Thử Miêu Đồng Nhân

Vụ án cung nữ Bội Văn trầm thi đáy ao, chỉ cần tìm được Vương Vĩ và Từ Phú Bảo, vụ án chẳng khác nào được phá một nửa.
Một nửa còn lại chính là 『 Hoàng cung mật đạo 』 trong miệng Vương Vĩ và 『 đại bí mật 』 mà Vương Vĩ đã nghe được. Đại bí mật này nếu Vương Vĩ đã nhận định [báo cáo hoàng thượng là có thể lập công thăng chức, nửa đời sau vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực…] vậy chứng tỏ việc kia khẳng định không phải việc nhỏ.
Bên giường lại có chỗ cho người khác ngủ ngáy, tưởng tượng trong hoàng cung cư nhiên có mật đạo, thậm chí mật đạo có thể nối thẳng tới tẩm cung của Triệu Trăn, mọi người không khỏi một phen toát mồ hôi hột, đồng thời từ đáy lòng cũng phải khâm phục vận may nghịch thiên của Triệu Trăn. Thường xuyên bị ám sát, mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm, mà đứa nhỏ này giống như được thần tiên bảo hộ, gặp dữ hóa lành, hoạn nạn thành cát tường, mỗi lần bị ám sát đều có quý nhân tương trợ.
So với Triệu Trăn tiểu buồn bực thì địch nhân của Triệu Trăn phải nói là đại buồn bực.
Triệu Trăn ưỡn cái bụng nhỏ đắc ý: Đây là hào quang vai chính trong truyền thuyết! Kỹ năng thiên phú 『 Kim Chung Cháo Thiết Bố Sam 』 bổng bổng đát! (Kim chung cháo Thiêt bố sam là công phu hộ thể cường công nổi tiếng của TQ, người luyện thành công phu này dù có bị quyền đánh cước đấm thậm chí là vũ khí chém vào cũng không hề gì, trên thực tế Kim chung chảo và Thiết bố sam là hai loại công phu khác nhau và cách thức luyện tập cũng khác nhưng có thể là vì cả hai đều là đỉnh cao của cường công hộ thể nên không ít môn phái đều gộp chung gọi tên này.)
Mật đạo có hay không ngay cả Triệu Trăn cũng không biết, xem ra chỉ có thể hồi cung ép hỏi Phúc Tuyền. Triệu Trăn đối với tính cách [nội liễm] giống như kem đánh răng của Phúc mập mạp thập phần nghiến răng nghiến lợi, ngươi vặn một chút, hắn rỉ một chút, ngươi không hỏi hắn liền ngậm miệng cái gì cũng không nói, kỹ năng ba phải luyện tới mãn cấp, thực sự tức chết người!
Án trầm thi có tiến triển, đầu độc án vẫn giậm chân tại chỗ, mọi người không thể không ngồi cùng nhau phân tích vụ án lại từ đầu.
Triển Chiêu thay mặt mọi người nói lại toàn bộ sự việc: “Đầu tiên là đại ca ta và bốn vị huynh trưởng Hãm Không đảo tới thăm hai chúng ta.” Triển Chiêu chỉ chỉ mình và Bạch Ngọc Đường: “Bởi vì ta và Ngọc Đường gióng trống khua chiêng mua nhà trong thành, cho nên người biết chuyện này vô cùng nhiều, mấy vị ca ca tẩu tử mới tới Biện Kinh hẳn không có cừu nhân, cho nên ta cho rằng mục tiêu đầu độc chính là ta và Ngọc Đường.”
Tất cả đều gật đầu đồng tình, khi bọn họ vừa nghe tới chuyện bị đầu độc, phản ứng đầu tiên liền nghĩ ngay tới là nhắm vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, điểm này mọi người không ai có ý kiến gì.
Triển Chiêu tiếp tục nói: “Sau đó là chuẩn bị tiệc đón gió, mỗi lần trong nhà có khách tới, bọn ta đều tới Lâm Giang lâu đặt chỗ, Lý Giai Hào biết có người nhà thông gia tới nhất định tự tay xuống bếp nấu ăn, Hơn nữa cùng ngày Lâm Giang Lâu cũng không mở cửa kinh doanh, chuyện này mọi người đều biết.” Triển Chiêu nâng chum trà lên nhấp một ngụm: “Kẻ đầu độc chỉ cần để ý hỏi thăm một chút là biết hôm nào chúng ta sẽ tới Lâm Giang lâu, thậm chí còn có rất nhiều thời gian chuẩn bị.”
Công Tôn xen vào nói: “Ta có một nghi vấn, hôm đó ta đã tới kiểm tra toàn bộ đồ ăn các ngươi đã dùng, phát hiện toàn bộ thức ăn đều không có độc, chỉ có mấy vò rượu là có độc. Dựa theo logic bình thường, kẻ đầu độc nếu mua chuộc được tiểu nhị phụ trách bưng bê đồ ăn, gã hoàn toàn có thể sai tiểu nhị bỏ độc vào trong đồ ăn, vì sao lại lựa chọn bỏ vào rượu chỉ có người lớn uống? Vạn nhất lâm thời đổi thành một loại rượu khác, vậy chẳng phải sẽ hỏng việc sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Lúc trước Miêu Nhi có hỏi ta bốn vị ca ca thích uống rượu gì, ta liền chỉ mấy vò rượu kia.”
Bạch Ngũ gia tà liếc mắt nhìn Triểu Miêu Miêu: “Lý Giai Hào đối với lời của Miêu Nhi luôn để bụng, nhất định sẽ không thay đổi loại rượu Miêu Nhi đã chọn!”
Mọi người không nói gì cùng nhìn trời: Bạch Ngọc Đường vừa mở miệng đã đầy mùi dấm chua…
Triệu Trăn nội tâm dâng trào: Vì diệt trừ Lý bệnh kiều, Bạch cha dượng gắng sức!
Triển Chiêu lúng túng sờ sờ mũi, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Lý Giai Hào xuất thân thần trù Lý gia, vị giác trời sinh so với người thường mẫn cảm gấp mấy lần, mấy trăm loại hương liệu đều có thể dùng đầu lưỡi nhận ra, các món ăn bỏ nước dùng gì đều có thể nhìn ra, cho dù là độc dược vô sắc vô vị cũng không giấu được hắn. Đồ ăn hôm đó đều là do Lý Giai Hào làm, nếu bỏ độc dược, hắn nhất định có thể biết ngay!”
Triệu Trăn nghi hoặc: “Nếu Lý Giai Hào vị giác mẫn cảm hơn người, vậy sao rượu có độc hắn lại không nhận ra được?”
Triển Chiêu khoát tay: “Bởi vì Lý Giai Hào không dùng đầu lưỡi uống rượu, người Lý gia đặc biệt chú ý bảo hộ vị giác của mình, rượu là thứ vô cùng cay, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đầu lưỡi, từ đó mà vị giác cũng sẽ bị thay đổi. Lý Giai Hào thích uống rượu nhưng hắn càng thích cảm giác say sau khi uống, hắn chưa từng dùng đầu lưỡi để tinh tế thưởng thức rượu, mỗi lần đều là ngưu ẩm (uống thả phanh).”

Bàng Thống đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ hai tên tiểu nhị không nói dối.”
Bàng Thống bình thường tích chữ như vàng, chỉ nói cụt lủn mấy từ, đều là Công Tôn theo thói quen làm phiên dịch cho hắn.
“Ý của Hữu An chính là có lẽ đắc tội với người khác chính là Lý Giai Hào, các ngươi chỉ là vô tội bị liên lụy.” Công Tôn nghĩ nghĩ: “Nếu thường xuyên uống rượu có độc, đích xác sẽ ảnh hưởng tới vị giác, nhưng ta không nghĩ hai tên tiểu nhị kia có thể nghĩ ra được phương pháp này, nhất định là có người sai khiến.”
Bao đại nhân nhíu mày: “Ngày mai tiên sinh lại tới Lâm Giang lâu một lần, thứ nhất hỏi xem Lý Giai Hào có cừu nhân nào không, thứ hai xem xem Lý Giai Hào có uống loại rượu khác thường nào không, Nếu trong rượu đó cũng có độc, vậy chứng tỏ mục tiêu đầu độc chính là Lý Giai Hào, và Lý Giai Hào muốn giấu chúng ta cái gì!”
Triệu Trăn nói: “Kẻ đầu độc biết rõ thói quen uống rượu của Lý Giai Hào, có lẽ gã là người quen của hắn.” Hôm qua, khi bọn họ đưa hai tên tiểu nhị đi, thái độ của Lý Giai Hào rất kỳ quái, chẳng lẽ còn có người nào khác phát hiện ra tâm tư không muốn ai biết của Lý Giai Hào nên mới hạ độc trong rượu, là muốn cảnh cáo hắn sao?
Triển Chiêu sờ sờ quai hàm rối rắm: “Vậy còn chuyện gặp quỷ nên giải thích thế nào đây? Nữ quỷ còn bắt chúng ta rời tòa nhà…”
Triệu Trăn kinh ngạc nói: “Bắt các ngươi rời nhà? Lời này là do con quỷ nói?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt: “Ta còn chưa kể với ngươi sao? Người thấy quỷ đầu tiên là Hàn nhị ca, hắn nói thấy một bạch y nữ quỷ bị thất khiếu đổ máu, nữ quỷ nói chúng ta chiếm chỗ ở của nó, nếu không chuyển đi nó sẽ khiến nhà chúng ta gà chó không yên gì gì đấy…”
Nói tới đây, trong lòng mọi người khẽ động, không hẹn mà cùng nghĩ tới — chẳng lẽ vấn đề là ở tòa nhà?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Chẳng lẽ Nhị ca không phải thấy ảo giác?”
Công Tôn bỗng nhiên nghĩ tới: “Ta nhớ trong một quyển sách thuốc có ghi lại, ảo giác mà độc dược khiến người ta nhìn thấy đại đa phần là những chuyện do người nọ đã từng nhìn thấy như người hoặc sự vật, sự việc, hoặc những chuyện gần đây phát sinh, đặc biệt là khi luôn nghĩ tới những chuyện đó, càng nghĩ nhiều sẽ càng dễ thấy ảo giác!” Tựa như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tuy rằng hai người nhìn thấy hai ảo giác khác nhau nhưng nội dung đều đã thực sự từng phát sinh, là chuyện khiến hai người bọn họ từng có ấn tượng!
Triển Chiêu càng nghe càng mơ hồ: “Dựa theo lời tiên sinh nói, loại ảo giác này không khác biệt lắm với mộng đẹp trở thành sự thật, vậy nhìn thấy ảo giác hẳn là phải có cái tốt cái xấu chứ, chẳng lẽ ai cũng ngày đêm mong nhớ được gặp nữ quỷ?” khẩu vị này cũng quá nặng rồi đi…
“Không phải muốn gặp nữ quỷ mà là muốn bắt quỷ!” Bạch Ngọc Đường hoàn toàn đã hiểu ra.
“Miêu Nhi, lúc ấy khi hai chúng ta ở trên hòn giả sơn, ta vẫn luôn muốn bắt được con quỷ đó, còn ngươi?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, khi đó mình nghĩ tới cái gì nhỉ? Đúng rồi, lúc đầu là muốn bắt tên giả thần giả quỷ, sau đó Bạch Ngọc Đường gối đầu lên đùi mình làm nũng… khụ khụ khụ khụ, sau đó khi nhìn thấy ảo giác, trong lòng mình kỳ thật nghĩ là — ai nha nha, Ngọc Đường nhà ta rất soái rất soái rất soái, khuôn mặt soái soái soái, dáng người soái soái soái, ngay cả bóng dáng cũng kinh thiên động địa soái soái soái soái soái soái!
Sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng…
Lúc ấy bị nữ quỷ trong miệng Hàn nhị ca hù dọa, giờ nghĩ kỹ lại, bóng dáng con quỷ đó không phải trông khá giống Bạch Ngọc Đường sao?!

Khuôn mặt trắng nõn của Triển Chiêu chậm rãi nóng lên, dần dần biến thành một màu trắng hồng khả nghi, cặp mắt mèo lóe ánh sáng chột dạ. Tránh đi tầm mắt hết sức thản nhiên của Bạch Ngọc Đường, Triển Ngự Miêu gãi gãi cằm lúng túng: phàm là loại chuyện háo sắc thế này, thật sự tổn hại hình tượng anh minh thần võ, khí phách trắc lậu… của Miêu gia.
Triển Chiêu ấp a ấp úng: “Ưm…….. ta nghĩ…….ta cũng muốn bắt nữ quỷ……”
Mọi người đồng thời đỡ trán: Triển Chiêu thật sự không biết nói dối a! Muốn bắt nữ quỷ mà mặt mày đỏ bừng như thế là người có khẩu vị nặng cỡ nào chứ?!
Thấy Triển Chiêu sắp tự nướng chín bản thân tới nơi, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười tiếp nhận đề tài khác cứu vớt con mèo nào đó sắp bốc cháy.
“Cho nên ta cảm thấy, nữ quỷ xuất hiện trước mặt Hàn nhị ca đồng thời hù dọa mấy vị tẩu tử, đều là do có người giả thần giả quỷ. Ngược lại đám quỷ ta và Miêu nhi nhìn thấy, có khả năng là do chuyện xui xẻo lúc trước tác động, hai ta mới chân chính là bị độc rượu ảnh hưởng.”
Triệu Trăn cũng lên tiếng giúp đỡ giải vây: “Vì thế, mục đích chân chính của nữ quỷ chính là, bắt các ngươi rời bỏ tòa nhà này, đi mua một căn nhà mới?”
Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu: “Tòa nhà đó chúng ta đều đã tới xem xét, có cái gì đặc biệt sao?”
Đặc biệt? — mọi người đồng thời ngửa đầu vắt óc suy nghĩ.
“Đặc biệt hời.” giá cả thấp hơn vô số lần so với mức định giá của thổ hào Bạch Ngọc Đường.
“Đặc biệt thuận tiện.” Thuận tiện cho Triển Chiêu và Triệu Trăn đi qua đi lại giữa hoàng cung và Khai Phong phủ.
“Đặc biệt nổi tiếng.” mỗi ngày đều có dân chúng nghe danh tới tham quan, còn luôn có bệnh nhân hỏi Công Tôn về căn nhà kỳ quái đứng tên hai đại nam nhân.
Tất cả đều phát biểu ý kiến, chỉ có Bàng Thống nhất trí duy trì trầm mặc, còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Triệu Trăn.
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái, bị Đại tướng quân nhìn chằm chằm, áp lực rất lớn…
Lúc này, Bàng Thống mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Mật đạo.”
Lúc này không cần Công Tôn phiên dịch, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới — tòa nhà kia không phải là cửa ra của Hoàng cung mật đạo đấy chứ?!
Triệu Trăn lau lau hắc tuyến đầy mặt: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”

Triển Chiêu đỡ trán: “Nếu là người khác sẽ không trùng hợp nhưng dính tới ngươi thì luôn trùng hợp như vậy đấy!”
Mọi người đồng thời cùng phỉ nhổ trong lòng: bởi vì ngươi dựa vào miệng quạ đen cùng vận cứt chó xưng bá thiên hạ!
Bao đại nhân miệng cười tủm tỉm, tay vuốt vuốt chòm râu: “Vô luận Bàng tướng quân có đoán chính xác hay không, tòa nhà kia nhất định có chỗ cổ quái, không bằng chúng ta suốt đêm điều tra, dù sao trong nhà còn có nữ quyến và lũ nhỏ, điều tra rõ ràng mới có thể trấn an nhân tâm.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, hoàn toàn không thể phản bác, đành phải gật đầu đồng ý.
Hy vọng Bao đại nhân không di sơn đảo hải xới tung ba thước đất trong tòa nhà lên, phá hủy nhà ở của chúng ta…
……………………….
Lâm Giang lâu.
Sau khi hai tiểu nhị bị Khai Phong phủ bắt đi, Lý Giai Hào bề ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh bị nứt vỡ, tùy tay cầm mấy vò rượu liên tục đập nát, hoàn toàn không để ý có bao nhiêu người đang đứng ở đại sảnh. Tiểu nhị, đầu bếp và cả những người sai vặt phục vụ riêng cho Lý Giai Hào trong Lâm Giang lâu đều đứng yên tại chỗ, không ai dám động đậy, cả đám ai nấy đều cúi gằm mặt, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, trơ mắt nhìn Lý Giai Hào đập phá đồ đạc, không một ai dám né tránh.
Có hai gã sai vặt chọn chỗ đứng không tốt trực tiếp bị vò rượu ném trúng đầu chảy máu, ngã lăn quay ra đất bất tỉnh. Những người khác căn bản không dám ngẩng đầu lên, sợ Lý Giai Hào phẫn nộ lấy mình ra để trút giận. Tình bạn hữu nghị gì đó đều là chó má, chỉ cầu nguyện kẻ kế tiếp không bị ném trúng đầu là mình mà thôi.
Lý Giai Hào tùy hứng đập phá, chỉ lo xả giận bản thân, căn bản mặc kệ sống chết của hai tên sai vặt.
Lý Giai Hào đập phá mọi thứ trong tầm tay, cảm thấy còn chưa xả hết giận, lại sai người xuống hầm bê hết rượu lên đây, còn muốn đập nữa.
Lúc này từ hậu viện, một nam nhân đi tới, nam nhân lạnh lùng nhìn Lý Giai Hào: “Ngươi điên đủ chưa?!”
Lý Giai Hào cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng dám quản ta, không nhìn được thì cút! Cút ngay!”
Trong nháy mắt, mắt nam nhân hiện lên một tia ngoan lệ, gã rất nhanh cúi đầu che đi thất thố của bản thân, một tay đỡ trán che đi biểu tình trên mặt, giọng nói chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, nam nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Là ta sai rồi, tiểu tổ tông của ta, ai đã chọc ngươi sinh khí vậy?”
Lý Giai Hào hừ lạnh một tiếng, bởi vì trong tay không còn đồ gì có thể đập, dứt khoát túm một tên sai vặt gần đó ném xuống.
Nam nhân cũng không phải đám hạ nhân mặcc hắn mắng chửi, chợt lóe thân né tránh gã sai vặt đang bay tới. Gã sai vặt vốn đang cảm thấy may mắn mình không ở dưới lầu, không phải bị Lý Giai Hào dùng vò rượu ném trúng đầu, không ngờ Lý Giai Hào lại phát rồ, cư nhiên trực tiếp ném bay hắn xuống.
Tên sai vặt chỉ mới hơn mười tuổi, dáng người gầy yếu lại không biết võ công, thình lình xảy ra biến cố dọa hắn choáng váng. Ngay cả động tác bảo hộ cũng không kịp làm, gã trực tiếp từ lầu hai phi thẳng xuống đất, may mắn hắn phúc thiên mệnh đại, lúc rơi xuống nằm nghiêng người, phân tán diện tích chịu lực, tên sai vặt mày mày xám tro lăn tròn vài vòng trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, chưa kịp hét thảm một tiếng đã lăn quay ngất xỉu…
Thấy nam nhân né tránh, Lý Giai Hào càng thêm tức giận, tự mình ra trận, dùng quạt tát qua một cái.
Nam nhân cực lực nhẫn nại, võ công của hắn tốt hơn Lý Giai Hào rất nhiều, hắn chỉ dám thủ chứ không tấn công, nhất chiêu nhất thức vừa lúc khắc chế được Lý Giai Hào. Vì không để Lý Giai Hào thua quá khó nhìn, nam nhân cố ý giả bộ võ công mình không địch lại được, không nặng không nhẹ chịu đánh vài cái, tất cả đều là vì muốn để Lý Giai Hào xả giận.
Chờ Lý Giai Hào đánh đủ, nam nhân giả bộ bị thương chật vật, không so đo với Lý Giai Hào.

Nam nhân ôm Lý Giai Hào nói: “Ngươi làm sao, ai khiến ngươi tức giận như vậy, ta giúp ngươi hết giận được không?”
Lý Giai Hào xả giận đủ, thân mình lại mềm nhũn không xương tựa vào lòng ngực nam nhân, miệng lẩm ba lẩm bẩm oán giận: “Đều là do lũ ngu xuẩn này, cư nhiên đem những bình rượu ta hay uống ra để đãi khách, hại Triển Chiêu cũng trúng độc, còn hại ta bị Khai Phong phủ chiếu tướng. Còn cái tên tôn sư gia kia quá khó đối phó, liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người giúp ta chế dược.”
Nam nhân khuyên nhủ: “Yên tâm đi, bọn chúng không dám nói lung tung đâu.”
Lý Giai Hào trở mình xem thường: “Tính mạng thân nhân hai tên đó đều đang nằm trong tay ta, đương nhiên không dám nói lung tung rồi. Nhưng tên sư gia kia hôm nay đã thấy mặt mấy tên sai vặt của ta, ta sợ hắn sẽ nhìn ra manh mối. Vì để đuổi tên đó đi, ta mới phải giao nộp hai tên tiểu nhị kia, ngươi tìm cơ hội diệt trừ tên sư gia kia đi, nhớ kỹ làm sạch sẽ một chút, đừng để bọn họ liên tưởng tới chỗ ta.”
Nam nhân bế Lý Giai Hào về phòng: “Yên tâm đi, cam đoan không lưu lại đấu vết.”
Lý Giai Hào phất tay để bọn tiểu nhị thu thập tàn cục, mọi người tựa như hóa thạch được sống lại, vừa rồi tựa như tượng đá không hơi thở bỗng nhiên động tác trở nên vô cùng linh hoạt. Lý Giai Hào có tính khiết phích nặng, trong mắt không chấp nhận dù chỉ một chút bụi bẩn, mỗi khi tâm tình hắn không tốt sẽ đập phá đồ đạc, nhìn thấy cái gì trước mắt, tâm tình càng tệ hơn, mỗi lần phải chịu trừng phạt gấp bội chính là những thủ hạ [không hiểu chuyện].
Cho nên, toàn thể nhân viên làm việc trong Lâm Giang lâu, thà rằng chịu mạo hiểm phiêu lưu sẽ bị đập cũng phải thu dọn hết thảy trước khi Lý Giai Hào nổi điên lần nữa!
………………
Bên kia, thăm dò tòa nhà mới không có thu hoạch gì.
Nha dịch, ám vệ và cả người Khai Phong phủ, thậm chí là các vị huynh trưởng đều tự thân xuất mã. Mọi người lục soát khắp mọi ngóc ngách trong tòa nhà, không phát hiện có chỗ nào khả nghi, càng miễn bàn là hoàng cung mật đạo gì gì đó. Triển Chiêu đứng trên hòn giả sơn sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ chúng ta đều đoán sai?”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Ta đã nói không trùng hợp như vậy mà ~”
Công Tôn nhíu mày hỏi Bàng Thống: “Ngươi nghĩ kỹ xem, hôm nay chúng ta tới Lâm Giang lâu, có phải đã bỏ qua manh mối gì rồi không?”
Bàng Thống căn bản không lưu ý, đang định lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới lúc Triệu Trăn vô cớ tức giận…
Bàng Thống nhìn Triệu Trăn một cái, Triệu Trăn bình thường tính tình ôn hòa, hôm nay đột nhiên nổi giận, nhất định là có phát hiện cái gì đó. Nhưng nếu Triệu Trăn không muốn nói, chính mình cũng không tất yếu chọc người ghét. Bàng Thống lắc đầu với Công Tôn, ý bảo mình không biết.
Bàng Thống nhìn Triệu Trăn, trùng hợp bị Bao đại nhân bắt được, hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng có phát hiện gì sao?”
Triệu Trăn trấn định tự nhiên, lắc đầu: “Trừ bỏ thái độ của Lý Giai Hào trước sau mâu thuẫn quá lớn, còn lại không có gì khác thường.”
— Triệu Trăn dù sao cũng không phải Triển Chiêu, khi bé thật sự muốn gạt người, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng phát hiện được.
Lý Giai Hào thu nạp nhiều gã sai vặt có dung mạo giống Triển Chiêu để ý dâm, loại chuyện này tuy nói ra thật sự rất ghê tởm, nhưng không vi phạm pháp luật Đại Tống. Cho dù có nói lại chuyện này với Bao đại nhân, Bao đại nhân cũng không thể bắt Lý Giai Hào chịu tội trước pháp luật, huống chi sự tình nháo lớn cũng không có lợi với Triển Chiêu.
Bao đại nhân quý Triển Chiêu như con cháu trong nhà, trong lòng khẳng định sẽ bị dày vò, đồng thời cũng sẽ đoán được mình sẽ động thủ với Lý Giai Hào. Ở góc độ pháp luật, Bao đại nhân sẽ phải ngăn mình, nhưng theo góc độ nhân tình, Bao đại nhân lại không muốn cản, so với hai người cùng rối rắm, không bằng một người dao sắc chặt đay rối, loại chuyện này tốt nhất vẫn không nên để Bao đại nhân biết thì hơn.
Hết chương 84


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận