Thử Miêu Đồng Nhân

Để có thể sớm ly khai Đại Tống, Lý Nguyên Hạo liều mạng, đem Mạnh Kha cấp bán sạch sẽ.
Triệu Trăn nghe được tin tức của Mạnh Kha, cũng lười quản Lý Nguyên Hạo đi hay ở, vỗ mông mang theo Bàng Thống và cấm quân rời đi.
Đi xa rồi mới thấp giọng nói với Bàng Thống: “Phái người lén đuổi theo Lý Nguyên Hạo, cơ hội tốt ngàn năm một thuở như vậy, Gia Luật Lan sẽ không dễ dàng để hắn ly khai. Mạnh Kha cũng sẽ không chịu ngồi yên, khẳng định cuối cùng vẫn muốn nhảy nhót một chút, đề phòng hắn quay lại phản công.”
Bàng Thống thành thật nói: “Quân lính của ta không giỏi truy tung.”
Quân lính đánh nhau phần lớn đều là dùng đao thương liều mạng, kỹ thuật truy tung mai phục thô ráp, kém xa ám vệ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Triệu Trăn khoát tay: “Không sao, ta phái ám vệ theo đuôi, ngươi giả bộ hù người là được rồi.”
Lý Nguyên Hạo một đường khởi hành trở về Tây Hạ, Đại Tống thuận tình thuận lý phái người đi hộ tống một chút, chỉ là Lý Nguyên Hạo có tật giật mình, rõ ràng không yên tâm khi có quân Tống đi theo. Có Bàng Thống dẫn binh hấp dẫn sự chú ý ngoài sáng, ám vệ trong tối lặng lẽ đi theo không ai hay, này coi như hai lớp lá chắn.
Bàng Thống bấy giờ mới đáp ứng.
Phía bên Triệu Trăn tiến triển thuận lợi, còn phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại gặp khó khăn.
…………….
Hôm nay, tâm tình Triển Chiêu không tốt, tâm tình không tốt kéo theo khẩu vị không tốt, ngay cả điểm tâm thơm ngon ngào ngạt cũng không thể khơi dậy sự thèm ăn nơi con mèo ủ rũ. Bạch Ngọc Đường vắt óc tìm mua rất nhiều đồ ăn vặt uy mèo, cũng không khiến con mèo toét miệng mỉm cười, đành thở dài oán giận: “Ngươi đừng có nghĩ tới Mạnh Kha nữa, hắn đi tới vị thế hôm nay, hoàn toàn là do hắn tự làm tự chịu, ngươi không cần phải tự trách.”
Tối qua con mèo chỉ nghĩ tới Mạnh Kha, sáng nay cũng lại nghĩ tới tên đó, Ngũ gia cảm thấy địa vị của mình tràn ngập nguy cơ, nhịn không được trêu chọc: “Thân là một con mèo, mỗi ngày ngươi chỉ cần tập trung suy nghĩ tới chuột là được rồi, không được phân tán sự chú ý tới mấy thứ kỳ quái khác, không được thay đổi thất thường.”
Triển Chiêu cuối cùng cũng bị hắn chọc cười: “Ngươi thực không thú vị, đã bao nhiêu rồi còn ăn bậy ăn bạ dấm chua.”

Bạch Ngọc Đường nghiêm trang nói: “Ta tân tân khổ khổ nuôi mèo, dựa vào cái gì lại phải phiền não tiều tụy vì người khác?”
Triển Chiêu hết nói nổi nhìn hắn: “Ai là ngươi nuôi? ai phiền não tiều tụy? ta chỉ cảm thấy Mạnh Kha chắc sẽ lại nhảy ra góp gió thành bão nên có chút lo lắng.” Con chuột này ngoài miệng chỉ biết chiếm tiệm nghi mình, tối ngày lải nha lải nhải, nhưng đối với người khác lại trầm mặc ít lời.
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Mạnh Kha không có nhiều bản lĩnh, cũng không thể làm được gì ngươi, ngươi lo lắng cái gì?”
“Ta không phải ý này.” Triển Chiêu cau mày, hắn chỉ trì độn trong phương diện tình cảm, còn những phương diện khác lại khôn khéo hơn người. Từ một loạt chuyện xảy ra gần đây, hắn loáng thoáng cảm thấy cái gì đó, chỉ là không thể nào diễn tả thành lời.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vì sao Mạnh Kha lại đi con đường này? Hắn còn trẻ như vậy, võ công cũng thuộc lớp trên trong thế hệ trẻ, gia cảnh giàu có, cha mẹ khỏe mạnh, con đường tương lai của hắn còn rất dài, hoàn toàn có thể quyết tâm từ từ bước tới, tội gì phải vì cái trước mắt?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Có lẽ bản tính hắn chỉ nhìn thấy cái trước mắt?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy, Mạnh Kha mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn có thể vui vẻ nhảy nhót tới hôm nay, nhìn như tuyệt xử phùng sinh liên tục gặp may mắn, kỳ thực đã rơi vào vũng bùn, càng lún càng sâu. Nếu Mạnh Kha bị bắt ngay từ đầu, có lẽ tội của hắn còn chưa đáng chết, có lẽ hắn còn có cơ hội quay đầu lại. Nhưng hắn ba lần bảy lượt liên tiếp tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng như thế tội càng thêm tội, phát triển tới tận bây giờ, muốn cứu vãn cái gì cũng đã muộn…”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bừng tỉnh: “Ý ngươi là, có người cố ý dẫn đường khiến Mạnh Kha lạc lối?”
Hai mắt Triển Chiêu sáng lên: “Chính là ý này! Ngay từ đầu, vụ án thái tử giả, rồi vụ án hai huynh đệ Phúc Thiện Phúc Quảng, tiếp đó là huynh muội Điệp Vũ, Quách Hòe, rồi cả Tương Dương vương nữa, lần này là Mạnh Kha, tất cả mấy người đó đều có điểm chung giống nhau, ngay từ đầu bọn họ chỉ là nhầm đường lạc lối, sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân mà càng lún càng sâu, tựa như rối gỗ bị khống chế, trước mắt chỉ có một con đường chết, không có đường lui, không có sinh lộ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục bước đi trên tuyệt lộ, thẳng tới khi hết đường liền rơi xuống vực sâu vạn trượng.”
Ân oán giữa tiên đế và Lưu hoàng hậu rối tinh rối mù, hai người dây dưa một đời, hi sinh hạnh phúc của nhiều người như vậy, lại mang theo khúc mắc vĩnh viễn không thể giải quyết mà chết không nhắm mắt; Phúc Thiện y thuật siêu quần, cứu được người trong thiên hạ lại không cứu được sư huynh quan trọng nhất đời hắn; Quách Hòe mưu tính sâu xa, lại không biết muội muội đau khổ tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh; Tương Dương vương khuynh tẫn mọi thứ, cuối cùng chỉ có thể cùng một chiếc hộp không táng thân biển lửa…
Giống như những gì Mạnh Kha đang gặp phải hiện nay, hết thảy vọng tưởng đều chỉ là kính hoa thủy nguyệt, xa xa nhìn thì rất đẹp nhưng càng tiếp cận càng tuyệt vọng.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu: “Miêu nhi, dường như ngươi đã bắt đúng trọng điểm, trì độn trước kia đều là ngươi giả bộ đi!”

Triển Chiêu phồng má trừng hắn, dùng lực mà trừng, đáng tiếc không có lực sát thương gì. Bạch Ngọc Đường vươn tay vuốt lông cho con mèo đang tạc mao, không chút để ý nói: “Ta minh bạch ý ngươi, tên chủ mưu sau màn xem mạng người như cỏ rác đã khiến ngươi không thoải mái đi, chẳng lẽ ngươi muốn nghĩ cách cứu Mạnh Kha?”
Triển Chiêu đập cái bộp lên móng vuốt Bạch Ngọc Đường đang xoa tới xoa lui, đầy mặt nghiêm túc cảnh cáo hắn: “Tiểu Bạch, ta rõ ràng lơn tuổi hơn ngươi, ngươi vô tư không chịu gọi một tiếng ‘Ca’ thì thôi, nhưng cũng không được coi ta như Triệu Trăn mà xoa tới xoa lui!” Ngự miêu đại nhân giơ nắm đấm: “Cẩn thận ta đập bẹp ngươi!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.” Con mèo này trời sinh có mặt trẻ con, khi cười rộ lên lộ ra hai cái răng hổ cùng hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh, xứng với đôi mắt mèo linh động, bình dị gần gũi, không tự cao tự đại, mỗi khi tung tăng nhảy nhót một chút cũng không ổn trọng nên bề ngoài so với tuổi thật trẻ hơn vài tuổi.
“Ta đang nói chuyện đứng đắn!” Triển Chiêu trừng trừng Bạch Ngọc Đường, ngụ ý ngươi dám cười nhạo khuôn mặt trẻ con của ta, ta liền tạc mao cùng ngươi đồng quy vu tận! (Jer: vậy chớ nãy giờ hai người nói chuyện gì không đứng đắn =))))
Bạch Ngọc Đường đầy mặt vô tội: “Được rồi, nói chuyện đứng đắn, Mạnh Kha đã tham dự mưu phản, tội ác tày trời, cứu hay không cứu cũng không có ý nghĩa gì.”
Triển Chiêu trầm mặc một chút: “Ta vẫn muốn cứu! Cho dù Mạnh Kha tội ác tày trời, cũng nên do Bao đại nhân công chính liêm minh thẩm án xét xử, cho dù cuối cùng hắn không thoát khỏi bị chém đầu, ta vẫn không chấp nhận hành động coi mạng người như cỏ rác của tên chủ mưu đứng đằng sau!”
Bạch Ngọc Đường thở dài: “Vậy ngươi định làm gì?”
Triển Chiêu cười đến thuần lương vô hại: “Tiếp tục tìm, còn có thể làm gì?”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co giật: “Chỉ vậy a…” theo như lời Triệu Trăn mà nói thì là tuyệt không huyễn khốc!
Triển Chiêu cuối cùng khôi phục tinh thần, cười tủm tỉm kéo Bạch Ngọc Đường đi về phía trước: “Mạnh Kha có thể lẩn trốn lâu như vậy, khẳng định trong thành có nội ứng, những chỗ có thể lẩn trốn trong thành đã bị Triệu Tiểu Trăn triệt tiêu hết lần này tới lần khác, chỉnh đốn nội ứng giống như cắt rau hẹ từng nhát từng nhát chém xuống, không bằng chúng ta ra bến tàu hoặc tới ngoại ô xem thử xem.”
………….

Bên kia, tình cảnh của Mạnh Kha đích thực không được tốt lắm, hắn muốn chơi đùa cùng với Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan, cuối cùng không cẩn thận lại để vuột mất con mồi.
Mạnh Kha ngay từ đầu thầm nghĩ muốn khơi mào tranh chấp giữa hai con hổ Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan, còn mình ở giữa ngư ông đắc lợi, mục đích cuối cùng là khơi mào mâu thuẫn quốc gia giữa Đại Tống với các nước khác. Đáng tiếc lý tưởng thì mỹ mãn nhưng hiện thực lại không như hắn mong muốn, trong lòng Mạnh Kha ba mươi sáu kế, tự cho là đã tính toán tốt không có sơ hở, lại không ngờ rằng Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan lâm thời rụt cổ, đều không muốn bồi hắn chơi đùa nữa.
Lý Nguyên Hạo còn đặc biệt vô lại, chiếm đủ tiệm nghi còn muốn ăn cháo đá bát, đoán chừng lúc này đã bán hắn cho Triệu Trăn xong rồi.
Gia Luật Lan là cái hầm băng sâu không thấy đáy, còn chưa qua sông đã ồn ào muốn đoạn cầu, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ đem hắn bán đứt cho Triệu Trăn.
Mạnh Kha có nghĩ nát óc vẫn không tài nào nghĩ ra được, vì sao mọi kế hoạch hắn luôn chuẩn bị chu đáo như vậy, tới khi bắt đầu hành động lại luôn xuất hiện hết phiền toái này tới phiền toái khác, hết thảy tựa như con ngựa thoát cương chạy lung tung trên thảo nguyên hoang vu. Mạnh Kha cố hết sức cũng không thể nào khống chế được cục diện, cuối cùng dẫn tới tình cảnh xe hủy nhân vong.
Lần lượt chịu thất bại khiến Mạnh Kha cảm thấy tâm lao lực quá độ, kỳ thật Mạnh Kha đã sớm có dự cảm bất hảo, dường như Triển Chiêu chính là mệnh khắc tinh của hắn, chỉ cần chuyện gì có Triển Chiêu chõ mũi vào, liền không thể nào tốt được! Mỗi lần Mạnh Kha nhẫn nại bỏ cuộc giữa đường, hắn lại lặp đi lặp lại tự thôi miên bản thân không được buông tay!
Tất cả mọi người đều không để ta vào mắt, tất cả mọi người đều nói ta có chí lớn nhưng bất tài, tất cả mọi người đều cười nhạo ta nói được mà không làm được, chỉ bởi vì một hai lần thất bại mà phủ nhận toàn bộ tài hoa của ta. Chỉ có người kia mới là Bá Nhạc của ta, chỉ có người kia mới có thể thấu hiểu ta! Hắn kiên nhẫn nghe ta nói, còn giúp ta phân tích nguyên nhân thất bại cùng được, mất, lợi, hại, còn lần lượt cho ta thêm cơ hội lập công chuộc tội, chỉ vì người kia, ta càng muốn giành chiến thắng!
Mạnh Kha cho rằng mình đã đủ cẩn thận, ai ngờ vẫn bị ám vệ của Triệu Trăn theo dõi.
Thật vất vả mới bỏ rơi được ám vệ, vì để tránh bị phát hiện lần nữa, Mạnh Kha bị ép ẩn thân trong kho hàng tại bến tàu, nơi này hơn mười ngày mới gửi hàng một lần, hôm qua vừa vận chuyển hàng hóa xong, mười ngày nữa sẽ không có người tới đây bởi vậy kho hàng rất ít khi được mở ra, đủ các loại nước bẩn rác rưởi tanh hôi khiến sắc mặt Mạnh Kha tái xanh.
Mạnh gia cũng coi như danh môn vọng tộc một phương, Mạnh Kha từ nhỏ được nuông chiều lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chưa từng chịu qua uất khí như vậy! Thật sự nghẹn tới khó chịu, Mạnh Kha đang định mở cửa sổ ra hít thở không khí, ai ngờ đúng lúc người đưa cơm tới đây.
Phụ trách đưa cơm là một trung niên nam tử thực phổ thông, dung mạo bình thường không đẹp không xấu, dáng người không mập không gầy, ngũ quan không lớn không nhỏ, không để lại bất cứ ấn tượng gì trong lần gặp đầu tiên, chính là loại người bình thường tới không thể bình thường hơn nhan nhản trên phố. Trung niên nam tử nhíu mày nói: “Không nên mở cửa sổ, sẽ bị người nhìn thấy.”
Mạnh Kha đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí, tâm tình không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt.
“Mi giấu ta ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, ngay cả quỷ ảnh cũng không có, người ở đâu ra?!” Địa vị của trung niên nam tử cao hơn so với Mạnh Kha, Mạnh Kha không muốn đắc tội hắn, chỉ có thể nỗ lực áp chết bực bội trong lòng, ôn tồn thương lượng với hắn.
“Nơi này xa xôi, tin tức bế tắc, vạn nhất phát sinh tình huống gì đột ngột, ta căn bản không thể phản ứng kịp. Dù sao thành Biện Kinh lớn như vậy, ngươi tùy tiện tìm một gian phòng cho ta ở, ta đảm bảo sẽ ở yên bên trong không ra ngoài, Khai Phong phủ không có khả năng sẽ đi điều tra từng nhà, bất động qua hai ngày là được rồi.”

Trung niên nam tử mặt không biểu tình, mắt điếc tai ngơ nói: “Ăn cơm.”
Mạnh Kha chán nản, cố tình không có biện pháp với người này, đành phải bưng bát cơm lên hậm hực vùi đầu ăn.
Trung niên nam tử nói: “Trưa nay Lý Nguyên Hạo sẽ khởi hành về Tây Hạ.”
“Phốc khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ — !!” Mạnh Kha bị sặc một miếng cơm vào khí quản, ho tới đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa xuất sư chưa thành mà người đã thăng trước, còn chưa loại bỏ được Triển Chiêu, chính mình lại bị một miếng cơm nghẹn chết…Mạnh Kha chán ghét nam nhân này, không phải mặt không biểu tình cũng không phải không coi ai ra gì mà là hắn thường xuyên ở những lúc không thích hợp nói những lời càng không thích hợp hơn, tựa như có sở thích quái dị “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (lời nói mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không yên).
Mạnh Kha tức giận tới dậm chân: “Sao ngươi không nói sớm!”
Trung niên nam nhân mặt không biểu tình nhìn Mạnh Kha, Mạnh Kha nhìn bản mặt không biểu tình cố ra vẻ ‘vô tội’, nhịn không được khóe miệng giật a giật. Mạnh Kha là loại người vô cùng sĩ diện, thói quen dùng vẻ mặt bình tĩnh thong dong đối diện người khác, nhưng Mạnh Kha ‘hảo tu dưỡng’ gặp phải hũ nút trăm năm khó gặp chỉ có thể hoàn toàn bại trận. Vô luận là lấy lòng hay chửi rủa, trung niên nam nhân đều dùng một bản mặt để nhìn hắn.
Chống lại tầm mắt vô tội của trung niên nam nhân, Mạnh Kha dùng lực hít sâu một hơi: “Rồi sao, kế hoạch thế nào?”
Trung niên nam nhân thản nhiên nói: “Chuẩn bị sắp xếp.” một chữ cũng lười nói thêm.
Mạnh Kha biết nam nhân thiếu ngôn ít ngữ, chỉ có thể từng câu từng câu truy vấn: “Gia Luật Lan có hành động gì?”
Trung niên nam nhân suy nghĩ thật lâu mới nói: “Thay nữ trang ra khỏi thành dâng hương.”
o(╯□╰)o Nương của ta a!
Mạnh Kha vạn lần không nghĩ ra được, chẳng lẽ Gia Luật Lan vì oán hận quá độ đã trở thành biến thái rồi sao?
Hết chương 69


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận