[Thử Miêu] Toái Hồn

Trước giờ, Triển Chiêu luôn dậy lúc 6 giờ rưỡi, ngồi trên giường khoảng 15 phút, xuống giường đánh răng rửa mặt. 7 giờ ăn sáng, 7 giờ rưỡi đọc báo. Đúng 8 giờ ra khỏi nhà. Chỉ có hôm nay, không giống mọi hôm.

‘Két’ Một âm thanh xé không khí tuyệt đối chói tai vang lên, chấn động khiến tai Triển Chiêu ẩn ẩn đau. Nhìn nhìn đồng hồ, 7 giờ 50 phút, vẫn còn sớm.

“Này, Triển tiểu tử, tỉnh ngủ chưa đó?” Lớn tiếng như vậy, cậu ta đã quên thời nay phòng nào cũng có chuông cửa sao?

Không cần gấp gáp, chỉnh lại cà vạt, mang giày vào, cầm lấy túi hồ sơ khi nãy đặt bên cạnh lên. Lại nhìn đồng hồ, tốt, đúng 8 giờ.

“Bàn tẩu (chị béo), tôi đi đây.”

Mở cửa, không bất ngờ khi thấy kẻ đó toàn thân trắng toát, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.

“Cậu thật lề mề còn hơn mấy cô tiểu thư, Bội Bội trước giờ không khi nào để tôi chờ.”

Xem ra tên nhóc này là bị Bội Bội nuông chiều thành thói, trong từ điển hoàn toàn không có 2 chữ “nhượng bộ”.

Nhưng mà, nghi hoặc nhìn khoảng trống sau lưng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đầy bụng hồ nghi, “Xe cậu đâu?”

Vốn đang làm bộ mặt phẫn nộ, nghe xong câu này Bạch Ngọc Đường ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt giảo hoạt, khiến Triển Chiêu sinh ra dự cảm bất hảo.

“Tada, chính là nó.”

Hiên ngang đứng giữa đường là một vật thể có cấu tạo như một chiếc xe mô tô, rất oách, toàn thân đen bóng.

“Cái này, cái này là cái gì?” kẻ luôn tự nhận đầu óc nhanh nhẹn như cậu hiện đang bị kinh hách thành cái dạng này.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm lấy vai cậu, làm ra vẻ mặt hảo huynh đệ, “Không tồi chứ hả, chiếc này là Yamaha YZF-R1, trước nay chưa chở người ngoài, nể mặt cậu là anh của Bội Bội, hôm nay sẽ cho cậu ngồi lên.”

Hung hăng liếc cái kẻ đang cười không chút hảo ý kia, Triển Chiêu gạt tay hắn ra, “Đi gọi taxi.”

Vừa đi được hai bước thì đã bị người từ phía sau kéo áo lại “Giờ này cậu còn tìm taxi gì nữa, theo kinh nghiệm nhiều năm lái taxi xủa tôi, cậu tìm không được xe đâu. Tôi thấy cậu tốt nhất là lên xe đi.”

“Không cần, tôi tự đi.” Triển Chiêu mặt đỏ bừng. Nếu sớm biết cậu ta là người khó đối phó như vậy, đã không đâm đầu vô vũng bùn này rồi.

“Đi thôi, đi thôi.” Ỷ mình mạnh hơn, hắn nhanh tay đem Triển Chiêu để lên xe, cũng không chờ đối phương có phản ứng, đã ‘vù’ một cái nổ máy chạy.

“Bạch Ngọc Đường, tên biến thái cậu…”

Sống hơn 20 năm, Triển Chiêu chưa từng thất thố như hiện giờ, suốt đường đi không ngừng rủa xả, nhưng tay thì ôm thật chặt, rất sợ chỉ giây sau sẽ bị ngã khỏi xe. 

Tóc tai rối loạn, thân thể thu thành một đống, thở hổn hển một cách mất tự nhiên. Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường dừng lại, phát hiện Triển Chiêu đã trở thành cái dạng như vậy.

“Này, cậu không sao chứ?” Chả lẽ mình đùa hơi quá rồi? Nhưng dù sao cũng là một đại nam nhân, sẽ không phải vì chuyện nhỏ này mà nổi giận chứ?

Triển Chiêu không trả lời, xe vừa dừng, cả người đều xụi lơ, nếu không phải Bạch Ngọc Đường nhanh tay đỡ lấy chắc đã sớm ngã khỏi xe.

Tay vô ý chạm phải trán cậu thì quả nhiên đã đầy mồ hôi. Nhìn Triển Chiêu cau mày thở dốc, Bạch Ngọc Đường trong lòng dâng lên cảm giác như vừa phạm phải tội ác.

Nhưng Triển Chiêu cũng không cho hắn cơ hội xin lỗi, hung hăng gạt tay hắn ra, “Không có việc gì. Cậu, cậu đợi một lát đến phòng nhân sự trình diện, tôi đã nói trước với họ rồi. Khụ khụ.”

Hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố chống đỡ tự mình đứng dậy, mặt đã trắng bệch, Triển Chiêu cũng không để ý đến hắn nữa, bước từng bước vào công ty.

Giờ phút này mà tin lời Triển Chiêu thì Bạch Ngọc Đường hắn đúng là đồ ngốc, nghĩ nghĩ một hồi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.

“A lô, Bội Bội hả, còn nhớ việc anh từng nói sẽ đến công ty anh họ em làm việc không?”

“….”

“Sáng nay cậu ta có chút không thích hợp”

“…”

“Đúng, anh chạy xe mô tô”

“…”

“Cái gì! Được rồi, anh biết rồi. Cúp máy đây.”

Tên Triển Chiêu chết tiệt này, thân thể không tốt cũng không nói. Bạch Ngọc Đường hắn cũng không phải thần thánh, sao biết được loại chuyện này chứ.

Kì thực cũng không thể trách hắn, vô luận chiều cao hay vóc người Triển Chiêu so với hắn cũng không hề kém hơn bao nhiêu. Hắn từ nhỏ đã là đứa trẻ khỏe mạnh, làm sao nghĩ đến Triển Chiêu ngay từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh, các chức năng cơ thể về phương diện nào cũng có vấn đề, tuy cũng chưa phải vấn đề lớn, nhưng cậu ta thường xuyên ôm đủ loại bệnh lớn bệnh nhỏ vào người.

Xem ra công việc tài xế này của hắn sau này cần phải chú ý một chút.

Cả ngày cũng không có việc gì làm, Bạch Ngọc Đường lấy xe vừa được phát chạy một vòng thành phố, đại khái đến những nơi Triển Chiêu thường lui tới, làm quen đường trước một chút. Còn có, phải cố sức nhịn xuống ham muốn đua xe, hắn cũng không muốn vì tội mưu sát anh họ của vợ mà rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Lại nói, người như Triển Chiêu, hắn kì thực cũng rất thích. Không biết vì sao lại nghĩ vậy, chỉ cảm thấy người này rất hợp ý hắn. Lúc nhìn thấy cậu suy yếu muốn té xỉu, vô thức muốn vươn tay đỡ, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhớ lại hồi đó lúc Bội Bội còn theo đuổi hắn, đến xe hắn cũng không cho cô đụng vào.

Đem loại suy nghĩ này kết lại là do thưởng thức Triển Chiêu, hắn cũng không tiếp tục nghĩ sâu xa hơn.

Chiều 5 giờ rưỡi nhận được điện thoại của Triển Chiêu, báo hắn 6 giờ đến đón người, nhưng hiện tại Bạch Ngọc Đường đứng dưới lầu chờ đã hơn nửa tiếng, vẫn chưa thấy người đâu. Hiện giờ đã hơn 6 giờ rưỡi, không phải gặp chuyện gì bị trì hoãn lại chứ. Mang theo loại suy nghĩ này, Bạch Ngọc Đường gọi 3 cuộc liên tiếp nhưng chỉ nghe tiếng máy bận, khiến cho hắn thật muốn ném luôn điện thoại. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không đúng, hắn mở cửa xe hướng công ty đi vào.

Không phải Triển Chiêu không muốn đúng giờ tan ca, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, không biết sao đột nhiên có thông báo phía bên Nam Mỹ hàng xuất đi lại có vấn đề, thế là phải vội vàng triệu tập những người có liên quan mở cuộc họp, cũng không kịp báo cho Bạch Ngọc Đường. Kéo dài đến hơn 1 tiếng sau, đợi thư ký đến gõ cửa “Giám đốc, có vị họ Bạch đang ở ngoài chờ ngài” mới sực nhớ ra. Nhưng việc vẫn chưa giải quyết xong.

“Cô nói cậu ấy về trước đi.”

Nhưng cậu cũng không nghĩ xem Bạch Ngọc Đường là ai, Bạch Ngọc Đường ghét nhất là bị người khác ra lệnh, đã thế lại còn từ kẻ không biết quan tâm đến bản thân như cậu ta, đúng là không để cho hắn chút mặt mũi nào. Nhưng dù sao hiện giờ trong phòng họp cũng không phải chỉ có một mình Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hắn cũng không phải loại người không biết nói chuyện đạo lý. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách, hắn đành chấp nhận xuống lầu mua cơm, ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng Triển Chiêu. Vì thế cũng không quá kỳ quái khi Triển Chiêu quay lại phòng thấy có con chuột trắng bự đang cong người nằm trên sofa thì tỏ vẻ kinh ngạc đến thế. 

Đẩy đẩy người đang nằm trên sofa, “Bạch Ngọc Đường, dậy, dậy.”

“Đừng làm ồn, vẫn chưa 7 giờ mà, còn kịp giờ làm.” Không phải tưởng mình là Bội Bội đấy chứ, lời còn chưa kịp nói, đã thấy người trước mắt rất tiêu sái trở mình một cái, sau đó ‘Ầm’ một tiếng, thân thể tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Người nằm dưới đất trước tiên bắn lên, dừng một lát, đại khái ý thức được vừa mới phát sinh chuyện gì. Lắc lư từ dưới đất đứng lên, sau đó mở miệng chửi ầm lên, “Mẹ nó, có lầm hay không, xui xẻo đến mức uống có miếng nước cũng bị nghẹn, giờ đến cả sofa cũng bắt nạt ta.” 

Thấy Triển Chiêu đứng bên cạnh đang cố gắng nhịn cười, tức giận cũng bay phần nào, “Còn có cậu, giờ là mấy giờ rồi? Làm ơn tôn trọng công việc của tôi một chút có được không.”

“À, khi nãy có việc đột xuất, không kịp báo.”

“Ít nói nhảm, lại ăn cơm trước đi.” Thật không chịu nổi cậu ta, mặt đã xanh mét còn đứng đó xin lỗi, làm như thể hắn rất không hiểu lý, rất không tốt bụng ấy. 

“Hả?” Nhìn trên bàn còn đặt món cháo cá mua dưới lầu, Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn nhìn ông em rể tương lai này, không nghĩ đến cậu ta cũng biết quan tâm người khác.

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không muốn cậu đói rồi ngã bệnh, đến lúc đó Bội Bội lại bắt tôi chịu trách nhiệm.”

Mặc dù nghe có chút miễn cưỡng.

Dạ dày từ lúc bắt đầu họp đã hơi hơi đau, lúc này ăn cháo cá đã được nấu nhừ đúng là lựa chọn tốt nhất. Nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười cảm kích, bắt đầu chiến đấu với đống đồ ăn trước mắt.

Bạch Ngọc Đường lúc này nhận được điện thoại của Bội Bội.

“A lô, Bội Bội hả. Có chút việc nên bị trì hoãn.”

“Về sẽ hơi trễ. Nhưng hôm nay sao ngoan thế, không tấn công liên tục bằng điện thoại sao?”

“Cái gì mà “tin tưởng anh trai” chứ? Không phải em nên nói là tin tưởng anh sao?”

“Ai ghen với cậu ta chứ.”

“Được rồi được rồi, anh biết rồi.”

Tắt điện thoại, dùng khẩu khí không cho thương lượng nói với Triển Chiêu, “Này, bà xã tôi, em gái cậu muốn tôi đem cậu về nhà gặp.”

Mặc dù toàn thân trên dưới đều kêu gào đau đớn, nhưng Triển Chiêu cũng không thể cự tuyệt ý tốt của cậu ta, gật gật đầu, giải quyết đám đồ ăn với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng sự thực chứng mình quyết định này của cậu là hoàn toàn sai lầm. Vốn định gặp em họ một lát rồi lập tức quay về, ai biết đến được nhà Bạch Ngọc Đường thì thân thể đã tới cực hạn, cả người nằm xụi lơ trên sofa, cả đứng lên cũng không có khí lực.

Nhưng trong căn phòng cũ chỉ có 10 mét vuông của Bạch Ngọc Đường, chứa có cái giường đôi cũng đã hết chỗ, thêm một người nữa thì quả thật chật chội, lại không thể để cậu ta nằm trên sofa. Cuối cùng sau khi cân nhắc một hồi, Bội Bội chạy sang phòng của dì hàng xóm ngủ nhờ, nhường giường cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Cởi đồ rồi mới phát hiện Triển Chiêu còn ốm hơn tưởng tượng, Bạch Ngọc Đường có chút bất mãn. Vốn mỗi ngày buổi tối đều ôm trong lòng noãn ngọc ôn hương, tối nay lại phải cùng một kẻ gầy trơ xương đồng giường cộng chẩm, thật không vui vẻ gì. Nghĩ đi nghĩ lại, sự nghiệp sau này còn cần dựa vào cậu em họ này, thôi không tính toán không tính toán. 

Đem chăn đắp lên cho Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ngã đầu liền ngủ. Nhưng thói quen rèn luyện suốt một năm nay cũng khó thay đổi. Ngủ đến nửa đêm, xoay người một cái đem Triển Chiêu ôm vào lòng, trong mơ còn nói lảm nhảm mấy câu thô thiển đại loại như bánh bao đã biến thành sườn heo rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui