới Trấn Quốc tự, một phần vì thân thể ta không tốt, một phần vì sợ nương ta sẽ chiều hư ta. Còn nói hòa thượng trong chùa đều là hán tử coi tiền tài như rác rưởi, để ta trăm ngàn lần không được học theo ca ta coi tiền như rác.”
“Sư bá rất biết kiếm tiền sao?” Triệu Trăn hớn ha hớn hở chạy lại đây, rửa mặt làm cổ áo ướt một mảng, Thừa Ảnh đuổi theo phía sau giúp bé lau mặt.
Triển Chiêu có chút tự hào: “Ca ta rất biết kiếm tiền đó, cha ta phá của như vậy mà hắn đều có thể vực dậy được!”
“Phá của?” Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời tỏ vẻ nghi hoặc. Bạch Ngọc Đường trong lòng đều biết, chỉ là không thể đem ‘phá của lão cha’ liên hệ với nhân vật trong truyền thuyết kia được. Triệu Trăn thì hoàn toàn mơ hồ, sư phụ tính là nửa cha, cha của sư phụ là nửa gia gia, những cái khác đều là mây bay.
Nhắc tới phá của, biểu tình Triển Chiêu vô cùng phức tạp, vừa định mở miệng, lại nghe thấy xa xa trong rừng vang lên tiếng kêu cứu?!

Bốn người sửng sốt – nơi này hoang sơn dã lĩnh, như thế nào lại có cô nương trẻ tuổi kêu cứu?
Triệu Trăn yên lặng não bổ — Hồng hài nhi, Bạch cốt tinh, Thiếu nữ U Hồn…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cấp tốc chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu cứu, Triệu Trăn tiến vào xe ngựa, Thừa Ảnh đứng ở cạnh xe cảnh giác bốn phía.
Đợi thật lâu, mới thấy Triển Chiêu đỡ một cụ ông chân phải bị thương trở về, phía sau là một cô nương tuổi trẻ.
Tuổi trẻ cô nương bộ dạng kinh hồn táng đảm chưa ổn định, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo. Bạch Ngọc Đường cầm Minh Hồng và Cự Khuyết đi cuối cùng, thấy cô nương kia sắp đổ liền dùng Cự Khuyết đỡ nàng một chút, nhận được ánh mắt cảm động của cô nương đó, cùng với tiếng nói nhỏ như muỗi kêu – đa tạ công tử.
Vì muốn kín tiếng, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị xe ngựa không lớn, hiện tại ba người chui vào bên trong quả thực có chút chật chội.
Triệu Trăn đơn giản nhường thùng xe lại cho hai cha con họ, cùng Thừa Ảnh ngồi ở càng xe, câu được câu không trò chuyện với cô nương đó.
Nguyên lai, hai cha con họ Trần vốn mở hiệu thuốc bắc ở huyện Phác Thủy, lần này lên núi là vì hái thuốc.
Ai ngờ giữa đường gặp phải một con ác lang, hai cha con thừa dịp con ác lang đang mải ăn con la thồ hàng, liền hoảng hốt bỏ chạy.
Nhà dột lại mưa suốt đêm, trong quá trình chạy trốn, lão phụ đạp nhầm phải bẫy thú, đùi phải trọng thương không thể hành tẩu. Phụ cận xung quanh không có bóng người, hai cha con kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, lảo đảo bò lết mãi mới chạy tới đây.
Trần gia cô nương e thẹn nói: “Đa tạ hai vị công tử ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
Trần gia cô nương giọng nói tuy nhỏ nhưng với nhĩ lực của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tự nhiên sẽ nghe được. Bạch Ngọc Đường thờ ơ, ngược lại Triển Chiêu đáp lại một nụ cười nhẹ: “Trần cô nương khách khí, nhấc tay chi lao*, không đáng nhắc tới.” (Nhấc tay chi lao gần như dễ như trở bàn tay, ý là dễ dàng không chút mất sức)
(*/ω*) Trần cô nương mặt càng đỏ hơn…
Triệu Trăn ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh tuấn tiêu sái của hai vị đại hiệp, lại quay đầu nhìn Trần gia cô nương tim đập thình thịch, trong lòng hô to – nghiệp chướng a nghiệp chướng ! Soái thành như vậy còn anh hùng cứu mỹ nhân, muốn hãm hại một đời cô nương nhà người ta a! Có hai viên châu ngọc như vậy ở trước mắt, cô nương này về sau làm sao gả cho người ta đây
~Trần gia cô nương thiếu nữ tình hoài (ôm ấp tình cảm), Trần gia lão cha lại lịch duyệt từng trải.
Không nói tới hai vị thiếu hiệp trẻ tuổi nổi danh, chỉ riêng tiểu thiếu niên đang đánh xe cùng hài đồng xinh xắn kia, người nào không phải một thân quý khí? Nhà bọn họ nhiều lắm chỉ là không lo cơm áo, thậm chí còn kém xa tiểu phú nhân tầm thường, nữ nhi nhà lão cũng không phải dạng diễm sắc khuynh thành, chỉ sợ là lạc hoa hữu ý nước chảy vô tình…
****************

Bởi vì trên xe có người bị thương, nên tốc độ đi đường cũng chậm lại, khi tới nơi trễ hơn một canh giờ so với thời gian dự tính.
Đưa cha con Trần gia tới tận cửa nhà, bốn người lại tới khách điếm Vân Lai tốt nhất huyện Phác Thủy trọ lại. Bốn người tuy rằng đều không thiếu tiền nhưng vì tiện bảo hộ thể chất chuyên gây họa Triệu Tiểu Trăn, cuối cùng chỉ thuê một phòng, rồi nhờ hỏa kế khách điếm kê thêm một cái giường.
Triệu Trăn ngồi xe ngựa một ngày đường, nghĩ tới ngày mai lại phải tiếp tục gấp rút lên đường liền cảm thấy tâm hảo mệt, vừa vào phòng liền nằm bẹp như chết rồi, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.
Khi Bạch Ngọc Đường cứng rắn xách Triệu Trăn xuống lầu, Triển Chiêu đã gọi xong đồ ăn, Triệu Trăn vừa thấy mỹ thực lại vực dậy tinh thần!
— cái gì mệt tới không buồn ăn cơm, trẫm mới không phải người yếu ớt như vậy nhá
~Triệu Trăn vùi đầu vào đại dương ăn uống tiệc tùng hạnh phúc, mấy người còn lại cũng đói bụng chả còn tâm tư trêu chọc bé.
Sau khi ăn uống no đủ, Triệu Trăn cũng lên tinh thần, bé đối với tất cả mọi thứ ở cổ đại đều rất ngạc nhiên, cơ hội khó có được, tự nhiên phải ra ngoài đi dạo một vòng mới thỏa.
Đừng thấy huyện Phác Thủy không lớn mà lầm, chợ đêm vô cùng náo nhiệt đó. Dọc đường đi Triệu Trăn phụ trách tiêu tiền, Thừa Ảnh đi theo trả tiền, hai tiểu hài nhi một đường hòa thuận vui vẻ. Phía sau Triển Chiêu cũng tiêu tiền, Bạch Ngọc Đường cũng muốn trả tiền nhưng Triển Chiêu còn nhanh tay hơn hắn… bởi vậy Bạch Ngũ gia thập phần hâm mộ Thừa Ảnh.
Đi dạo không bao lâu, liền nghe thấy một trận tranh cãi ầm ĩ, một đội bộ khoái chạy thẳng tới chỗ bọn họ.
Dân chúng nguyên bản đang vui vẻ thoải mái thấy vậy đều sợ tới mất mật, tựa hồ phi thường sợ hãi bộ khoái bản địa. Đầu lĩnh bộ khoái thái độ phi thường kém, không thanh minh gì liền tóm lấy Triệu Trăn, lại nói với đám bộ khoái sau lưng: “Là bốn người bọn họ, tất đều bắt trói lại mang đi.”
Thừa Ảnh trong mắt hiện lên lệ khí, đoạt lại Triệu Trăn, đầu lĩnh bộ khoái chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau đớn tê tâm phế liệt!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng chậc lưỡi một cái, không hổ là ám vệ khôi chủ, chiêu phân cân thác cốt dùng thật tốt, trong nháy mắt hủy gân tay người ta, khiến gã kia tê tâm phế liệt lăn lộn trên đất, cố tình còn nghiệm không ra vết thương, quả thực là kỹ năng giết người diệt khẩu, tra tấn bức cung thiết yếu!
Triển Chiêu nhanh chóng che trước người Thừa Ảnh, bộ khoái này tuy ngang ngược vô lý nhưng chung quy vẫn chưa đáng chết, cho chút giáo huấn là được rồi.
Bộ khoái bị Thừa Ảnh ‘chiêu đãi’ đang ôm cánh tay ngồi lê la dưới đất, rõ ràng đau tới mất ý thức. Triển Chiêu nhìn đám bộ khoái còn lại đều trợn tròn mắt, nghi hoặc nói: “Chúng ta lúc hoàng hôn mới vào thành, cũng chưa làm chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương, vì sao lại muốn bắt chúng ta?”
Một bộ khoái trẻ tuổi lớn gan gào lên: “Điêu dân lớn mật! bọn ngươi dám đả thương quan sai!”

Triệu Trăn mất hứng: “Rõ ràng là các ngươi động thủ trước, cư nhiên vừa ăn cắp vừa la làng.”
Cuối cùng một bộ khoái lão thành ổn trọng thuyết minh ngọn nguồn: “Mới vừa rồi, nữ nhi Trần gia tới nha môn báo án, nói nhà mình bị trộm, mẫu thân lại mất tích. Vì các ngươi và cha con Trần gia cùng vào thành, Huyện thái gia muốn gọi tới hỏi chút chuyện.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu là gọi tới hỏi chuyện, vì sao phải mang theo gông cùm?”
Lão bộ khoái xấu hổ cười, liếc mắt nhìn bộ khoái đầu lĩnh đang ngồi rên rỉ trên đất, hết thảy đều không dám nói.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Hóa ra là lạm dụng tư hình.”
Lúc này, bộ khoái đầu lĩnh đã bớt đau, giật giật cánh tay vẫn đau đớn khó chịu như trước, kiểm tra lại cư nhiên không bị thương? Xem ra là đụng phải gốc rạ cứng. Nhìn thần sắc Thừa Ảnh không hài lòng, đầu lĩnh bộ khoái mắng thầm một tiếng – tiểu súc sinh, trưởng thành một cái võ lâm bại hoại!
Triển Chiêu đáp ứng cùng bộ khoái tới huyện nha, đám bộ khoái có chút mềm nắn rắn buông, lại không dám nhắc tới chuyện dùng gông cùm gì nữa.
Huyện nha Phác Thủy huyện cũng coi như gọn gàng ngăn nắp, chỉ là đã lâu không tu sửa, tường vây có chút cũ nát.
Tri huyện đại nhân ngược lại có chút hòa nhã, sau khi hỏi rõ nguyên do liền trực tiếp lên tiếng xin lỗi: “Thật không phải với mấy vị, đoạn thời gian trước trong thành có tới một nhóm người võ lâm, bên đường ngộ thương sát hại không ít dân chúng. Thê tử đang mang thai của Lưu bộ khoái cũng có mặt trong đám người đó, nhi tử sáu tháng tuổi không giữ được. Còn đám người võ lâm kia lại chạy mất vô tung vô ảnh, Lưu bộ khoái từ đó về sau liền có chút…”
Tri huyện có chút xấu hổ: “Thỉnh mấy vị thứ lỗi.”
Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng: “Tri huyện đại nhân lời này thật nhẹ nhàng a! Trên đời này không ít người bị mang hàm oan, Lưu bộ khoái lấy việc công làm việc tư có thể tha thứ, còn người giang hồ lạm sát kẻ vô tội không thể tha thứ? Nếu cứ tiếp tục như thế vậy còn cần quan phủ làm gì, mọi người cứ lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng cho xong, ta hôm nay cũng chịu ủy khuất, liền lỡ tay làm thịt Lưu bộ khoái, cũng thỉnh tri huyện đại nhân thứ lỗi a.”
Tri huyện đại nhân bị Triệu Trăn nói á khẩu không trả lời được.
Theo lý với cái chức quan này của hắn, bị một đứa con nít miệng còn hôi sữa chỉ thẳng mặt mắng “sơ suất”, cũng nên phẫn nộ một chút. Nhưng kỳ quái chính là, tri huyện cư nhiên có loại cảm giác co quắp như khi bái kiến Thượng quan, ném mặt mũi cũng không tức sùi bọt mép, theo bản năng rụt cổ, một loại tư thế ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: Vị tri huyện này tính tình không khỏi quá mềm yếu đi, khó trách nói người hiền bị khi dễ, ngựa hiền bị người kỵ.
Bạch Ngọc Đường thầm than: đừng nhìn Triệu Trăn bình thường nhũn người lười biếng, mỗi khi tỏ ra đoan chính ngông nghênh rất biết hù người.
*****************
Nguyên lai, sau khi bọn Triển Chiêu rời đi, cha con Trần gia đỡ nhau vào cửa, phát hiện trong nhà bị lục lọi loạn thất bát tao. Những đồ vật đáng giá bị cướp sạch không còn, ngay cả Trần phu nhân ốm đau ở nhà cũng không thấy đâu!
Cha con Trần gia sợ tới mức hoang mang lo sợ, vì Trần phụ hành động không tiện, đành phải để nữ nhi tới nha môn báo quan.
Sau khi huyện nha điều tra hiện trường xong, hoài nghi Trần phu nhân cầm tiền bỏ trốn, thế nhưng cha con Trần gia không tin, vụ án nhất thời bế tắc.

Tri huyện tìm bọn họ tới, chủ yếu là muốn xác minh khẩu cung của cha con Trần gia, thế nhưng bọn Triển Chiêu cũng không biết nhiều, nên cũng không thể cung cấp thêm manh mối gì cho tri huyện. Bốn người rời khỏi huyện nha, hết hứng thú đi dạo chợ đêm, nghĩ ngày mai phải gấp rút lên đường, bốn người quyết định trở về đi ngủ sớm.
Đêm dài tĩnh mịch, đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa dồn dập.
Triệu Trăn mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại bị Thừa Ảnh nằm cùng giường dùng chăn bọc lại, ấm áp dễ chịu, rất nhanh lại thiếp đi.
Lúc Bạch Ngọc Đường mới tỉnh, cả người đều mơ màng, nằm trên giường dụi dụi mắt, hoàn toàn không biết là đêm hay ngày. Triển Chiêu nửa đêm bị đánh thức cũng có chút mơ hồ, nhắm mắt bò qua người Bạch Ngọc Đường, mò mẫm tìm quần áo mặc vào, thuận tay phủ quần áo lên người Bạch Ngọc Đường…
Đang đứng ngoài cửa chính là Trần cô nương vừa gặp chiều nay.
Trong nhà đột nhiên gặp biến cố lớn, hai mắt cô nương này đều đã khóc tới sưng đỏ, nhìn thấy Triển Chiêu lại bắt đầu khóc: “Cầu xin công tử cứu giúp tiểu nữ đi!”
Triển Chiêu bị nàng khóc cũng hết cách, thế nhưng trong phòng đều là nam nhân, hơn nữa đang giữa đêm khuya, đích thực không thể mời Trần cô nương vào phòng. Đang lúc bối rối, hỏa kế hỗ trợ dẫn đường thông minh nói: “Nha yêu tiểu cô nãi nãi của ta ơi, đang nửa đêm đừng có khóc nữa, có chuyện gì thì xuống lầu rồi nói!”
Kỳ thật, tiểu hỏa kế trong lòng cũng cảm thấy áy náy với Triển Chiêu.
Vị cô nương này nửa đêm nửa hôm tìm tới cửa, nhất định đòi gặp cho bằng được mấy vị khách trọ tại gian này. Hỏi nàng danh tự không biết, hỏi nàng có chuyện gì cũng không chịu nói, chỉ khóc lóc liên tục. Hỏa kế trực đêm lúng túng, nếu tiếng khóc của cô nương này đánh thức các khách nhân khác, ngày mai lão bản không lột da hắn mới là lạ?
Tiểu hỏa kế không có biện pháp đành phải dẫn cô nương này lên gõ cửa phòng, hi vọng khách nhân bên trong không nổi điên mà đập hắn một trận.
Trần cô nương mặt đỏ lên, cũng ý thức được chính mình đêm khuya tới gặp thập phần không ổn, liền đi theo hỏa kế xuống dưới lầu.
Triển Chiêu thở dài, quay vào thấy Triệu Trăn đã tỉnh, đang dựa vào người Thừa Ảnh ngáp ngắn ngáp dài, Thừa Ảnh giúp bé mặc quần áo, Bạch Ngọc Đường cũng đã tỉnh, vừa mặc áo vừa đánh giá Triển Chiêu, vẻ mặt kia… dù sao Triển Chiêu cũng đang liếc hắn, liền rất nhanh dời tầm mắt, lỗ tai đều đỏ bừng.
Triển Chiêu bất tri bất giác cúi đầu nhìn mình – chậc, thuận tay mặc luôn áo của Bạch Ngọc Đường rồi.
Lắc lắc ống tay áo hơi dài, Triển Ngự Miêu có chút mị mị ghen tị — rõ ràng thân cao như nhau, dựa vào cái gì mà quần áo của Bạch Ngọc Đường lại lớn hơn!
=.=+ khụ khụ, quả nhiên dáng người của con chuột kia đẹp hơn mình…
Hết chương 38
Jeremy: Mấy người này đi tới đâu gây họa tới đó, chẹp chẹp… nghiệp chướng a nghiệp chướng *vuốt râu*…
P/S: Cơ mà, con gái con lứa hơn nửa đêm còn mò tới phòng nam nhân gõ cửa, bạn nữ kia cũng hơi vô duyên nhể…. hay là nữ nhân thời đó tư tưởng đã thoáng hơn bây giờ rồi???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận