Cô đúng là tiểu hồ ly mê người, lại bội bạc như thế, chúc người ta ngủ ngon rồi cứ thế về ngủ một giấc liền một mạch không biết trời đất gì.
Ái Hạnh nghĩ thông suốt rồi, kiếp trước dành quá nhiều thời gian cho Lâm gia, níu kéo thứ tình yêu thương vô vọng kia, kiếp này chỉ có thể dành thời gian kia sửa chữa tương lai của bản thân, dành thời gian bên Cảnh Nghi thật nhiều
| 7: 00 | Đồng hồ báo thức kêu lên từng hồi như nhắc nhở Ái Hạnh phải thức dậy, hôm nay cô có hẹn đi học ở thư viện cùng Lục Cảnh Nghi
Không nhanh không chậm cô bước chân xuống giường, bàn tay nhỏ trắng trẻo chầm chậm gấp chăn lại rồi đi vào phòng tắm.
Lần đầu tiên cô có hẹn với anh, có chút lúng túng trong việc chọn quần áo, quả thật loại chuyện này cũng không đúng lắm với chuyên môn của cô.
Cuối cùng sau khi vật lộn một lúc lâu, Ái Hạnh cũng chọn ra một chiếc áo sơ mi cùng chân váy chữ A dài qua đầu gối
Bên kia Lục Cảnh Nghi cũng sốt sắng như thể sắp đi hỏi cưới con gái nhà người ta rồi.
Từ sáng đến giờ cậu liên tục thay mấy chục bộ quần áo, rồi bắt dì An coi có được không.
Điều quan trọng nhất là mấy mẫu cậu mặc đều cùng một kiểu, chỉ khác màu.
Hành động lúng túng này của cậu khiến cho dì An phải dở khóc dở cười mà nghĩ rằng, làm người trẻ thật tốt, nhiều sức sống như vậy, có tình yêu vào, sức sống ấy lại dâng trào mạnh mẽ hơn nữa.
Lâm Ái Hạnh có một số nguyên tắc khá đặc biệt, có lẽ là ảnh hưởng từ công việc kiếp trước mà cô luôn đúng giờ, lần này có chút hồi hộp, cảm giác tim cô còn đập nhanh hơn là khi bị tội phạm chĩa súng vào đầu nữa.
Cô bước xuống dưới lầu của kí túc xá, còn rất sớm mới đến giờ hẹn nên Ái Hạnh cũng có chút thong thả, vừa bước xuống đến cửa, cô liền bắt gặp ánh mắt thâm tình của Lục Cảnh Nghi.
Thời tiết mùa thu giống như một cô gái khi yêu, có chút thất thường, sáng sớm hôm nay nắng rất đẹp nhưng không hề oi bức mà lại mát mẻ mang hơi thở của thu sang.
Bắt gặp ánh mắt này, Ái Hạnh có chút vội vàng mà cất lời:
- Đàn anh, chào buổi sáng
Lời này toàn bộ được Lục Cảnh Nghi thu nhận, như được rót mật vào tai, khóe môi anh cong lên thật đẹp, má lúm đồng tiền lấp ló hiện ra
- Chào buổi sáng Hạnh Hạnh
Lục Cảnh Nghi lại gọi cô bằng cái tên này, cô cảm thấy có chút ngại, bên gò má cũng bất giác mà phiến hồng.
Điều này nhanh chóng bị anh phát hiện ra, nhưng lần này, không muốn chọc giận cô gái nhỏ
- Anh có mua đồ ăn sáng cho em
Lời này vừa nói, tay anh cũng nhẹ nâng lên một túi giấy màu hồng nhạt, có lẽ trong đó là đồ ăn sáng mà anh chuẩn bị
- Cảm ơn
Cô rất muốn biết vì sao anh biết cô chưa ăn sáng, nhưng cũng rất dễ hiểu hôm nay là chủ nhật, ai ai cũng muốn ngủ nướng thêm một chút, vì vậy mà có chút không muốn dậy sớm ăn sáng
Sau đó anh không đáp lại thêm lời nào mà mỉm cười rất nhẹ với cô.
Cả hai người sau đó cùng đi bộ đến thư viện.
Buổi sáng trời nắng, khác với lần ăn trưa trước, cô với anh không một trước, một sau nữa, lần này anh đi cạnh cô, mặt trời rọi xuống khiến hai cái bóng cũng in hằn dưới đường, hai cái bóng này quá đỗi ngọt ngào, như muốn thay hai thân chủ của nó hành động, quấn quít nhau không rời.
Cuối tuần, sân trường cho chút vắng vẻ, trường học của cô và anh không quá khắt khe chuyện yêu đương, vì thế mà dưới mấy tán cây, có mấy đôi đang hẹn hò tình tứ.
Khác với họ, anh đây chính là đang theo đuổi con gái nhà người ta, mới chỉ là ở giai đoạn đầu.
Nghĩ đến đấy, Lục Cảnh Nghi có chút muốn khóc.
Hôm nay thư viện cũng không đông đúc như mọi ngày trong tuần, người quản thư viện khi nhìn thấy Lục Cảnh Nghi và Lâm Ái Hạnh bước vào thì cũng không quá bất ngờ, hai học bá đi thư viện vào cuối tuần cũng không quá lạ lẫm, học lực tốt như vậy, cũng phải chăm chỉ biết bao nhiêu.
Có điều, thứ khiến bà bất ngờ chính là học bá khối mười một và khối mười hai, một thấp, một cao đi cùng nhau vào thư viện
Thư viện của trường học này có chút thoải mái, chỉ cần có thẻ học sinh là có thể vào.
Anh và cô chọn ngồi ở một vị trí gần cửa sổ.
Vừa ngồi xuống, không nhanh không chậm Lục Cảnh Nghi đã lấy ra từ trong chiếc túi giấy hồng nhạt kia một hộp bánh ngọt, quá bất ngờ đó là loại bánh cô thích, còn có cả dâu tây và sữa.
Nếu đây không phải là trong thư viện, cô thực sự nghĩ rằng Cảnh Nghi là muốn đi cắm trại.
Tay của anh rất đẹp, nhẹ nhàng đẩy đồ ăn sáng đến trước mặt cô.
Miệng còn cười như muốn mê hoặc lòng người, nhắc nhở cô mau ăn sáng
- Cảm ơn anh
Thực sự ngoài cảm ơn cô không biết phải nói gì trước mặt người đàn ông này ngay lúc này đây.
Ái Hạnh từ từ thưởng thức bữa sáng của người mình thương, bánh ngọt hôm nay ngon hơn bình thường, cả dâu tây trái mùa cũng trở nên ngọt như vậy, hay cả sữa mà bình thường cô không thích uống cũng trở nên dễ uống.
Nếu không phải anh là đồng đội kiếp trước của mình, cô thực sự nghĩ rằng trong thức ăn có chất cấm.
Sao có thể ngon đến lạ thường như vậy? Cô vừa ngước mắt lên lén nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh đang nhìn cô, dường như bị bắt gặp, anh còn cười nhẹ một cái khiến cô xấu hổ liền cúi mặt xuống ăn tiếp.
Không xong rồi, nụ cười của anh chính là chất cấm, cô phải bắt giữ anh lại trong trái tim của cô, không thể để anh ra ngoài nữa, mãi mãi cất giữ như vậy,nếu không, để người khác nhìn thấy chắc chắn cô sẽ mất đi người đàn ông này.
Đột nhiên cô cảm thấy mình có chút xấu xa, lại muốn giữ anh làm của riêng.
Chỉ muốn một mình mình được nhìn thấy anh, được thấy anh cười.
Yêu đương vào con người ta lại có chút ích kỷ như vậy sao?.