“Lý Nguyên Hạo, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn.”
Lý Nguyên Hạo phát hiện tình huống không ổn lập tức chạy trốn, Gia Luật Lan nhào tới ôm chặt hắn, rút hỏa chiết từ trong ống tay áo tùy tay ném xuống.
Lý Nguyên Hạo sợ tới mức lá gan đều nứt ra, không kịp gạt Gia Luật Lan ra, đành phải dùng hai tay bắt lấy hỏa chiết, cuối cùng cũng là Lý Nguyên Hạo phản ứng lanh lẹ, trước khi hỏa chiết rơi xuống đống hỏa dược đã bắt được nó. Không đợi Lý Nguyên Hạo thả lỏng, sau lưng lại truyền tới một trận đau đớn tê tâm phế liệt, máu tươi nóng ấm phun ra tung tóe…
Lý Nguyên Hạo cả người đẫm máu, chỉ cảm thấy lạnh, băng lãnh…
Máu đỏ nhanh chóng xói mòn khiến Lý Nguyên Hạo trong đau đớn dần trở nên trì độn, hắn ngã rầm xuống sàn xe ngựa, hỏa chiết trong tay dần trượt xuống, nó không được châm lửa. Lý Nguyên Hạo bất tri bất giác nhận ra — hóa ra hết thảy đều là đánh cuộc, hỏa dược là thật, hỏa chiết là giả. Gia Luật Lan ngay từ đầu đã không muốn cùng hắn đồng quy vu tận, cái gọi là hỏa dược, là hỏa chiết, là chết không chỗ chôn, tất cả đều là âm mưu của Gia Luật Lan.
Y lừa ta…
Gia Luật Lan bị máu tươi của Lý Nguyên Hạo bắn tung tóe khắp người, từng mảng từng mảng đỏ hồng khiến bộ quần áo hoa lệ càng thêm ba phần xinh đẹp.
Gia Luật Lan đại cừu được báo, trên mặt lại không một tia cười, gương mặt nhiễm huyết nhất phái tĩnh lặng. Trong tay nắm chặt dao găm có độc, chính thanh chủy thủ này đã đâm một nhát vào lưng Lý Nguyên Hạo. Lưỡi dao sắc bén, xuyên qua da thịt chỉ trong nháy mắt nhẹ nhàng như cắt đậu hủ…
Ý chí của Lý Nguyên Hạo dần bị phá vỡ, trong đầu tựa hồ bị rót đầy nước, trăm ngàn ý niệm chợt lóe, môi mấp máy đóng mở nói không nên lời. Vì cái gì muốn gạt ta, vì cái gì không cùng ta đồng quy vu tận, vì cái gì không dùng hỏa dược mà dùng dao găm, vì cái gì… có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thời gian để chứng thực lại quá ngắn ngủi, Lý Nguyên Hạo không cam lòng, hắn dùng nốt tia khí lực cuối cùng, bắt lấy góc áo Gia Luật Lan: “Vì…vì cái gì…”
Gia Luật Lan chỉ thản nhiên nhìn hắn.
“Đi chết đi.”
Đi chết đi, đồng sinh cộng tử chỉ là ước định giữa những người yêu nhau, mà ta với ngươi chỉ có hận ý vô cùng vô tận, cho nên mời ngươi đi chết một mình đi, đừng hy vọng ta sẽ đi cùng ngươi. Nghe nói dưới địa ngục có vòng luân hồi, ngươi tại nhân gian nghiệp chướng một đời, rơi xuống địa ngục một đời chuộc tội.
Hôm nay ngươi xuống địa ngục, ta tại nhân gian; ngày khác ngươi trở lại nhân gian, ta lại xuống địa ngục.
Sống, ta không muốn cùng ngươi đồng tồn thế giới.
Chết, ta không muốn cùng ngươi cộng phó hoàng tuyền.
Đi chết đi, kiếp này ân oán một đao lưỡng đoạn, vĩnh viễn không cần tái kiến!
Lý Nguyên Hạo há há miệng, đau đớn cùng đau lòng hòa thành một mảnh, phân không rõ cái nào đau hơn, hình ảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt chính là đôi mắt thờ ơ với mọi thứ của Gia Luật Lan. Hắn nhớ mang máng, khi đó khó lửa ngập trời tiếng chém giết vang dậy, Gia Luật Lan thân mặc bảo giáp trúng tên bị bắt, quần áo chật vật cũng không che được sự kiêu ngạo trời sinh của y, hoảng tử uy nghi chiến bại không ngã không hoảng, tựa như tiểu thú bị rơi vào cạm bẫy, cặp mắt căm hận sinh cơ bừng bừng, rạng rỡ sinh huy…
Sáng rỡ như vậy, đẹp đẽ như vậy…
Gia Luật Lan trơ mắt nhìn Lý Nguyên Hạo tắt thở, bình tĩnh thăm dò hơi thở, mạch đập, tim đập của hắn, xác định Lý Nguyên Hạo đã chết đến không thể chết thêm lần nào nữa, cuối cùng mới lộ ra thần sắc vừa lòng. Gia Luật Lan tùy tay cởi bỏ nữ trang cùng đồ trang sức trên người, bên trong y mặc một bộ nam trang thuần sắc trắng tinh nhưng đã bị máu tươi của Lý Nguyên Hạo nhuốm đỏ. Trước khi rời khỏi xe ngựa, Gia Luật Lan do dự một chút, cuối cùng vẫn rút thanh chủy thủy vẫn cắm trên lưng Lý Nguyên Hạo ra.
Thôi được, coi như giữ làm kỷ niệm đi…
……………………..
Đám người Tây Hạ còn lại lúc đầu ngớ người, sau đó nhìn thấy thi thể của Lý Nguyên Hạo liền phát điên, những người này đều là tâm phúc của Lý Nguyên Hạo, đỏ mắt gào thét nhào tới, muốn một đao chém chết Gia Luật Lan báo thù. Gia Luật Lan không muốn chết cùng Lý Nguyên Hạo, y không chút hoang mang lấy ra một cái hỏa chiết mới, nhẹ nhàng thổi, ánh lửa bùng lên…
Chỉ một ánh lửa nhỏ bé cũng khiến đám tâm phúc của Lý Nguyên Hạo chùn bước, bọn họ sợ hãi chiếc xe chất đầy hỏa dược kia.
Cả đám đều có cùng suy nghĩ — vì một người đã chết mà hi sinh tính mạng mình, thật sự có cần thiết không? Tục ngữ cũng đã nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Đám người Tây Hạ vừa rồi còn ồn ào đòi báo thù, giờ lại lục tục khôi phục bình tĩnh, bắt đầu do dự không dám tiến lên. Gia Luật Lan trong lòng cười lạnh — Lý Nguyên Hạo, ngươi thấy chưa? Khó trách người ta thường nói lòng người dễ đổi, máu ngươi còn chưa lạnh mà người đi trà lạnh*. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lời này đã khiến bao người lầm tưởng, không biết đã bị bao nhiêu tên quỷ nhát gan tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc! (Người đi trà lạnh: là hán ngữ thành ngữ ý nói lòng người dễ đổi thay, nhân tâm đạm bạc. )
Song phương đang giằng co thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới, phát hiện tình huống không ổn, Triệu Trăn cũng đến gần xem, ngay cả sứ thần Liêu quốc cũng đã có mặt.
Người Tây Hạ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự tìm lý do cho sự nhát gan của mình. Gia Luật Lan tùy tiện thổi tắt hỏa chiết, y biết mình không chết được. Cảnh tượng huyết tinh trên xe ngựa, khiến tất cả ngừng hô hấp, Bạch Ngọc Đường điểm huyệt đạo của Gia Luật Lan, Triển Chiêu dò xét hơi thở của Lý Nguyên Hạo. Công Tôn vén vạt áo xuống ngựa, định chạy tới cứu Lý Nguyên Hạo, chỉ thấy Triển Chiêu lắc đầu tỏ vẻ — không cứu được.
Tràng diện yên tĩnh lại xấu hổ, Gia Luật Lan là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: “Người là ta giết.”
Người Tây Hạ trầm mặc, người Khiết Đan trầm mặc, người Tống cũng trầm mặc, cục diện quỷ dị như vậy làm sao phá?
Người Tây Hạ tự nhiên muốn giết chết đầu sỏ gây chuyện Gia Luật Lan, thế nhưng Gia Luật Lan thân phận đặc thù, cho dù y không được Gia Luật Long thích, thì y vẫn đường đường chính chính là hoàng tử Liêu quốc, người Liêu không có khả năng đồng ý để Gia Luật Lan phải đền mạng cho Lý Nguyên Hạo, nếu đàm luận không xong liền gặp nhau trên chiến trường!
Triệu Trăn yên lặng bóp trán: Hoàng Hà quá xa, ta nhảy tạm xuống sông hộ thành rửa cũng sạch đi!
Xét đến cùng, chung quy vẫn là mâu thuẫn giữa Tây Hạ và Liêu quốc, nghĩ không ra biện pháp, Triệu Trăn liền dứt khoát mặc kệ. Ra lệnh cho sứ thần hai nước khởi hành về nước, ai về nhà nấy tìm mụ các ngươi, mấy cái khúc mắc không giải quyết được này, để cẩu hoàng đế nhà các ngươi tự mình đau đầu đi! Trẫm không hầu
~Người Tây Hạ đối với việc chơi xấu của Triệu Trăn thực sự hết cách, bọn họ thực hoang mang lo sợ, hai người chính sứ phó sứ song song bỏ mình, bọn họ có an toàn về nước cũng không biết có sống được không… Thế nhưng già trẻ lớn bé gia đình của bọn họ đều đang ở Tây Hạ, không quay về thì cũng biết làm gì? Lúc này người Tây Hạ không nóng nảy, bọn họ trực tiếp lên ngựa, vận chuyển thi thể của Lý Nguyên Hạo về thành, mua một cái quan tài tốt nhất để hắn vào, rồi đưa cả thi thể của Lê Chính Khải nhất loạt cùng nhau trở về Tây Hạ…
Sau khi người Tây Hạ rời đi rồi, Gia Luật Lan cũng không thèm liếc mắt nhìn sứ thần Liêu quốc, mà hai mắt chằm chằm nhìn thẳng Triệu Trăn.
Triệu Trăn gật gật đầu với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường liền giải huyệt cho Gia Luật Lan.
Gia Luật Lan dùng tay áo lau huyết trên mặt, sửa sang lại mái tóc dài rối loạn, vuốt phẳng quần áo rồi mới đi tới trước mặt Triệu Trăn, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không cho sứ thần Liêu quốc một cái. Phó sứ Liêu quốc là một vị đại thần lão luyện thành thục, mái tóc hoa râm cơ hồ đã trọc gần hết, cũng không biết có phải là do sầu lo quá độ hay không? Ria mép hoa râm run lên, ây, giữ gìn cẩn thận kẻo nó rụng nốt, hiển nhiên đã bị Gia Luật Lan chọc tức không ít.
Gia Luật Lan nói với Triệu Trăn: “Ta muốn sống, ngươi giúp ta.”
Triệu Trăn ngửa đầu hỏi y: “Vì cái gì?” không thân cũng chẳng quen, cho ta một lý do để giúp ngươi.
Đại cừu đã báo, Gia Luật Lan chả thiết cái gì: “Tùy ý ngươi, ta còn có giá trị lợi dụng gì, đến ta cũng không biết. Có gì ta có thể làm, lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.” Gia Luật Lan xoay người trở về thành: “Ta ở trong dịch quán chờ ngươi, tốt nhất trước khi ta bị giết, ngươi nên nghĩ cho kỹ.”
………………………..
Mọi chuyện nháo đến tình thế này, cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai.
Trên đường trở về, Triển Chiêu nói lại những gì điều tra được cho Triệu Trăn nghe, Bạch Ngọc Đường cũng bổ sung suy đoán của mình.
Triệu Trăn sờ sờ cái cằm phấn nộn của bé, cả người lóe ra ánh sáng giảo hoạt, con mắt chuyển a chuyển, ai cũng không biết bé đang tính kế gì. Mọi người theo bản năng trách xa bé một chút, nhân bên trong của cái banh bao nhỏ này càng lúc càng hung tàn, lúc đầu chỉ là một cái bánh bao nhuyễn nhuyễn manh manh, sau này dần biến thành bánh bao đậu phúc hắc, tiếp đó thăng cấp thành một cái banh bao nhím biết cắn người, răng miệng như dung nham nóng chảy, mắt thấy lại sắp nghênh đón một đợi siêu tiến hóa mới, mọi người thập phần lo lắng…
Triệu Trăn không biết phiền não của mọi người, rành mạch rõ ràng phân phó Thừa Ảnh: “Ngươi tự mình dẫn người đi bảo hộ Gia Luật Lan, hiện tại Lý Nguyên Hạo đã chết, Gia Luật Lan vẫn còn vui vẻ nhảy nhót, tương đương kế hoạch của Mạnh Kha mới chỉ thành công một nửa, Mạnh Kha khẳng định không cam tâm.”
Triển Chiêu nói: “Chúng ta đang tìm kiếm hắn khắp nơi, hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức tự chui đầu vô lưới đi.”
“Hắn sẽ không chui đầu vô lưới, hắn chỉ biết tự cho là mình thông minh!” Triệu Trăn chắc như đinh đóng cột nói: “Mạnh Kha tự cho là mình tài giỏi, biết rõ chúng ta đang tìm hắn, chẳng những không dễ dàng lùi bước mà ngược lại sẽ càng dốc sức dốc lòng. Mạnh Kha chỉ biết lý luận suông, toàn nghĩ ra mấy cái kế hoạch thực ngây thơ thực khờ dại.”
Thực ngây thơ thực khờ dại, dùng lời này để hình dung Mạnh Kha rất chuẩn xác…
Trên thực tế Mạnh Kha đích xác không cam lòng, đích xác hắn dốc lòng dốc sức cũng đích xác toàn nghĩ ra mấy cái kế hoạch ngây thơ khờ dại.
Vương Hữu Tài trầm ổn cay độc ốc còn không mang nổi mình ốc, không có biện pháp tham mưu cho Mạnh Kha, Mạnh Kha cũng không thèm hỏi ý kiến người khác, tự mình ngồi đẽo gọt cũng chỉ có thể nghĩ ra kế dương đông kích tây điệu hổ ly sơn chả ra đâu với đâu…Hắn không thèm ngẫm lại xem, Khai Phong phủ một đám ai cũng tinh ranh, loại mưu kế không chút dinh dưỡng kia thật sự có hiệu quả sao? Trong suy nghĩ của Mạnh Kha, có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn chỉ có võ công cao cường Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, còn mấy người còn lại người không biết võ công, kẻ võ công mèo quào, căn bản không nằm trong tầm mắt của Mạnh đại hiệp.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Dựa theo suy nghĩ ngây thơ của Mạnh Kha, hẳn lại là dương đông kích tây điệu hổ ly sơn gì đó đi…”
Triệu Trăn gật gật đầu: “Phàm là hắn muốn dùng dương đông kích tây, chúng ta liền tương kế tựu kế!” Triệu Trăn cầm tay áo Triển Chiêu lắc a lắc: “Sư phụ, ngươi hồi Khai Phong phủ lập tức mang nha dịch tới niêm phong cửa hàng của Vương Hữu Tài, phải giả vờ bề bộn nhiều việc, bận rộn tới mức chân không chạm đất ấy!”
Lại quay sang nói với Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca và Thừa Ảnh cùng nhau bảo hộ Gia Luật Lan, hai người một sáng một tối, nếu Mạnh Kha làm ra động tĩnh gì, ngươi cứ giả bộ mắc mưu hắn. Mạnh Kha khá tự phụ với võ công của mình, trong mắt hắn chỉ có ngươi và sư phụ mới có thể uy hiếp hắn, nếu hai người đều không có mặt, hắn khẳng định sẽ thả lỏng cảnh giác, đến thời điểm đó để Thừa Ảnh thu phục hắn!” Triệu Trăn nắm chặt bàn tay.
Triển Chiêu cũng nói: “Liệu có đơn giản quá không, hay là tìm người thế thân lừa gạt Mạnh Kha.”
Triệu Trăn tự nhiên tự tại phẩy phẩy tay: “Không cần phức tạp như vậy, ta muốn Mạnh Kha sinh ảo giác kế hoạch tiến hành thuận lợi, khiến hắn từng chút từng chút bị kéo vào vòng vây, mục đích chính là bắt sống hắn!” Triệu Trăn nhiều lần nhấn mạnh: “Kẻ chủ mưu đằng sau rất có khả năng sẽ tìm cơ hội loại trừ Mạnh Kha, Mạnh Kha biết không ít chuyện của gã, bất kể thế nào cũng phải giữ mạng hắn lại.”
Mạnh Kha vội vàng chạy đi tìm chỗ chết trên tuyệt lộ thênh thang, nhất kỵ tuyệt trần*. (Nhất kỵ tuyệt trần: chứng minh người nào đó ở phương diện nào đó có năng lực vượt quá người thường, làm cho người ta theo không kịp, cũng có thể hình dung giống như cưỡi một khoái mã chạy nhanh rời xa trần thế.)
Mọi người muốn nghĩ cách cứu viện cái tên Mạnh Kha ngu ngốc khờ dại kia càng cần phải ra roi thúc ngựa.
Hết chương 71