Triệu Trăn đang gặp ác mộng.
Bởi vì ngủ không an ổn, Triệu Trăn ôm gối đầu lăn qua lăn lại trên giường, tốc độ ám vệ giúp đắp chăn không theo kịp tốc độ đá chăn của bé. Ám vệ đang cân nhắc có nên đánh thức Triệu Trăn dậy hay không thì bỗng thấy bé bật người ngồi dậy, thái dương bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt kinh hồn chưa định thần.
Triệu Trăn trời sinh tùy tiện, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, từ trước tới nay không chịu ủy khuất chính mình, vô luận ở trong hoàn cảnh bất an nào, đều cố gắng khiến bản thân sống thoải mái nhất. Sau khi xuyên việt, Triệu Trăn rất ít khi nhớ lại chuyện kiếp trước, bé minh bạch quá khứ không thể lấy lại, chỉ có trân trọng hiện tại mới có thể có được tương lai.
Nhưng vừa rồi, Triệu Trăn ít khi nhớ lại chuyện cũ lại mơ thấy cảnh tượng mình chết vì tai nạn giao thông.
Cơn đau nhức vì bị ô tô tốc độ cao xô phải, máu tươi càng chảy tràn ra ngoài thân thể càng lạnh như băng, xuất huyết trong khiến không thể thở nổi, ý thức dần bị xói mòn, chỉ có thể cảm nhận sự sợ hãi vì thân thể mình chết dần đi, trong nháy mắt tử vong ập tới, Triệu Trăn bừng tỉnh từ cơn ác mộng…
Ám vệ giúp Triệu Trăn đắp chăn tay chân luống cuống, thuận tay cầm luôn góc chăn lau mồ hôi cho Triệu Trăn, lau được hai cái mới nhớ ra phải dùng khăn tay. Một ám vệ khác hấp tấp tay chân rót trà cho Triệu Trăn, ly trà lắc la lắc lư rớt hơn nửa ra ngoài. Vẫn là nữ ám vệ tương đối cẩn thận, đi lấy nước ấm lau mặt cho Triệu Trăn.
Triệu Trăn đắm chìm trong cảm giác sợ hãi cái chết, không muốn nói, không muốn động, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn đăm đăm.
Chúng ám vệ vây quanh Triệu Trăn không biết nên làm thế nào mới phải, nhất thời vô ý bị Thừa Ảnh lách qua chỗ trống. Thừa Ảnh nhất quán thuộc phái hành động, lấy chăn bọc Triệu Trăn lại, ôm cả người cả chăn vào trong lòng, bàn tay thường xuyên luyện võ thô ráp giữ gáy Triệu Trăn, để khuôn mặt bánh bao tái nhợt tựa vào ngực mình. Vận công đề cao nhiệt độ cơ thể nhằm sưởi ấm cho Triệu Trăn. Những động tác này trước đây Thừa Ảnh thường xuyên làm, Triệu Trăn cảm thấy thực ấm áp thực thoải mái vì thế… lười đổi người.
Chúng ám vệ trong lòng nắm chặt tay — lại bị tiểu tử này giành trước!
Kỳ thật, Thừa Ảnh phi thường lý giải sự rối rắm của nhóm ám vệ, trước đây hắn cũng thường xuyên rối rắm, mỗi một câu nói, mỗi một hành động đều rối rắm, bởi vì không muốn tỏ ra mình vô năng, nói cái gì làm cái gì đều luôn cố gắng suy nghĩ trước sau bó tay bó chân. Càng muốn tạo hảo cảm, càng dễ dàng luống cuống tay chân tạo ra sơ hở, nếu không phải do hắn lúc trước quá xao động, làm nhiều chuyện phí sức không được cám ơn cũng sẽ không bị Triệu Trăn phòng bị, rơi vào thế bị động thế này.
Bây giờ ngược lại càng thoải mái, đã bị Triệu Trăn ghét bỏ tới cực điểm, trừ bỏ phá bình phá suất (bình vỡ không cần giữ) còn đường nào nữa?
Thừa Ảnh suy nghĩ rất đơn giản — nếu quang minh chính đại bị ngăn cản vậy lợi dụng lúc người gặp khó khăn đi!
Trong phương diện ‘vô sỉ’, Triệu Trăn và Thừa Ảnh cũng coi như khá giống nhau. Triệu Trăn từ trong mộng hoàn hồn lại, trước tiên không phải là cảm ơn Thừa Ảnh viện trợ mà là nhớ kỹ ‘mỹ đức’ qua sông đoạn cầu — Dùng ! Xong ! Liền ! Ném !
Triệu Tiểu Trăn giãy dụa ló đầu ra, hung tợn trừng Thừa Ảnh một cái, cái đầu ngốc mao rối tung không chút uy nghiêm, Thừa Ảnh nhìn xuống, thị giác chọc chúng manh điểm, trong lòng run lên, móng vuốt run lên, sờ sờ cái đầu ngốc mao hai cái, bởi vậy càng nhận thêm ánh nhìn cực kỳ hung ác từ ai kia…
Khi Bạch Ngọc Đường đẩy cửa tiến vào, vừa lúc thấy một màn rối rắm này.
—— Thừa Ảnh ngồi trên giường, trong lòng ôm bọc chăn mềm mềm, nhìn kỹ, trong chăn lộ ra một cái đầu nhỏ bù xù, chủ nhân cái đầu tựa vào lòng Thừa Ảnh, ngửa mặt biểu tình hung tợn, hàm răng trắng sáng cơ hồ muốn cắn nát cằm Thừa Ảnh…
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Khụ…khụ…khụ…khụ…”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn: cách ho khan rất giả, giả đến không thể giả hơn…
………………………
Bạch Ngọc Đường tới tìm Triệu Trăn là vì chuyện Lâm Giang lâu.
Ngủ nướng Bạch Ngọc Đường bị Bạch Cốc ăn no rửng mỡ đánh thức, đang luyện đao trong viện vừa lúc nghe được Bạch Cốt sơn chúng quỷ tố cáo với Bạch Cốc — nhìn thấy đám người đã tập kích mấy vị tẩu tử, xuất hiện ở nơi ‘mọi người cùng nhau ăn cơm’.
Căn cứ vào lời tự thuật lộn xộn của Bạch Cốt sơn chúng quỷ, Bạch Ngọc Đường nhận ra chuyện này có khả năng có liên quan tới Lý Giai Hào.
Bởi vì Bạch Cốt sơn chúng quỷ nói chuyện không liền mạch, Bạch Ngọc Đường sợ có hiểu lầm gì trong đó, khó được khi cho Bạch Cốc một khuôn mặt tươi cười, nhờ hắn đi tìm một chích quỷ đáng tin hỏi lại cho rõ ràng. Bạch Cốc được nhi tử cười với mình một cái so với ăn tiên đan trường sinh bất lão còn sung sướng hơn, thí điên thí điên gọi tới một chích quỷ lanh lợi.
Chích quỷ lanh lợi không hổ là chích quỷ lanh lợi, không chỉ đầu óc linh hoạt, mồm mép cũng lưu loát, vài ba câu đã kể rõ lại ngọn nguồn sự tình.
Sáng hôm nay, chúng quỷ và Bạch Cốc ra ngoài ăn sáng, sau khi ăn điểm tâm xong mọi người được tự do hoạt động. Nói là tự do hoạt động, kỳ thật Bạch Cốt sơn chúng quỷ vẫn tụ tập chơi chung với nhau, cảm tình tốt còn dính chặt lấy nhau bắt tay bày trò nghịch phá, Biện Kinh phồn hoa náo nhiệt cũng không thể chia rẽ được nhóm bạn thân này!
Bạch Cốt sơn chúng quỷ thường xuyên ở trong núi sâu, không quen bị vây xem ở chỗ đông người, không hiểu sao càng chạy càng hoang vu, vừa lúc nhìn thấy ‘nhóm quỷ đáng ghét’ bị Bạch Cốc dọa chạy. Bạch Cốt sơn chúng quỷ lén lút đi theo sau, định tìm một chỗ vắng người, trùm bao tải oánh hội đồng ‘nhóm quỷ đáng ghét’ kia một trận xả giận giùm chủ nhân.
Nhưng ‘nhóm quỷ đáng ghét’ rất giảo hoạt, toàn chọn chỗ đông người mà đi, chúng quỷ bảy rẽ tám quẹo một đường đi theo, không phát hiện bất cứ nơi ‘phong thủy bảo địa’ nào thích hợp để hành hung, thẳng tới khi ‘nhóm quỷ đáng ghét’ đi vào Lâm Giang lâu từ cửa sau…
Nếu là bình thường, Bạch Cốt sơn chúng quỷ vô pháp vô thiên khẳng định sẽ vọt vào trong điếm đập phá đồ đạc, nhưng chúng quỷ từng tới đây ăn cơm, biết chủ nhân nơi này là bằng hữu của thiếu chủ phu nhân [Triển Chiêu], chúng quỷ không dám đi vào, lại cảm thấy trong lòng ủy khuất mới chạy về tìm chủ nhân tố khổ.
Bạch Ngọc Đường trong lòng căm giận, hắn sớm đã cảm thấy Lý Giai Hào âm dương quái khí không tốt lành gì, ở trước mặt Triển Chiêu thì luôn tỏ ra thân thiện, ở sau lưng Triển Chiêu thì toàn làm chuyện khiến người ta ghét. Nhưng bình thường biểu hiện Lý Giai Hào không có gì đáng trách, lại còn đặc biệt tốt với Triển Chiêu vô tâm vô phế, Bạch Ngũ gia muốn tìm xương trong trứng cũng không tìm được. Lấy ngạo khí của Bạch Ngọc Đường, tự nhiên không có khả năng không có chứng cứ đã chạy tới trước mặt Triển Chiêu bàn lộng thị phi, đành phải cố nhẫn a nhẫn!
Biết Lý Giai Hào quả nhiên có vấn đề, phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường chính là — nói cho Triển Chiêu!
Phản ứng thứ hai là — trăm ngàn lần không được nói cho Triển Chiêu!
Bạch Ngọc Đường vô cùng hiểu tính cách Triển Chiêu. Triển Chiêu hành trượng hiệp nghĩa, rất coi trọng chính đạo nhân gian, ngược lại coi nhẹ bản thân được mất, ngẫu nhiên chịu thiệt cũng không để ý, cùng người khác ở chung thường nhớ ân không mang thù. Lý Giai Hào dù sao cũng là biểu ca của Triển Chiêu, hơn nữa cũng đối xử với Triển Chiêu không tệ, nếu Lý Giai Hào làm ra chuyện thương thiên hại lý, Triển Chiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu Lý Giai Hào chỉ có lỗi với một mình Triển Chiêu, với tính cách Triển Chiêu, nhiều nhất cũng chỉ là cả đời không qua lại với nhau nữa. Triển Chiêu chẳng những không trả thù Lý Giai Hào, mà còn có thể ngăn cản người khác trả thù, thậm chí còn nể tình xưa mà cầu xin cho Lý Giai Hào…
Bạch Ngọc Đường vô cùng bội phục sự độ lượng của Triển Chiêu. Trong số những người hắn biết, người bao che khuyết điểm nhất, người âm hiểm nhất, người tâm ngoan thủ lạt nhất chính là — Triệu Tiểu Trăn !
Vì thế liền có một màn trên, Bạch Ngọc Đường bắt gặp Triệu Trăn và Thừa Ảnh dây dưa dây dưa trên long sàng….
Ánh mắt Bạch Ngũ gia lặng lẽ rời đi — đã trải qua ân ân oán oán một đời giữa Tiên Hoàng và Hoàng Hậu, vây xem Huệ Quốc công chúa và Lâm phò mã tương ái tương sát, quay đầu nhìn lại thấy mình và Miêu Nhi tương thân tương ái, Triệu Tiểu Trăn mưa dầm thấm đất dẫn tới tính hướng lệch lạc a!
Chắc phải tìm Miêu Nhi bàn về vấn đề giáo dục Triệu Trăn mới được!
Không thể khiến đứa nhỏ này hiểu lầm, cho rằng tình yêu nam nữ không có chân thành, nam nam yêu nhau mới là vĩnh cửu….
……………………….
Gặp chuyện có liên quan tới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hưng trí bừng bừng, Triệu Trăn sắp không còn biết có người miệng lưỡi lưu loát như vậy.
Nghe Bạch Ngọc Đường nhắc tới Lâm Giang lâu và Lý Giai Hào, Triệu Trăn chột dạ cúi đầu uống trà, xem ra Bạch Ngọc Đường còn chưa biết Lý Giai Hào sưu tập một đám người có dung mạo cử chỉ giống với Triển Chiêu, mỗi ngày thấy vật nhớ người ý dâm vặn vẹo. Bằng không Lâm Giang Lâu đã sớm bị Bạch Ngũ gia san thành bình địa, thi thể Lý Giai Hào không phải bị đập thành vụn băng thì cũng bị băm nát cho cẩu ăn…
Triệu Trăn có chút phát sầu, vạn nhất nói ra chân tướng cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu không có ở đây, ai có thể ngăn được vị cao thủ này. Đập chết Lý Giai Hào thì không sao, nhưng đập xong rồi thì giải quyết hậu quả thế nào? Lý do đập gã khẳng định không thể nói, mà không thể nói lý do chính là vô cớ giết người, mà vô cớ giết người…
╰(*°▽°*)╯ Cẩu đầu trảm vừa manh vừa sắc vô cùng hoan nghênh ngài!
Bạch Ngọc Đường muốn điều tra Lý Giai Hào, chân tướng khẳng định không giấu được, tiến hành theo tuần tự dù sao cũng dễ chịu hơn một phát không thể vãn hồi.
Triệu Trăn rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, Bạch Ngọc Đường hẳn không có xúc động như vậy …..đi?
Triệu Trăn lắc lư đôi chân ngắn ngủi giữa không trung, từ trên ghế nhảy xuống, cọ tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hai tay chống đầu gối hắn muốn bò lên. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tiểu quỷ này có tật xấu gì, ngồi yên nói chuyện không được hay sao mà cứ nói một nửa lại trèo lên đùi người ta ngồi là thế nào?
Triệu Trăn thường ngày hay làm mấy chuyện kỳ quái, nói mấy lời kỳ quái, lúc cảm thấy rất kỳ quái thì khi ngẫm nghĩ lại thật ra đều rất có ý nghĩa. Triệu Trăn bỗng nhiên cọ tới gần khẳng định có nguyên nhân, Bạch Ngọc Đường ngồi yên không nhúc nhích, chờ xem nhóc con này có ý đồ gì.
Triệu Trăn thật vất vả trèo lên ngồi yên ổn trên đùi Bạch Ngọc Đường, hai tay nắm chặt vạt áo trắng tinh của hắn, bày ra tư thế cá chết lưới rách.
Vạn nhất Bạch Ngọc Đường nghe được tin tức gì kích động, trực tiếp lao ra oanh tạch Lý Giai Hào, trẫm liền xé rách quần áo Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường sĩ diện như vậy khẳng định sẽ không chịu trần truồng mà chạy ra ngoài, thừa dịp hắn thay quần áo, sai ám vệ đi gọi Triển Chiêu tới dập lửa — trẫm thật sự rất cơ trí ha ha ! tặng 2333 điểm tán thưởng !
Tự cho bùng choáy được kỹ năng mới xé rách quần áo, Triệu Trăn hàm súc, kín đáo, có tăng có giảm bán đứt Lý Giai Hào.
Triệu Trăn trong lòng yên lặng đếm số 1, 2, 3, đếm tới tận 27, 28, 29, vẫn thấy Bạch Ngọc Đường không hề có bất cứ phản ứng gì.
Lòng bàn tay Triệu Trăn khẽ đổ mồ hôi, nhấc mí mắt lén nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường…
Σ(°△°|||)︴ Bạch Ngọc Đường cư nhiên nở nụ cười, chẳng lẽ đây chính là giận quá hóa cười trong truyền thuyết!
Hai mắt Bạch Ngọc Đường vốn khuyết thiếu cảm xúc dao động, lúc này tựa hồ chuẩn bị một hồi phong bạo kinh thiên động địa, trên mặt treo biểu tình tựa tiếu phi tiếu, Bạch Ngọc Đường thế này càng giống Bạch Cốc. Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ móng vuốt Triệu Trăn: “Buông tay.”
Hai chữ thực bình tĩnh, không có lãnh khí, không có ghét bỏ, tay Triệu Trăn giống như bị bỏng nhanh chóng buông tay.
Triệu Trăn thấp thỏm nói: “Bạch đại ca bình tĩnh a.”
Bạch Ngọc Đường hỏi lại: “Ta còn chưa đủ bình tĩnh sao?”
Triệu Trăn khóe miệng co giật: Chính là rất bình tĩnh thật đáng sợ có biết không?!
Hết chương 93