Khi bạn đang cho rằng mình chính là ảnh đé, đột nhiên phát hiện trợ lý bên người mới là ảnh đế thật sự, loại cảm giác buồn bực này quả thực vô pháp dùng lời hình dung. Hiện tại Triệu Trăn chính là đang lâm vào tình cảnh khốn quẫn này, mỗi khi nhìn thấy bản mặt Thừa Ảnh như không có việc gì, bé càng bực bội!
Thừa Ảnh biết mình không được người thích, xoay người đi ra xa xa đứng, hắn không muốn ly khai Triệu Trăn, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình… bởi vì liên tục phạm sai lầm nên thành tín (trung thành + tín nhiệm) của Thừa Ảnh tràn ngập nguy cơ, không dám giở trò gì nữa.
Từ khi biết thân phận thật của Thừa Ảnh, cả người Công Tôn đều không tốt lắm, con người hắn tính cách chính trực yêu tích cực, không thể chấp nhận bên mình có người phản bội, nên không hiểu vì sao Triệu Trăn lại giữ Thừa Ảnh ở bên mình mà càng không hiểu được hình thức ở chung của hai đứa nhỏ sao lại kỳ quái như vậy?
Trong mắt Bao đại nhân nồng đậm thân thiết: “Hoàng thượng, giữ Thừa Ảnh lại liệu có thể…”
Triệu Trăn mặt bánh bao treo nụ cười âm hiểm: “Hắn lừa chúng ta lâu như vậy, vốn là ta còn mềm lòng muốn thả hắn đi, hiện tại xem ra là dư thừa. Thừa Ảnh khẳng định biết không ít, không ép khô giá trị thặng dư của hắn ta liền không mang họ Triệu! Chỉ thả mỗi tên Mạnh Kha mà chúng ta đã bắt được 2 con cá lớn, cộng thêm vô số tiểu cá tiểu tôm. Hiện giờ lưu lại Thừa Ảnh, có khi chúng ta còn câu được cả cá mập trắng!”
“Hắn có thể gây bất lợi cho ngươi không?” điều Triển Chiêu quan tâm nhất vẫn luôn là sự an toàn của Triệu Trăn, tựa như tình huống sáng nay rất nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường an ủi: “Thừa Ảnh vì muốn lưu lại bên người Triệu Trăn mà hao tổn không ít tâm cơ, vô luận hắn nghĩ gì, đều không có khả năng thương tổn tới Triệu Trăn. Tình huống sáng nay tuyệt đối là bị bức tới nóng nảy, chi cần người nào đó đừng luôn bứt râu lão hổ là được, hổ bị xích so với hổ hoang dã càng an toàn hơn.” Có thể khiến Bạch Ngọc Đường niệm một câu dài như vậy, cũng chỉ có thể là Triển Chiêu.
Người nào đó thường hay bứt râu lão hổ bĩu môi: “Ta không có cố ý gây họa, ta có tin tình báo trọng yếu!”
Triệu Trăn thuật lại lời Thừa Ảnh, rồi phân tích: “Nghe khẩu khí của Thừa Ảnh, bên ta hẳn còn có một nhân vật nguy hiểm nữa, người này tùy thời có khả năng uy hiếp tới sự an toàn của ta. Nhưng điều ta không hiểu là, dựa theo cách nói của Thừa Ảnh thì người kia đã dùng sự an toàn của ta để uy hiếp hắn, vậy Thừa Ảnh lấy cái gì để uy hiếp người kia? Nhất định là có cái gì đó đã bị chúng ta xem nhẹ, Thừa Ảnh nhất định đang nắm giữ vật quan trọng của người kia!”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Cho nên ta nghĩ mãi không thông, Thừa Ảnh vì cái gì lại phải làm việc cho người kia?”
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Nếu nói hiện tại cục diện cân bằng, vậy chủ nhân sau màn của Thừa Ảnh hẳn cũng có lợi thế tương đương. Nhưng có cái gì hoặc người nào đó có thể tương tương với 『 Hoàng thượng 』 ?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Có lẽ giá trị lợi thế không hẳn là ở thân phận.”
Bao đại nhân gật đầu đồng tình: “Giá trị của 『 Hoàng thượng 』 đơn giản chỉ là quan to lộc hậu kim ngân châu báu linh tinh, nhưng mục đích của Thừa Ảnh rõ rệt không phải là mấy thứ đó. Nếu Thừa Ảnh đang bảo hộ ngươi, vậy chủ nhân sau màn tất yếu cũng sẽ có 『 một người cần bảo hộ 』 như vậy hai bên vừa lúc cân bằng. Thừa Ảnh và người sau màn đều nắm được điểm yếu của đối phương, nếu rút dây động rừng, ai cũng không muốn phá vỡ loại cân bằng này.”
“Hiện tại mà nói cái gì cũng còn quá sớm.” Triệu Trăn thở dài: “Chúng ta vô pháp chứng thật lời nào Thừa Ảnh nói là thật, lời nào là nói dối. Bạch đại ca nói đúng, lão hổ bị xích so với hổ hoang dã càng an toàn hơn, tạm thời cứ vậy đi. Để hắn ở bên người còn có thể giám thị, nếu đuổi hắn đi rồi, thật sự có chuyện gì xảy ra cũng không tốt…”
Chưa tới vạn bất đắc dĩ, Triệu Trăn không muốn giết người bừa bãi.
Bình tĩnh và lãnh khốc chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh, nếu bước qua giới hạn kia, có muốn cũng không quay đầu lại được…
Triệu Trăn không muốn mất đi điều quan trọng nhất chính là 『 tình người 』 cho dù xuyên qua thành hoàng đế, bé cũng không muốn trở thành người cô đơn.
Công Tôn xoa xoa đầu Triệu Trăn, mọi người đều có chút trầm mặc.
…………………….
Khi mọi người đang trầm mặc, Bàng Thống khoác một thân tuyết trắng cùng đại mã kim đao đi vào, phong cách đối lập hoàn toàn thay đổi.
Bàng Thống chưa bao giờ để ý nên dù có nhìn ra bầu không khí lúc này có gì khác thường hắn cũng lười để ý. Từ phương diện nào đó mà nói, tâm tư Bàng Thống so với Thừa Ảnh còn khó đoán hơn, người này chính là đỉnh cao của 『 bề ngoài chất phác, nội tâm phúc hắc 』 thực sự đã tu luyện tới cảnh giới tối cao viên mãn.
Bàng Thống làm việc gì cũng có quy tắc của riêng mình, tựa như chỉ sống trong thế giới riêng, chỉ làm theo ý mình không để ý tới cái nhìn của người khác. Hắn lại không có tâm tạo phản, bằng không khi Tiên hoàng tại vị hắn đã có thể có được quyền thế ngập trời, tuyệt không đến mức nửa sống nửa chết như bây giờ…
Trong triều văn thịnh võ suy, nhưng cũng không thể không có đại tướng quân, chính vì thế mà Triệu Trăn rất trọng dụng Bàng Thống.
Tuy nói là trọng dụng Bàng Thống, nhưng Triệu Trăn cũng lựa chọn xét duyệt nhân thủ, phân tán binh quyền, bồi dưỡng quân đội bí mật phòng bị Bàng Thống.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Triệu Trăn đã không còn quá tin tưởng vào người khác, cho dù Bàng Thống trước nay đều không hề có ý nghĩ tạo phản, nhưng hiện tại không tạo phản không có nghĩa tương lai sau này hắn cũng không tạo phản. Nếu cuối cùng xảy ra thời khắc xung đột vũ trang, không bằng ngay từ đầu đã có chuẩn bị, Triệu Trăn thích trước tiểu nhân sau quân tử.
Triệu Trăn thật sự có rất nhiều việc gạt Bàng Thống, Bàng Thống cũng coi như thức thời, đưa bà vú vào ở trong nội thành, bình thường cũng tự coi mình như người mù kẻ điếc, Triệu Trăn chỉ chỗ nào thì hắn đánh chỗ đó, còn những chuyện khác một mực mặc kệ không hỏi tới. Đối với vị đại tướng quân thái độ rõ ràng không đúng này, Triệu Trăn cũng thực khoan dung, hầu như mấy người có tài đều có mấy cái sở thích kỳ quái, Bàng Thống chỉ là đặc biệt thích độc hành một chút, cũng không tính là vô lễ…
Bàng Thống đi vào mang theo một cơn gió lạnh, gật đầu với Triệu Trăn một chút, rồi tùy tiện tìm ghế ngồi xuống, dáng người thẳng tắp nhìn không chớp mắt.
Mọi người theo bản năng khóe miệng run rẩy, chỉ có thiên nhiên ngốc Công Tôn không nhìn ra được sự thay đổi khác biệt, cầm cốc trà nóng còn chưa kịp uống trước mặt đưa cho Bàng Thống: “Mới sáng sớm ngày ra ngươi đã đi đâu vậy, chưa ăn sáng nên đói bụng lắm rồi đi, ta đã bảo phòng bếp để phần bánh bao bánh nướng, dưa muối và sữa đậu lại cho ngươi, ngươi mau đi ăn đi, vẫn còn nóng đấy.”
Bàng Thống bình tĩnh uống xong cốc trà nóng, lại bình tĩnh buông tách trà, sau đó cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp…
o(╯□╰)o Này là cái tình huống gì?
Xông tới quấy rầy mọi người nói chuyện chỉ vì đói bụng nổi giận? Đường đường Phi Tinh đại tướng quân lại bị Công Tôn dùng một tách trà nóng thuận mao thành công? Cược bộ đi tới phòng bếp ăn cơm nhẹ nhàng như thế thật sự là đại trượng phu? Bởi vì tao điểm (hỏng bét) quá nhiều hoàn toàn không biết nên phun tào từ đâu, thật sự là say!
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới — có lẽ Bàng Thống mới là loại hình sống dai nhất đi.
…………………………
Căn cứ vào manh mối do Mạnh Kha và mấy tên sát thủ cung cấp, Triệu Trăn phái người bí mật theo dõi những địa điểm khả nghi trong nội thành Biện Kinh.
Những địa điểm khả nghi đó phần lớn là cửa hàng, khách điếm, thanh lâu… những nơi có lượng người qua lại lớn, bề ngoài những nơi này không có liên quan gì tới Vương Hữu Tài thậm chí còn có cả đối thủ cạnh tranh, sinh tử cừu địch với hắn nhưng kỳ thật vẫn luôn có một số lượng tiền tài khá lớn thường xuyên được vận chuyển qua lại.
Một khi đã có phương hướng điều tra minh xác, việc nhổ củ cải lên cũng là chuyện sớm muộn.
Cho dù đã nắm trong tay không ít chứng cứ phạm tội nhưng Triệu Trăn biết rõ điển cố 『đốt rừng đi săn chỉ thấy lợi trước mắt 』 tạm thời không động tới mấy chỗ đó.
Hiện giờ, nhóm bại hoại thành Biện Kinh đã bị Triệu Trăn nhổ bỏ hết lần này tới lần khác, bọn chúng sắp bị Triệu Trăn phiền chết rồi, hận không thể túm lấy vạt áo Triệu Trăn mà rít gào — trời ạ đã xong hay chưa?! Có thể để cho nhóm lưu manh bọn tôi sống yên ổn tới hết năm hay không a! có phải năm nay là năm hạn của hắc đạo hay không a! Bọn ông rốt cuộc đã chọc phải ai a!
Mà tổn thất thảm hại nhất vẫn là tổ chức thần bí kia.
Tuy rằng Triệu Trăn thủy chung không bắt được cáo già Vương Hữu Tài, trốn được hòa thượng nhưng không thoát khỏi miếu, Vương Hữu Tài lẩn trốn vội vàng, sản nghiệp ở kinh thành căn bản không kịp dời đi. Vương Hữu Tài là [tổng đinh tử] không chỉ quản lý gần một nửa số vốn lưu động trong thành của tổ chức còn phụ trách tập hợp phân tích tình báo từ khắp nơi chuyển về, bởi vì bỏ đi đột ngột không kịp chuẩn bị, các nội ứng cùng đầu mối kinh doanh nhiều năm của Vương Hữu Tài cơ hồ đều bị hủy.
Không có tin tình báo, nhóm sát thủ liền trở thành người mù kẻ điếc.
Không có tiền duy trì, cả đám chỉ có thể ăn muối.
Chỉ mới đầu năm mà Triệu Tiểu Trăn đã thu hoạch được vô số lời oán thán nguyền rủa, đồng thời cũng thu gom được vô số kim ngân châu báu!
Tịch thu toàn bộ sản nghiệp của Vương Hữu Tài khiến kim khố của Triệu Tiểu Trăn lại được mở rộng gấp hai lần. Buổi tối nằm mơ cũng đều mỹ mỹ đát, liên tục vài ngày cười đến thấy răng không không thấy mắt. Tiểu tham tiền mỗi tối đều phải chong đèn ngồi gẩy gẩy bàn tính, sau khi kiếm được đầy chậu đầy bát liền triệt để yêu thương loại hình vận động buổi sáng mới mang tên 『 xét nhà thu của 』
May mắn nhóm tham quan tin tức linh thông, vừa nghe nói Hoàng thượng có loại đam mê mới liền lập tức cảnh cáo người nhà — sau năm mới nghiêm cấm toàn bộ lãng phí xa xỉ, ăn, mặc, ở, đi lại hết thảy đều giản lược! Nhóm quan viên trước tiên thay áo mùa xuân phiêu dật, vừa ở trong gió lạnh run run vừa dùng ống tay áo rộng thùng thình luyện tập đón gió, triển lãm bản thân mình vô cùng thanh liêm cùng nghèo nghèo đát
~~╰(*°▽°*)╯ Dược hoàn chữa cảm mạo mà Công Tôn chế ra bán đắt hàng vô cùng! Trong nội thành miễn phí vận chuyển, nhóm nha dịch vác bao lớn bao nhỏ uy mãnh huyến khốc dữ tợn chuyển hàng
………………………..
Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều không thể về nhà đón năm mới, Triển đại ca và tứ Thử Hãm Không đảo đều nói muốn tới kinh thành thăm đệ đệ, nhưng chuyện này lại khiến Triển Chiêu sầu muốn chết. Khai Phong phủ phòng ở có hạn, căn bản không thể ở một lúc nhiều người như vậy được, lần trước cha và thúc thúc tới, bởi vì chỉ ở tạm một đêm nên an bài họ ở trong khách sạn, nhưng giờ mấy vị ca ca cùng gia quyến họ đều tới đây thăm thân, không thể để họ ở hết trong khách sạn đi?
Triển Chiêu khó xử nhưng trong mắt tài đại khí thô Bạch Ngọc Đường thì không thành vấn đề, Bạch Ngũ gia đập một chồng ngân phiếu lên mặt bàn — mua nhà!
Triển Chiêu nhanh chóng đè đống ngân phiếu lại: “Đừng có coi tiền như rác thế chứ! Giá nhà ở kinh thành không rẻ, lúc này mà mua nhà thì đắt càng thêm đắt! Nếu mua cũng chỉ nên mua căn nhà nào vừa tiền thôi! Còn phải xem vị trí thế nào, hướng nhà có hợp không, kết cấu còn chắc không, hàng xóm có tốt không…”
Triển Chiêu niệm kinh như đang kêu meo meo, nói ra đủ điều phải chú ý khi mua nhà, Bạch Ngọc Đường ngồi nghe đầu đầy hắc tuyến.
Trong nhà Miêu Nhi kim ngân xếp thành đống, chẳng những không bị dưỡng thành phá gia chi tử mà ngược lại còn luyện thành một thân cần kiệm liêm chính chăm lo việc nhà bản lĩnh cực kỳ, quả nhiên Trấn Quốc tự Phật hiệu cao thâm! — Bạch Ngọc Đường từ nhỏ bị bốn vị ca ca thấm nhuần tư tưởng phá của nghiêm cẩn cung kính.
Hai người đang thương lượng việc mua nhà, Triệu Trăn một tay dắt cún Vượng Tài một tay ôm mèo con mới sinh, sau lưng là một đội quân mèo kiêu ngạo đi lại.
Vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy Triển Chiêu meo meo muốn mua nhà, còn thấy cả chồng ngân phiếu của Bạch Ngọc Đường lòe lòe phát sáng!
Triệu Trăn trợn to hai mắt chúc mừng hai người bọn họ: “Cung hỉ cung hỉ, hai người định mua nhà sao? Không phải là phụng tử thành hôn đấy chứ?” (Jer: ồ, cặp này ăn kem trước cổng rồi =)))))
Nói xong còn nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Triển Chiêu, mặt bánh bao lộ ra hai cái má núm đồng tiền xinh xinh: “Hai người đăng kí kết hôn chưa? Hình như luật Tống không cho phép nam nam thành thân thì phải? Như thế thật không có nhân tính, nhất định phải sửa sửa sửa!!! Mà hai người rốt cục lúc nào mới cho người khác uống rượu mừng? Cho ta làm hoa đồng nhé!!!!” (Hoa đồng: là những em bé đáng yêu dễ thương thường cầm váy cho cô dâu hoặc đi trước rải hoa trên thảm đỏ…)
Bạch Ngọc Đường vừa nghe vừa gật gù — lời này có lý! Rất rất có lý!
Triệu Trăn khóe miệng bổng bổng đát, ngữ khí giòn tan tràn ngập khí phách, nha hoàn đúng lúc đi ngang qua khe khẽ lẩm bẩm: “Không thiết sống nữa, nam nhân tốt vốn đã ít mà bọn họ còn yêu nhau, ngay cả Triển đại nhân còn bị gả đi thì còn trông cậy được cái gì nữa, muốn gả cho nam nhân tốt thật quá khó khăn
”
Triển Chiêu thẹn quá hóa giận, một phen nhấc Triệu Trăn lên cù bé tới bến!
Triệu Tiểu Trăn suýt nữa cười sái quai hàm, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hai người cần gì phải bỏ gần tìm xa, muốn mua nhà phải không, lúc trước tịch thu gia sản có thu được rất nhiều tòa nhà vô chủ, đều còn rất mới, đình đài lầu các được xây dựng xa hoa lộng lẫy, bởi vì bị tịch thu nên giá cũng coi như hợp lý. Ta vốn đã tính toán định giá bán ra để kiếm chút tiền tu sửa đê điều chống lũ, nếu hai người không chê hiện tại có thể qua xem nhà luôn.”
Hai vị đại hiệp bình thản vô tư tự nhiên không ngại quỷ thần, hoan hoan hỉ hỉ đi theo Triệu Trăn xem nhà
~~Hết chương 77