Sứ thần chư quốc tới Biện Kinh triều bái, mỗi đối tượng ngoại giao bất đồng Xu mật viện sẽ an bài dịch quán khác nhau cho mỗi đoàn. Liêu sứ ở tại Đô Đình dịch, Tây Hạ ở tại Đô Đình Tây dịch, Triều Tiên ở bên ngoài khu An Châu, ngõ Đồng Văn, Hồi Hột, Vu Điền ở Lễ Tân viện, Tam Phật Tề, Chân Lạp, Đại Lý, Đại Thực mỗi sứ đoàn được phân ở Chiêm Vân quán hoặc Hoài Viễn dịch.
Vì bảo đảm sự an toàn của các sứ thần, ngoài cửa dịch quán có quân lính chuyên môn phụ trách, với khẩu hiệu “Ứng nhập dịch nhân, tịnh trí bài hào, ky sát xuất nhập” nói trắng ra chính là không có thẻ bài người trong dịch quán, ai cũng không thể tùy ý xuất nhập. Dịch quán phòng thủ nghiêm mật, Lê Chính Khải lại là võ tướng, thích khách sao có thể dễ dàng giết chết ông ấy, rồi lại lẳng lặng không một tiếng động toàn thân trở ra?
Triệu Trăn suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là — nội ứng ngoại hợp?
Lý Nguyên Hạo ồn ào không chịu buông tha người, cư nhiên khoác lác không biết xấu hổ mà đòi Triển Chiêu, bằng không hai nước sẽ khai chiến.
Triệu Trăn lười cùng gã cãi cọ, không chút khách khí lấy danh nghĩa bảo vệ đem các sứ thần “thỉnh trở về”. Sứ thần các nước tới xem náo nhiều đều bị cưỡng chế đi, trong Đô Đình Tây dịch chỉ còn lại Lý Nguyên Hạo sắc mặt xanh mét, cùng đám người Tây Hạ nổi giận đùng đùng ồn ào tuyên bố muốn báo thù.
Xu Mật viện đi trấn an nhóm sứ thần xao động, hiện trường giết người chính thức chuyển giao cho Khai Phong phủ.
Bọn nha dịch đều đã làm quen, thanh lý hiện trường, sưu tầm vật chứng, hỏi han lấy lời khai, nâng thi thể đi khám nghiệm tử thi…
Khi nâng thi thể đi, Lý Nguyên Hạo cầm đầu đám người Tây Hạ chặn đường ngăn cản!
Đám người Tây Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lê tướng quân tại Tống triều bị ngộ hại, thích khách rất có khả năng là người Tống, các người đừng hòng động tới thi thể của tướng quân!”
Bao Chửng nghiêm túc nói: “Khai Phong phủ xưa nay phá án theo lẽ công bằng, nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ.”
Lý Nguyên Hạo không biết đánh ra chủ ý gì, cư nhiên dung túng đám hầu cận càn quấy nói bậy, vô lý chửi rủa phun ra ác ngôn, còn xô đẩy nha dịch cản trở phá án. Triển Chiêu che chở cho Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triệu Trăn, Triệu Trăn đứng nghe một chốc, đột nhiên tùy tiện cầm chén trà ném ra ngoài.
Tiếng mảnh sứ vỡ toang, khiến toàn bộ dịch quán lặng ngắt như tờ.
Biểu tình Triệu Trăn không nhìn ra hỉ nộ, rũ mắt thản nhiên nói: “Bàng tướng quân, ngươi mang năm trăm cấm quân tiến vào Đô Đình Tây dịch, trừ phi có nhân viên tương quan, bất luận kẻ nào cũng không cho ra vào, nếu có người gây sự giết không cần hỏi.” Triệu Trăn ngữ khí bình thản, nhưng không ai cho rằng bé đang nói đùa.
Bàng Thống sạch sẽ lưu loát ôm quyền ly khai, không chút nghi ngờ cũng không do dự, trực tiếp trở về điểm binh.
“Tống hoàng! Ngươi cmn có ý gì?!” sắc mặt Lý Nguyên Hạo lần đầu khó coi như vậy, hắn cảm thấy mình đang bị vũ nhục, rút đao ra chỉ thẳng mặt Triệu Trăn. Đám người Tây Hạ sau lưng Lý Nguyên Hạo cũng đồng loạt rút đao ra, nha dịch và ám vệ tự nhiên cũng không chịu yếu thế, cục diện giằng co hết sức căng thẳng!
Triệu Trăn tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Nguyên Hạo: “Trẫm khuyên Tây Hạ thái tử không cần xúc động, ngươi đừng quên đây là địa bàn của ai, ngươi đứng trên đất của ta nói năng bậy bạ, dân chúng Đại Tống mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết ngươi, ngươi kêu gào với ai. Ngươi càn rỡ cái gì?”
Sắc mặt Lý Nguyên Hạo càng ngày càng đen, ánh mắt lại càng thô bạo, con ngươi sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Trăn.
Triệu Trăn không chút cố kỵ nhìn lại hắn: “Sinh mệnh chỉ có một, gặp chuyện nên cân nhắc kỹ càng.”
Lý Nguyên Hạo phẫn nộ không kiềm chế: “Ngươi dám giết ta? Ngươi không sợ thiết kỵ binh Tây Hạ ta công ! phá ! thành !”
Triệu Trăn mỉm cười: “Cho dù có ngày đó thì ngươi cũng không thấy được.”
Một câu nói, đâm trúng tâm, sắc mặt Lý Nguyên Hạo kịch biến.
Tây Hạ hiện tại loạn trong giặc ngoài, trong thời gian ngắn không có khả năng cùng Đại Tống khai chiến, tuy rằng người kia đáp ứng hắn, chỉ cần khơi mào đối địch giữa Tây Hạ và Đại Tống, liền vô điều kiện ủng hộ Tây Hạ kiến quốc! Chính mình gây ra nhiều chuyện như vậy, chính là muốn được sự ủng hộ của người nọ, chết ở chỗ này chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?!
Lý Nguyên Hạo do dự, Triệu Trăn chậm rãi bổ thêm một đao: “Vì nhỏ mất lớn, ngôi vị hoàng đế đổi chủ, thái tử cam tâm sao?”
Cam tâm không? Đương nhiên không cam tâm! Ta không được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng!
Lý Nguyên Hạo không muốn chết, cũng không có mỹ đức [hi sinh chính mình thành toàn người khác] cái gì vì nước vì dân đều là nói miệng, người không vì mình trời tru đất diệt mới là chân lí! Nghĩ tới đây, ánh mắt Lý Nguyên Hạo lóe ra sát khí: núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!
Triệu Trăn vừa lòng Lý Nguyên Hạo thức thời, chỉ cần hắn an phận thủ thường, Triệu Trăn cũng không muốn chọc giận người Tây Hạ.
Cuối cùng Khai Phong phủ nâng thi thể đi, cấm quân từ việc chiếm đóng bên trong trở thành đi tuần tra xung quanh, song phương đều thối lui một bước đại hoan hỉ.
***************
Mọi người một lần nữa trở lại Khai Phong phủ.
Công Tôn khám nghiệm tử thi tra ra kết quả: “Bị một kiếm đâm vào lưng xuyên tim, người chết nháy mắt bị mất mạng, không phát hiện triệu chứng trúng độc. Khi thi thể đưa tới, bên ngoài thân đã lạnh, bên trong cơ thể vẫn còn ấm nóng, đoán chừng thời điểm gây án cách đó chừng một canh giờ. Nạn nhân trước khi chết không có bất luận giãy dụa phòng vệ gì, hung thủ rất có khả năng là người quen của nạn nhân, hoặc là người không bố trí cảnh giác, không thể bài trừ khả năng là đám người Tây Hạ vừa ăn cướp vừa la làng.”
Bàng Thống rất ít khi mở miệng đột nhiên nói: “Lý Nguyên Hạo chủ chiến, Lý Đức Minh chủ hòa, Lê Chính Khải là tâm phúc của Lý Đức Minh.”
Bàng Thống chưa bao giờ nói lời vô nghĩa. Tây Hạ hoàng Lý Đức Minh nhát gan yếu đuối, so với việc mở mang bờ cõi càng thích hưởng lạc xa hoa lãng phí hơn, vẫn luôn gây ra bất mãn cho nhóm Tây Hạ chủ chiến. Đúng lúc này Lý Nguyên Hạo ngang trời xuất thế, tên này hiếu chiến, chủ trương dùng võ lực uy hiếp các nước láng giềng, dựa vào công trạng chiếm được sự ủng hộ đông đảo của phái chủ chiến.
Đồng dạng cùng Tống triều kết liên minh, Lý Nguyên Hạo chủ trương cùng Liêu khai chiến, Lý Đức Minh lại muốn dĩ hòa vi quý. Lê Chính Khải là tâm phúc ái tướng của Lý Đức Minh, cực lực thúc đẩy Tây Hạ và Liêu quốc ngừng chiến, bây giờ Lê Chính Khải gặp chuyện bỏ mình, Lý Nguyên Hạo không còn nỗi lo về sau!
Triển Chiêu gãi cằm: “Lý Nguyên Hạo quả thật đáng nghi, hắn tựa hồ không muốn điều tra rõ chân tướng, cản trở phá án rất có khả năng có tật giật mình.”
Bạch Ngọc Đường tâm sinh buồn bực: “So với hung phạm, hắn càng muốn Miêu Nhi.”
Mọi người: “Khụ khụ khụ…” ngữ khí này hảo chua a
Triển Chiêu rõ ràng vẫn còn đang phiêu đãng chín tầng mây, cau mày đau khổ suy tư: “Ta chưa từng tới Tây Hạ thì đắc tội hắn lúc nào?”
Tất cả mọi người không nói gì chỉ nhìn Triển Chiêu: Lý Nguyên Hạo rõ ràng thèm nhỏ dãi mỹ sắc của ngươi, trì độn thành như vậy thật sự là đại trượng phu sao?
Chỉ có Công Tôn cổ vũ cho Triển Chiêu: “Hay là do lần trước ngươi đã đánh hắn?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Bao Chửng: phụ tá đắc lực của ông đều trì độn thành như vậy, Khai Phong phủ tự cầu may mắn a.
Triệu Trăn ho khan hai tiếng: “Sứ thần các nước có phản ứng gì?”
Thừa Ảnh nói: “Đều đang tìm hiểu tình hình, không có gì đặc biệt.”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Còn Liêu quốc Gia Luật Lan?”
Thừa Ảnh có chút khó xử: “Gia Luật Lan đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày chỉ ở trong sân hoạt động, có chuyện gì chỉ dùng thư phân phó. Những bức thư đó do thị vệ tự tay cầm giao cho Liêu sứ, Liêu sứ sau khi xem xong lập tức thiêu hủy, thuộc hạ thật sự không tra được nội dung thư viết gì.”
Triệu Trăn híp mắt: “Ta cảm thấy tiểu tử này có vấn đề, phái người theo dõi hắn.”
Triển Chiêu vì vụ án mà phát sầu: “Nha dịch đã hỏi các thị vệ Đô Đình Tây dịch, tất cả đều nói không phát hiện thích khách, cũng không ai biết Lê Chính Khải bị giết, thẳng tới khi Lý Nguyên Hạo đi gặp Lê Chính Khải, gõ cửa không thấy người trả lời mới phát hiện không đúng, thủ vệ xô cửa mở ra mới biết Lê Chính Khải đã chết.”
“Xô cửa phòng?” Triệu Trăn ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là án giết người trong phòng kín?!”
“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu: “Ta đã kiểm tra một vòng quanh phòng, cửa sổ chỉ khép hờ, từ bên ngoài cũng có thể mở được. Chỉ là phía trước cửa sổ có một cái bình phong, không nhìn thấy toàn cảnh trong phòng, cũng không nhìn thấy hiện trường nơi Lê Chính Khải bị ngộ hại.”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có dấu chân không?”
“Cũng không có, Đô Đình Tây dịch toàn bộ đều được lát gạch, điều tra dấu chân là phi thường khó khăn.”
Bao đại nhân kinh nghiệm phá án phong phú, biết thủ pháp giết người càng đơn giản manh mối lưu lại càng ít, càng khó kiểm chứng.
“Nghỉ tết thật quá mất hứng, nhanh phá án đi, ta không muốn trong tháng giêng đã phải khai chiến với Tây Hạ.” Triệu Trăn phân phó Thừa Ảnh: “Ngươi phái thêm vài ám vệ hai mươi bốn giờ bảo vệ Lý Nguyên Hạo, bị hắn phát hiện cũng không sao, nhưng nhất định phải theo sát không rời.”
“Rõ.” Thừa Ảnh lĩnh mệnh lui ra.
Công Tôn nói: “Ngươi hoài nghi có người muốn ám sát Lý Nguyên Hạo?”
Triệu Trăn lắc đầu: “Chưa tới mức hoài nghi, lo trước khỏi họa đi, nếu muốn khơi mào đối địch giữa Tây Hạ và Đại Tống, giết một tên Lê Chính Khải chả có tác dụng gì, giết Lý Nguyên Hạo mới là một kích trúng đích. Đến lúc đó Lý Đức Minh vì mặt mũi mà không thể không… ưm ưm ưm!”
Triệu Trăn nói còn chưa dứt lời, đã bị Triển Chiêu bịt miệng lại, Triển Chiêu khẩn trương nói: “Cẩn thận cái miệng quạ của ngươi!”
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Triển Chiêu xuống tay quá muộn ! Cho dù Đại Tống và Tây Hạ sẽ không khai chiến thì cái tên Lý Nguyên Hạo cũng chết chắc rồi!
***************
Chết một người Tây Hạ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới dân chúng Đại Tống vui vẻ hân hoan đón năm mới. Ngay cả người Tây Hạ cũng không chậm trễ tầm hoan mua vui. Lý Nguyên Hạo khẩn cầu Triệu Trăn giơ cao đánh khẽ, để hắn đi thanh lâu du lãm một phen. Triệu Trăn vì không muốn hắn có thời gian nhớ thương Triển Chiêu, đành phải không tình nguyện phê chuẩn.
Ban đêm ở thành Biện Kinh so với ban ngày càng náo nhiệt hơn, nghiễm nhiên trở thành Bất Dạ thành hải dương hoan nhạc, đèn đuốc huy hoàng sáng trưng
~Triệu Trăn hưng trí bừng bừng mua một đống pháo hoa, Bạch Ngọc Đường nắm tay dắt bé đi ở phía trước, mở đường giúp Triển Chiêu không thấy đường. Công Tôn và Bàng Thống một trái một phải hộ tống đằng sau, Bàng Thống đem phía phải bảo hộ rất tốt, Công Tôn cánh tả quân lính tan rã, còn thiếu chút nữa chính mình cũng bị dòng người kéo đi…
Đừng hiểu lầm, mắt Triển Chiêu không có vấn đề!
Triển Chiêu nhìn không thấy đường là vì trong lòng đang ôm một cái Khổng Minh đăng khổng lồ!
Lai lịch cái đèn này lớn lắm! Bao đại nhân tự tay đề chữ, Công Tôn tiên sinh bút pháp thần kỳ vẽ tranh, toàn thể thành viên Khai Phong phủ đều tham gia chế tác, ngay cả chó mèo Khai Phong phủ cũng được in dấu chân lên đó, cuối cùng để Triệu Tiểu Trăn tự mình thắp sáng cho đèn bay lên!
Đèn tuy rằng rất lớn, bay lên lại rất ổn định, rất nhanh liền lên cao vạn trượng, hóa thành một điểm sáng ấm áp, lấp lánh trong vô vàn đèn Khổng Minh trên trời đêm. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn đèn, đột nhiên thấy xa xa có một ánh lửa bốc lên!
Diện tích ánh lửa bốc cháy lớn như vậy khẳng định không phải đang đốt pháo hoa, khẳng định phải nhanh chóng đi lấy nước!
Năm mới đi lấy nước cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, hàng năm đều có chuyện đốt pháo gây hỏa hoạn, quan phủ đều dặn đi dặn lại cẩn thận lửa pháo, vẫn có người hi lý hồ đồ mà phải lấy nước dập lửa. Nhóm dân chúng chỉ châu đầu ghé tai nghị luận vài câu, nhưng đám người Triệu Trăn sắc mặt không tốt lắm, bởi vì phương hướng đang cháy chính là Đô Đình Tây dịch.
Bởi vì muốn thả đèn nên mọi người đều theo dòng người ra ngoài thành, ngoài thành không thể sáng sủa như trong thành, Triển Chiêu đưa Triệu Trăn cho Bàng Thống bế, lại kéo Công Tôn tiên sinh tới, lần này biến thành Bàng Thống chủ động ôm lấy. Triển Chiêu dặn dò: “Bàng huynh bảo hộ hai người bọn họ, ta cùng Tiểu Bạch tới dịch quan xem xem.”
Công Tôn cảm thấy mình cũng là nam nhân, cùng với nhóc con Triệu Trăn bánh bao mềm nhuyễn đều được bảo hộ thực sự khó chịu.
Triển Chiêu cảm thấy mình biết võ công, cùng với Công Tôn tiên sinh tay trói gà không chặt đều được bảo hộ thực sự khó chịu.
Trừ một lớn một nhỏ cùng nhau phồng miệng bất mãn, những người còn lại đều cảm thấy như vậy tốt nhất, Bàng Thống trịnh trọng gật đầu.
Mắt thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đi, Bàng Thống do dự nói: “Cẩn thận có trá.”
Công Tôn sửng sốt: “Có trá gì?” bởi vì đứng quá gần, Công Tôn ngẩng đầu liền nhìn thấy cằm Bàng Thống, hình dáng kiên cường, rất có cảm giác hán tử. Công Tôn theo bản năng sờ sờ cái mặt hạt dưa của mình, cằm nhọn nhọn một chút cũng không hán tử…
Bởi vì Công Tôn hỏi, Bàng Thống do dự một chút mới nói: “Không rõ.” Chỉ là thường niên hành quân đánh trận luyện thành trực giác.
Vì thuận tiện nói chuyện, mọi người rời xa đám đông đi tới một chỗ yên tĩnh, Triệu Trăn nhìn đám người náo nhiệt xa xa, đột nhiên hét lên: “Mau! Tạo động tĩnh lớn nhất để mọi người chú ý tới chúng ta! Pháo hoa ta vừa mua đâu! Toàn bộ phóng thích!”
Tuy rằng vẫn không hiểu ra sao nhưng cả nhóm 5 người đều đồng loạt đốt pháo hoa, tiếng động ồn ào cùng ánh sáng chớp lóe thắp sáng cả bầu trời đêm, đưa tới một mảnh kinh hô của đám dân chúng. Pháo rất rẻ nhưng pháo hoa lại vô cùng đắt, dân chúng bình thường đều luyến tiếc dùng, Triệu Trăn một mặt phân phó ám vệ đốt càng nhiều pháo hoa càng tốt, vừa gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới phân phát pháo hoa cho dân chúng, cường điệu muốn phát tận tay!
Càng lúc càng nhiều dân chúng đều đổ xô tới, mọi người một truyền trăm kêu gọi: “Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia đang ở bờ sông đốt pháo hoa
”
Hàng trăm người hoan hoan hỉ hỉ đốt pháo hoa, Triển Chiêu vừa bận rộn phân phát pháo hoa vừa hỏi Triệu Trăn: “Trong hồ lô của ngươi bán dược gì?”
Triệu Trăn cầm que phát sáng vẫy a vẫy: “ Lo trước khỏi họa, chế tạo bằng chứng ngoại phạm, hiện giờ hai người có thể tới dịch quán rồi.”
Hết chương 66