[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật Ký

Nữ nhân đó thật cố ý không thèm bỏ qua cho gia, gia khuyên nàng ta nửa ngày, tiêu tốn biết bao nhiêu là nước bọt, nàng ta cũng không nghe vào, tứ ca nói mấy câu, nàng ta mới ăn vài thứ, nàng ta làm tứ tẩu của gia cũng không tệ, vừa khéo gia nói sẽ tìm cho tứ ca một cô vợ tốt, hắc hắc! Nhưng, bọn họ nếu là kết hôn, gia đời này không phải dều bị ma âm quấy rầy sao, vẫn là quên đi!

Gia lâu rồi không gặp mèo của gia, cũng không biết y có rơi vào tay Đồ Thiện không, có chịu ủy khuất không, gia thật rất lo lắng, vừa nghĩ thế, thì mèo của gia lại đến, nhưng, cư nhiên khí sắc rất tốt! Căn bản không có vẻ gì là chịu ủy khuất! Không phải gia hy vọng y chịu ủy khuất, nhưng y cư nhiên ở bên cạnh Đồ Thiện, hai người còn vừa nói vừa cười đi vào, Đồ Thiện, nếu ngươi cùng mèo của gia có cái gì, gia sẽ đem ngươi xẻ thành tám mảnh! Cư nhiên còn gọi mèo của gia Miêu Nhi, chết tiệt! Đó là xưng hô chỉ có gia có thể gọi.


Cũng may không phải như gia nghĩ, lúc gia nói mèo của gia và Đồ Thiện là xà miêu một hội, mèo của gia tức không nhẹ, may quá may quá, gia đã nói mèo của gia căn bản không nhìn trúng tên quái dị đó đâu! Gia phi thường tin tưởng mèo của gia, mèo của gia quả nhiên là hướng về gia, ngoài mặt là ra chú ý cho Đồ Thiện, thực tế là để bảo vệ gia, ra chủ ý cho gia, giúp gia chạy trốn, nhưng không ngờ hình dạng chọc người nổi điên của mèo của gia lại khả ái như vậy, hại gia trong lòng ngứa ngáy, khụ khụ, nhưng biết thái tử được nhị ca cứu thoát, gia thật thở phào nhẹ nhõm a!

Cuối cùng tứ ca trộm được bảo đao ngự ban của tên quái dị đó, gia mang nữ nhân đó thuận lợi rời đi, cùng ngồi trong ngôi miếu đổ nát chờ tứ ca, nếu không phải lúc đó tình hình không cho phép, gia muốn nhất là mang theo mèo của gia, dù sao mèo của gia rất thu hút người, nhưng chả có chút tự giác nào, phóng y ở ngoài, đặc biệt là bên cạnh tên Đồ Thiện tâm tư khó lường đó thật không an tâm, không được, đợi gia truy được con mèo đó, việc đầu tiên làm là bắt y từ quan, vẻ ngoài của y như thế, tính cách của y như thế, phóng ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thật quá nguy hiểm, gia không muốn sau này ngày ngày phải đi đuổi ruồi. Xem đi, bên cạnh có còn ruồi này còn chưa giải quyết xong nè. Nữ nhân kia cũng thật lợi hại, vừa an tâm lại bắt đầu thương nhớ mèo của gia, quên mất nàng ta làm sao la lối om sòm mèo của gia rồi sao? Đợi việc của thái tử giải quyết xong, gia nhất định nhanh cưới y về, còn nữ nhân kia, nếu con rồng đó không cần, thì đưa cho tứ ca, hắn vừa khéo còn chưa có vợ.


Tứ ca quay lại rồi, vùa quay lại đã oán trách, sau khi nhìn thấy nữ nhân đó thì ngữ khí đã tốt hơn nhiều, còn nói muốn mang nữ nhân đó đến quán rượu Giang Ninh tìm thái tử, gia cũng đi, gia hôm qua mới nghĩ đến, muốn cưới con mèo đó cũng cần có lệnh phụ mẫu, nói về việc cưới hỏi, vừa khéo tìm can nương giúp gia ra chủ ý, giúp gia nói nói. Gia lâu rồi không có đi thăm lão nhân gia nàng, cơ hội lần này khó có được, tin rằng có chính sự lần này, lão nhân gia nàng sẽ không có thời gian trách cứ gia, nếu không có việc, gia thật không dám đi gặp nàng, nếu nói trên đời này, gia sợ ai, đó nhất định là lão nhân gia nàng rồi.

Tứ ca hình như vừa nhìn đã rõ tâm tư gia, ánh mắt đó chứa đầy tính toán, thật đáng sợ, không phải lại nghĩ ra chủ ý xấu nào đó đi chỉnh gia chứ? Lôi kéo nữ nhân kia nói nói, nhìn cái kiểu cười của hai người họ, gia biết là không có việc gì tốt, thôi bỏ đi, không cho gia nghe, gia cũng không thèm nghe, gia không tin còn có việc gì có thể chỉnh được gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận