[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu

Triển Chiêu giật thót, trong nháy mắt khôi phục sự tỉnh táo, vội vàng đẩy Bạch Ngọc Đường ra. Ngoài cửa viện lóe lên thân ảnh thật nhanh, rõ ràng là Đinh Điềm Huệ. Bạch Ngọc Đường mém nữa nổ phổi.

—– Cái tên tiểu tử thôi âm hồn bất tán, rõ ràng hắn cố ý.

Triển Chiêu thấy vầng trán mịn của hắn nổi lên mấy sợi gân xanh, mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy sát khí, xung động muốn giết người cũng dễ dàng lộ ra, biết ngay nếu để hắn đuổi kịp Đinh Điềm Huệ, e rằng náo động cả phủ Khai Phong, mà bản thân hắn bây giờ, đừng nói Đinh Điềm Huệ, cho dù là bất cứ người lạ nào, hắn cũng không muốn thấy. Y vội vàng kéo Bạch Ngọc Đường lại, khuyên: “Thôi, đừng đuổi, hắn… có lẽ… thật sự… không cố ý đâu.”

Bạch Ngọc Đường không thuận theo, rào quanh, “Hắn cố ý.”

“Ngươi không thấy tự hắn cũng chạy rồi sao.”

“Mặc kệ, ta không tha cho hắn.”

“Không cần Ngọc Đường. Bỏ đi.”

“Không được. Hôm nay không đánh nhừ hắn ta không chịu được.”

“Đừng đi.”

“Nhất định phải đi, nếu không sau này hắn…” Chưa kịp xấu hổ, Triển Chiêu chủ động hôn Bạch Ngọc Đường, tuy chỉ chạm qua nhưng cũng đủ ngưng cơn lôi đình của Bạch Ngọc Đường. Chờ tinh thần Bạch Ngọc Đường hồi phục lại, con mèo xấu hổ này đã sớm chạy ra xa.


Lần này Đinh Điềm Huệ đúng là không cố ý. Hắn thậm chí còn không có ý định tìm Triển Chiêu, dù sao, đôi mắt hoa đào của con chuột đó cứ ở trước mắt Triển Chiêu lại chứa nhu tình, cưng chiều vô tận, nhưng trước mặt hắn lại trở thành lưỡi dao băng sắc bén lạnh thấu tâm, bây giờ cũng chưa có nóng quá, hắn cũng không có nhu cầu tìm tới cảm giác này. Người hắn muốn tìm là muội muội Đinh Nguyệt Hoa của hắn.

Hôm qua Đinh Điềm Huệ đứng trước mặt Triển Chiêu chê áo bông Bạch Ngọc Đường đưa quá mỏng, lại đơn phương hứa sẽ bảo Đinh Nguyệt Hoa làm cho y một cái, chờ đến hôm nay, hắn có thời gian rảnh rỗi đi tìm Đinh Nguyệt Hoa, mới phát hiện, hình như mấy ngày rồi hắn cũng không thấy qua muội muội nha. Cho nên hắn đang tìm Đinh Nguyệt Hoa để dụ dỗ một chút, chỉ điểm Đinh Nguyệt Hoa quan tâm đến ăn ở, đồ đạc cho Triển Chiêu, đừng cho con chuột kia chiếm tiên cơ. Đối phó với con chuột mặc dù phần thắng không lớn, nhưng một người kế ngắn, hai người kế dài, gom lại có thể nghĩ ra cách.

Thế nhưng Đinh Nguyệt Hoa vốn không có ở trong phòng, tìm tới tìm lui, tìm không ra Đinh Nguyệt Hoa, lại thấy được một màn không nên thấy.

Cho tới giờ, Đinh Điềm Huệ đã chắc chắn giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có gì đó mập mờ, nhưng một màn hoạt sắc sinh hương này, làm cho đại não ngắn cũn của hắn thiếu oxy, trừ gào lên một tiếng chói tai ra, hình như cũng không làm được gì khác. Tiếng thét chói tai đánh thức không chỉ có đôi uyên ương triền miên, mà còn đánh thức chính hắn, khi phản ứng kịp, ý niệm đầu tiên chính là chạy trốn. Chạy trốn theo bản năng.

Đến khi về tới phòng của mình rồi, Đinh Điềm Huệ lại cảm thấy rất kỳ quái: “Tại sao người chạy là mình, đỏ mặt cũng là mình, người làm chuyện đó cũng có phải mình đâu. Tại sao lúc đó mình không có dũng cảm xông ra, một kiếm chém chết đôi cẩu nam nữ ấy, đòi lại công bằng cho muội muội, không đúng, hình như không phải cẩu nam nữ, cả hai đều là nam, dùng từ này hình dung có chút không hợp. Đinh Điềm Huệ biết là không ổn, nhưng lại không nghĩ được từ nào tốt hơn miêu tả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Hắn chỉ cảm thấy rối loạn, đi qua đi lại trong phòng, liều mạng muốn nghĩ cho rõ ra, lại uổng công phát hiện đầu mình càng ngày càng loạn.

Xoay người một phát, một bóng trắng đã ở trước mắt.

Đinh Điềm Huệ kinh hoàng, tóc gáy chợt dựng

—- Bạch lão thử

“Nhị ca”. Thanh âm dịu dàng trong trẻo, so với tiếng của con chuột đó dễ nghe gấp bao nhiêu lần (giọng chú là giọng nam trầm êm dịu với em nhé). Người tới không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa mới từ ngoài về, mặc một bộ hạc sưởng* (*áo khoác có dắt lông chim) tơ mềm dát bạc làm từ lông chồn mới tinh.

Đinh Điềm Huệ cau mày, hắn chưa khi nào thấy Đinh Nguyệt Hoa mặc y phục như thế, lại còn là màu trắng. “Y phục này ở đâu ra?”

Đinh Nguyệt Hoa không ngờ một Đinh Điềm Huệ bình thường luộn thuộm lại chịu để ý đến y phục của cô.

“Muội… muội… vừa mới mua. Trời lạnh, muội mới… một cái.”

“Mua màu gì không mua, lại đi mua màu trắng, học con chuột chết kia sao.” Đinh Điềm Huệ bực mình nghĩ, nhưng vẫn không có nói ra.

“Nhị ca, huynh sao vậy, sắc mặt lạ quá, không thoải mái sao?” Đinh Nguyệt Hoa tò mò nhìn chăm chăm vào mặt Đinh Điềm Huệ mà hỏi.

“Không có, không có, huynh cũng lạnh, muốn đóng băng. Bên trong thành Biện Kinh này còn lạnh hơn Mạt Hoa thôn chúng ta rất nhiều.”


“Ồ, vậy mai muội cũng mua cho huynh một cái áo khoác.”

“Cũng tốt. Mặc nhiều liền ấm áp.” Lấy lại bình tĩnh, Đinh Điềm Huệ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt nhíu mày nói: “Nguyệt Hoa, muội lại ra ngoài uống rượu.”

Mặt Đinh Nguyệt Hoa lập tức đỏ lên, nói: “Cái này… chỉ nếm chút mà thôi.”

“Nhị ca biết tinh thần muội không tốt, nhưng nữ nhi, bớt ra đường một chút thì tốt hơn. Đặc biệt là những chỗ tửu lâu, bên ngoài, người rất hỗn tạp. Không phải nơi muội nên đi.”

“Muội biết.”

Đinh Điềm Huệ vốn không nhìn ra dáng vẻ không hề có chút không vui của Đinh Nguyệt Hoa.

“Còn nữa, chuyện Triển Chiêu, muội…”

Đinh Điềm Huệ đột ngột nhận ra, mình không có cách nào nói ra suy nghĩ ban đầu của hắn trước mặt Đinh Nguyệt Hoa. Bạch lão thử gan lớn bằng trời, nếu không cẩn thận để Đinh Nguyệt Hoa thấy hình ảnh khanh khanh ta ta của hắn với Triển Chiêu, thì không bằng…

“Lâu rồi muội không qua chỗ Triển đại ca, huynh ấy thế nào, không nghe nói huynh ấy có chuyện?”

“Không đi thì không đi. Nhị ca chỉ thuận mồm hỏi một chút. Đợi qua mấy ngày, chờ án Tương Dương Vương đỡ rồi, chúng ta sẽ có thể trở lại. Muội có rảnh mua vài món, mang về cho mẹ.”

“Chúng ta phải về sao?”


“Phải, chúng ta nhất định phải về.” Nhìn rõ mất mát của Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Điềm Huệ vội nói: “Nhị ca biết muội không bỏ được Triển Chiêu, muội yên tâm, chuyện của muội nhị ca sẽ lo. Không cho người khác lấn hiếp muội.”

“Không phải vậy, nhị ca…”

“Muội không cần xấu hộ. Triển Chiêu với muội có hôn ước, huynh sẽ không dễ dàng cho phép y thoái hôn, vậy còn xem Đinh Gia ta ra cái gì?” Khuôn mặt trắng bệnh của Thiết thị nhanh chóng vọt ra, Đinh Điềm Huệ lắc đầu bỏ mất.

——– muội muội không phải Thiết thị, Triển Chiêu cũng không phải Thiết Ưng. Nhân phẩm muội muội như thế, chắc chắn thắng được con chuột kia.

“Triển đại ca rất tốt…”

“Huynh cũng không nói y không tốt, cô gia Đinh gia sao có thể không tốt.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì, muội cũng đừng gào con bạch lão thử kia nữa, Triển Chiêu là một người có phân tấc.” Trong đầu Đinh Điềm Huệ lại nhảy ra một cảnh thân hôn giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường. Nói láo với một người đàng hoàng như hắn mà nói, thật sự là chuyện rất khó khăn.

Nhưng với Đinh Nguyệt Hoa, câu thông với Đinh Điềm Huệ mới là chuyện khó khăn nhất.

—- Có lẽ vẫn phải về nhà tìm mẫu thân với đại ca nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận