Thứ Nguyên Chi Môn

Tử Lan Hiên địa phương, một gian nhã phòng.

“ Trong mắt chính khách trên thế giới chỉ có hai loại người” Vệ Trang tay nâng lên thanh đồng chung rượu tiếp nhận một bên Tử Nữ rót rượu, nói:“ Một kẻ làm bàn đạp để mình tiến lên, và một kẻ ngán đường. Tất cả những người có khả năng tự cưỡng bức bản thân đều là những nguy hiểm tiềm tàng”

“ Vậy nói ra để nuốt lời rồi, cũng là vì hắn đã nhìn trúng sự uy hiếp bên trong con người của Hàn Phi” Tử Nữ âm thanh kiều mị cất lời.

Vệ Trang đem chung rượu một hơi uống sạch, nói “ Nếu không qua được cửa ải này thì bị kẻ khác cản đường kia loại bỏ mà thôi”

“ Công tử Hàn Phi cầu kiến” Hàn Phi thanh âm vang lên, lời vừa nói hết đã xuất hiện trước mặt hai người.

“ Công tử nói sẻ chứng minh cho ta thấy, nhưng có vẻ như đang bị thua một cách thảm bại” Vệ Trang lạnh nhạt nhìn Hàn Phi nói.

Hàn Phi tay nâng lên chung rượu: “ Lần này không chỉ thắng, mà ta còn thắng gấp đôi”

“ Có phải muốn nói với chúng ta, ngày vội vàng kết án là vì Trương Lương” Tử Nữ cất lời

“ Tử Nữ cô nương quả là một người thông mình” Hàn Phi ánh mắt tán thưởng

“ Công tử quá khen” Tử Nữ trả lời

Hàn Phi nâng lên chung rượu đứng dậy “ Phụ vương đã ra lệnh khi thời gian phá án đã hết. Nếu như phá không được án thì Cơ Vô Dạ sẻ thừa cơ làm một bản tấu sớ. Tử Phòng chắc chắn sẻ chịu vạ lây, đây là điều đầu tiên”


“ Ý của ngài là, kết án lần này cũng là ngài cố ý cho người khác thấy” Vệ Trang nói.

“ Chỉ có giả vờ thái bình mới có thể từ từ kéo bức màn ra. Lúc đó chính là thời điểm tốt nhất để phản kháng. Mà nói ra rồi nuốt lời, mặc dù khiến ta tạm thời không có cách nào trở thành Tư Khấu, nhưng như vậy lại khiến ta đạt được một thứ quý giá gấp mười” Hàn Phi môi nhích lên nói

“ Quý giá gấp mười” Vệ Trang có chút nghi hoặc

Hàn Phi xoay người lại nói “ Tử Phòng vì nợ ta một nhân tình quá lớn, cho nên là ta sẻ thắng gấp bội”

“ Công tử chắc chắn như vậy dường như đã nắm chắc tất cả rồi, lẻ nào ngài đả có manh mối để phá án rồi” Tử Nữ nhàn nhạt nói.

Hàn Phi thân ảnh ngồi xuống, nâng lên chung rượu thanh đồng nói “ Cái này ta phải cảm tạ Tử Nữ cô nương”

“ Ta.. ta đã làm cái gì? » Tử Nữ giả vờ khó hiểu nói

« Đêm đó ở thiên lao, hai vị vương thúc bị giết người diệt khẩu, nhưng kẻ giết người đó không ngờ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ được lợi. Có Tử Nữ cô nương như khổng tước ở phía sau » Hàn Phi đem ánh mắt nhìn về Tử Nữ

« Ồ..có công tử mới là khổng tước » Tử Nữ cười nói.

« Phải, phải, phải. Tôi dùng từ này chưa thỏa đáng, Tử Nữ cô nương xin trách tội »


« Con người ngài nhìn thì ngốc nghếch nhưng thật thú vị, vậy công tử đoán ta có thể bắt được hung thủ không?»

« Ta xem khá là nhỏ » Hàn Phi cười nói:« Trong thành Tần Trịnh này có người võ công cao cường tới mức có thể chạy thoát được khỏi sự theo dỏi của Tử Nữ cô nương, ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai người, một người là Mặc Nha một người nữa chính là Bạch Phượng bọn họ đều dốc sức vì một người »

« Cơ Vô Dạ » Tử Nữ lên tiếng.

Mà lúc này im lặng bấy lâu Vệ Trang tay nâng lên chung rượu: « lảo hồ ly, Cơ Vô Dạ. Dựa vào phỏng đoán ngài có thể nắm được kẻ hở của hắn tìm ra quân lương »

« Đương nhiên không thể » Hàn Phi lần nữa đứng lên « Cho nên ta muốn mời Vệ Trang huynh đi xem kịch hay »

Năm phút sau.

« Cửu công tử Hàn Phi cầu kiến » Hàn Phi thanh âm cất lên, lời còn chưa dứt đả mở cửa bước vào bên trong, gương mặt đầy ý cười bước vao mà theo sau chính là Vệ Trang và Tử Nữ.

Gương mặt hắn nhanh biến đổi nhắm mắt lại hít một hơi sâu khi cảm nhận được mùi thơm đọng trong không khi, nuốt một ngụm nước bọt trong lòng thầm hô lên: « Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không lẫn vào đau được »

Thân ảnh vội cất bước đi nhanh đến chiếc bàn của Dược Thiên Sầu, Lăng Sương cùng tiểu bạch ánh mắt nhìn về một vò rượu sứ lớn đả mở ra chỉ còn nửa bình, tỉnh như ruồi tự rót cho mình một chung đem tay bắt lấy khẻ cúi đầu nói: “ Hàn Phi tự ý mà đến, quấy rầy nhã hứng của công tử cùng đại tiểu thư, xin tự phạt một chung”

“ Thư lạnh như gió, nhu mỹ như hoa, yên tĩnh như tuyết, trướng lạnh như trăng” Hàn Phi say mê ngửi lấy nói xong liền chậm rãi uống đi.


“ Chi chi chi” Tiểu bạch bất mãn kêu lên vài tiếng.

“ Thất trách thất trách” Hàn Phi không nhìn Lăng Sương mặt gắt gao nhìn mình, một bộ tỉnh bơ lại rót cho mình một chung khác chắp tay cúi lể với tiểu bạch: “ Hàn Phi lại thất trách quên mất tiểu bạch huynh đệ, xin tự phạt thêm một chung”

“ Ngươi..chính là muốn uống chùa đi” Lăng Sương nhịn không được chỉ trích hắn, mà đầu cáo nhỏ phụ họa gật đầu một chân đặt lên vò rượu.

Dược Thiên Sầu ánh mắt chuyển sang nhìn thiếu niên tóc bạc ngắn khói cần nói hắn cũng biết chính là Vệ Trang, khá là tuấn tú ánh mắt sắc bén như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt hắn cũng chăm chú nhìn mình.

“ Ah.” Hàn Phi bừng tĩnh đại ngộ, nhưng cũng chẳng xấu hổ chút nào tiếp tục đem tay đem vò rượu rót cho đầu cáo trắng, rồi rót cho mình một chung nâng lên rồi nói: “ đại tiểu thư lời nói để Hàn Phi nhận ra mình thất trách, lại tự phạt một chung, có lỗi với.. ukm.. hồ huynh”

“ Phốc xuy” Lộng Ngọc, Lăng Sương cũng vì Hàn Phi kiếm cớ uống rượu mà cười lên, che miệng cười lấy: “tiểu bạch là mẫu nha, chỉ có ngươi mới xem nó làm công”

“ Đại tiểu thư chê cười, Hàn Phi lại sai nữa rồi.. đáng trách đáng trách” Uống xong một chung thòm thèm lại đến, gương mặt cũng có chút ửng hồng ngà ngà say vừa định ôm lấy vò rượu lặp lại bài cũ đả bị nàng đoạt được: “ Khỏi tạ lỗi, tạ nữa Phong Hoa Tuyết Nguyệt vò rượu này cũng bị ngươi uống hết”

Hàn Phi nuốt nước bọt nhìn về chung rượu vò rượu vừa uống để cho hắn mê say lên, khác xa với Lan Hoa Tửu một bình này để cho hắn dư vị khó quên, ôn nhuận thư sướng như tắm mình trong gió sương, hương vị như trăm hoa đua nở một dạng khiến uống một chung lại muốn uống thêm một chung nữa.

“ Mùi vị vẫn mê người như vậy, so với Thu Bạch Lộ, Thần Tiên Túy, Hồng Nhan Tửu, Nữ Nhi Hồng, Đổ Khang, Thiệu Hưng Hoa, Điêu Đỗ Khang, Lan Lăng Tửu,Trạng Nguyên Hồng, Trúc Diệp Thanh, Linh Tửu Hạc” Hàn Phi một hơi liệt kê lên những loại rượu do Thiên An nấu ra,tay nâng chung rượu gật gù nói: “ thế nhân thán phục trang chủ tài trí, Hàn Phi bội phục nhất chính là bản lĩnh nấu rượu của huynh”

“Xem ra nhiều năm nay ngươi uống cũng không ít rượu” Dược Thiên Sầu cười cợt lên tiếng tiếu ý nhìn hắn.

“ Hừ, hắn lợi dụng con uống không ít miễn phí rượu trong trang, tên gian manh” Lăng Sương miệng nhỏ vểnh lên chỉ trích.

“ Khục khục” Hàn Phi ho khan gương mặt thương tâm nhìn nàng, khổ não nói: “ Tiểu thư nói như lưỡi kiếm sát vào tim Hàn Phi, hai chúng ta không phải bằng hữu sao? nhớ còn ở Tề quốc mỗi ngày không phải luận cờ, cá cược vui sướng biết bao?”


“ Hừ” Lăng Sương hừ lạnh quay mặt đi chổ khác, Hàn Phi xuất hiện tại Tề quốc để nàng thấy hắn so với nhiều người còn tốt chơi, lại thông minh tính tình vui vẻ thường xuyên chơi các trò chơi thu lấy được tiền của lớn, khi khám phá ra mánh khóe lẫn vận dụng trí thông minh của mình để cá cược thắng lớn.

Dược Thiên Sầu cười nhạt nhìn hắn pha trò, đem ánh mắt quét về phía sau hai người: “ Hai vị bằng hữu mới của ngươi cũng không tầm thường, bằng họ cũng đủ giúp ngươi mở ra cục diện rồi, đến chổ ta làm gì?”

Hàn Phi cười nói: “ công tử mắt sáng như đuốc, công tử đến Tần Trịnh du ngoạn Hàn Phi là chủ lại chưa tiếp đãi ra trò, lần trước cũng may có tứ ca tiếp đãi. Hàn Phi hổ thẹn, đêm nay đặc biệc đến mời hai vị xem kịch”

“ Xem kịch, ngươi lại đánh chủ ý gì, lẻ nào là Dạ Tinh Trản” Lăng Sương mày nhíu lên nhìn hắn, quen biết Hàn Phi nàng biết tên này thông minh chuyên đánh chủ ý người khác, thiết kế bẫy rập lừa gạt đối phương xoay vòng họ đây.

“ Ahh. lại để đại tiểu thư nhìn ra” Hàn Phi gương mặt biến ảo thất kinh nói.

Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói: “ Muốn uống Dạ Tinh Trản người như ngươi không ít, có điều màn kịch mà ngươi chuẩn bị quá kém đi. 10 vạn quân lương Sương nhi con nói xem có nên nẩng tay trên không? đem bổ sung vào giải đấu không cứu trợ không ít dân chúng đây?”

Đám ngươi nghe được mặt thoáng qua quang mang, thần sắc ngưng trọng lên tài năng của Dược Thiên Sầu như thế nào bọn họ liền biết. Thanh Y Lâu có thể lớn mạnh đến bây giờ, 108 tòa mọc lên thất quốc lại có thể cùng các đại nhân vật các nước lằm ăn.

Với tài trí của hắn đương nhiên từ sớm đả nhìn ra được cục diện lẫn ai là chủ mưu. Cơ Vô Dạ cũng biết rõ tài trí của Dược Thiên Sầu nhưng hắn biết đối phương sẻ không can dự vào thế cục triều chính các nước.

Hơn nữa cục diện hắn bày ra hoàn mỹ vô khuyết, cho dù Dược Thiên Sầu phát hiện thì làm gì? Nơi này chính là sân nhà của hắn, đối phương nếu muốn chết hắn cũng không ngại mà diệt trừ.

“ Huynh chưa xem làm sao biết được nó sẻ kém chứ? lần này còn có sự giúp sức của Tử Nữ cô nương đây? huynh nói như vậy là phụ lòng giai nhân rồi” Hàn Phi lập tức chen lời vào, hắn thật sợ Lăng Sương đồng ý nẫng tay trên đấy.

Nhiều năm qua hắn biết rõ Lăng Sương được Dược Thiên Sầu sủng ái cơ hồ vô pháp vô thiên, chỉ cần nàng nẩng tay trên khi đó 10 vạn quân lương chạy vào túi Dược Thiên Sầu đố ai mà lấy lại được.

“ Là ta sơ sót, được rồi coi như ngươi có lộc uống vậy” Dược Thiên Sầu nhìn Tử Nữ liếc mắt nhìn Hàn Phi cười đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận