Đại Tướng Quân Phủ.
"Ngươi nói hai viên tì tướng biến thành cương thi? Cơ Vô Dạ không nhịn được quay lại nhìn Mặc Nha, gương mặt hắn âm trầm dọa người từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thua thiệt qua như vậy lại có người cả gan ám sát hắn.
"Vốn ra cũng không tin vào thuyết quỷ thần, nhưng thuộc hạ tận mắt chứng kiến, vả lại còn có thu hoạch bất ngờ" Mặc Nha trầm giọng nói, ánh mắt có phần co rút khi nhìn bộ giáp trên người Cơ Vô Dạ bị đục thủng một lổ, trên tay hắn còn cầm một viên kim loại dài tầm hai đốt ngón tai.
“ Hả” Cơ Vô Dạ thốt lên
“ Tên Ngột Tựu biến mất trở thành kẻ chết thay cho Lý Khai” Mặc Nha liền giải thích nghi hoặc cho Cơ Vô Dạ
“ Tên tiểu tử Hàn Phi này lại giở trò” Cơ Vô Dạ tức giận mắng lên, hắn đương nhiên biết được còn ai vào đây ngoài Hàn Phi nửa chứ.
“ Nhưng mà Ngột Tựu cũng đã biến thành cương thi” Mặc Nha chậm rãi nói.
Cơ Vô Dạ lạnh giọng đi đến phía trước: “ hừ, thuật sỉ giang hồ từ đâu ra, dám động lên người của ta”
"Chỉ e đây là tin tức tốt." Cách đó không xa Huyết Y Hầu, lại là âm trầm cười nói.
"Vậy là thế nào?" Cơ Vô Dạ nghi hoặc hỏi.
Huyết Y Hầu cười lạnh, đứng ở lầu chót, nhìn xuống toàn bộ Tân Trịnh thành: "Tên tai tinh đó có lẻ đang tại tụ tập thuộc hạ đắc lực của hắn "
Cơ Vô Dạ trước là khẽ giật mình, tiếp theo phình bụng cười to: "Ha ha ha! Hóa ra là vậy"
"Sinh Tử Nhân, Nhục Bạch Cốt, ở vùng Tương Sở của Bách Việt trước nay luôn có lời đồn về “đuổi thi ngàn dặm” Mặc Nha như hiểu ra điều gì cất lời
“ Hoàng Tuyền Bích Lạc, Bách Quỷ Dạ Hành." Huyết Y Hầu nhìn về phía Mặc Nha, bình tĩnh nói: "Mà kẻ ngươi gặp phải chính là thủ lĩnh của ẩn vu- Khu Thi Ma!"
"Khu Thi Ma?" Mặc Nha lẩm bẩm nói, trong lòng nhớ kỹ danh tự này, một cái có thể nghìn dặm cản thi, khiến chết người trở thành tùy tùng người, đáng hắn coi trọng.
Huyết Y Hầu lần nữa nhìn về phía phương xa, bình tĩnh nói: "Không biết mấy ngày này người bạn cũ của chúng ta có thấy khó chịu chổ nào không?"
"Hừ, có lẽ, hắn đã bắt đầu nhớ mùi vị của nhà lao rồi" Cơ Vô Dạ ý vị sâu xa nói.
Mặc Nha nghe hai người đối thoại, tựa hiểu hiểu tựa như không hiểu.Không có người biết, một trận rung chuyển, gần quét ngang toàn bộ Hàn Quốc.Mà trừ Dạ Mộ, lại không người biết, tất cả những thứ này, đều là bọn họ thủ bút.
“ Xem ra Thiên Trạch còn một tên thủ hạ đắc lực” Cơ Vô Dạ âm trầm bàn tay dụng lực bóp méo viên đạn trên tay mình, nếu không phải hắn thân kinh bách chiến lại có ngạnh công thâm hậu thì e đả sớm mất mạng rồi.
Tần Trịnh một tòa biệt viện sơn trang hẻo lánh.
“ Chiêu thay xà đổi cột của Vệ Trang huynh đúng là tinh diệu, đến cả ta cũng sém chút tin là thật, lo cho Lý đại nhân chết thật rồi chứ” Hàn Phi nhìn Vệ Trang xoay lưng cười nói, thân ảnh quay đầu nhìn thân ảnh Lý Khai cất bước đi đến gần.
“ Ta đả nhận lời ngươi cứu mạng hắn, cho dù hắn muốn chết cũng không được toại nguyện đâu” Vệ Trang khốc khốc cất lời.
“ Vụ này cũng may có chiếc túi gấm thứ 2 của Hàn huynh” Trương Lương cất bước cười nói, từ tay mở ra một tấm giấy trắng trên đó vẻ lại một tấm mặt nạ hình chim.
“ Đây là mặt nạ của Ngột Tựu” Lý Khai nhận ra thốt lên.
Trương Lương cất lời: “ trước khi Hàn Phi huynh bị giam vào lảnh cung đả lường trước cục diện hôm nay”
Hàn Phi cười nói: “ Vẫn là nhờ có Vệ Trang huynh có thân thủ tốt, cộng thêm tay nghề của Tử Nữ cô nương mới không lãng phí cổ thi thể đó.”
Ngay khi Ngột Tựu bị Thiên An giết, Vệ Trang một đêm diệt đi Độc Hạt Môn đem Lý Khai trở về cũng từ hắn mà Hàn Phi biết được một ít chuyện, người giết Lưu Ý chính là Ngột Tựu.
Mà hắn vì tra vụ án mà dẫn ra Lý Khai liền bị Hàn An nhốt vào lảnh cung bên trong, trước khi đi hắn đả để lại 3 chiếc túi gấm lường trước được mọi chuyện.
Thông qua đám người Vệ Trang thi triển một chiêu thay xà đổi cột, đem Ngột Tựu đả giạng làm Lý Khai còn Lý Khai được bỏ vào trong cổ quan tài, theo đó mà khiên đi chôn từ đó thoát ly khỏi thế nhân ánh mắt, thoát chết một màn.
“ Đội ơn các vị cứu giúp, Lý Khai cảm kích bất tận” Lý Khai hai tay chắp lại cúi đầu, nhưng được Hàn Phi một tay đở lấy: “Lý đại nhân khách sáo rồi, đây không chỉ là giúp ngài mà không để chân tướng bị lấp chìm. Vào lúc mọi người ra sức che dấu cũng cần một người đứng ra làm chứng cho đoạn quá khứ này
Lý Khai lùi lại sau đó quỳ xuống lại Hàn Phi hai lại rồi nói: “ hai lại này, một là thay cho thê tử ta được công tử cứu giúp đưa đến Thanh Y Lâu lánh nạn, hai là tiểu nử ở Tử Lan Hiên được các vị ban ơn chiếu cố. Năm xưa lúc ta bị hại nó vẫn còn nằm trong tả lót, không ngờ ly biệc đả thành vĩnh viễn.
Trước đó Lý mỗ vẫn không dám nhận con gái, chính là vì lo thân phận của mình sẻ đem lại phiền phức cho nó, đa tạ chư vị tương trợ. Lý Khai khó lòng báo đáp, xin hãy nhận thêm của ta 3 lạy”
“ Cứu ông là để ông ngẩng đầu mà sống, không phải là để ông quỳ lại chúng ta” Vệ Trang vẫn âm thanh đều đặn lên tiếng.
“ Tại hạ quả thật còn một chuyện muốn nhờ”
Hàn Phi đi đến nâng hắn lên, hiểu được hắn muốn nhờ gì liền nói: “ Lý đại nhân vẫn không yên tâm về vợ con sao?”
“ Ta chết đi, cũng thật là sự giải thoát cho bọn họ. Sẻ không còn ai bám riết lấy họ nữa” Lý Khai ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phi nói: “ Cửu công tử, xin công tử hãy giúp ta che dấu bí mật này”
“ Lý đại nhân nghĩ được như vậy là quá tốt rồi, bọn họ không nên cũng không cần thiết chịu đựng mối nguy hiểm tiềm tàng nữa”
“ Ta cách họ càng xa thì họ mới càng an toàn”
Mười phút sau cuộc trò chuyện trong đêm của bốn người cũng kết thúc, nhóm người Hàn Phi rời đi về phần Lý Khai cũng ẩn mình rời đi vì báo ân cứu mạng lẫn trợ giúp thê nhi mà giúp đở cho hắn trong việc trừ khử Cơ Vô Dạ.
Có điều hắn rời đi không được bao lâu liền ngưng trọng lên, khi giữa chốn hoang vắng âm u lại có một thân ảnh chờ đợi sẵn hắn từ trước.
“ Ngươi đang chờ ta” Lý Khai ngưng trọng nhìn nam tử đưa lưng về mình, mồ hôi tuôn ra khi người này xuất hiện chỉ cách đây không lâu đáng nói là hắn không cảm nhận được đối phương khí tức giống như hoàn toàn không có mặt trên nhân thế vậy, đồng tử đột nhiên mở lớn khi thấy hắn quay lưng lại.
“ Ngươi.. ngươi” Lý Khai đồng tử mở to nhìn vè thân ảnh nam tử xuất hiện phía trước người mình, nhưng rất nhanh thay đổi đồng tử co rút khi thấy thanh hoa lệ bảo kiếm bên cạnh.
“ Đả lâu không gặp, Lý đại nhân còn nhớ ta chăng?” Dược Thiên Sầu cười nói.
Năm xưa sứ giả đến Hàn chính là cửu công tử Bách Việt, bào đệ của Thiên Trạch phong hào Thiên Hùng quân. Đi đến Tần Trịnh nhờ cậy, khi trở về cố quốc đi theo binh mã nước Hàn cũng quen biết với Lý Khai.
“ Thái tử Thiên Trạch, không đúng.. là ngươi.. cửu công tử Thiên Hùng quân.. Thanh Y Lâu trang chủ chuyện này” Lý Khai sống lưng mát lạnh trong lòng sóng gió không ngừng, thân phận của Dược Thiên Sầu hắn cũng biết khi là người thường xuyên đến Tử Lan Hiên cùng nử nhi của mình, hắn tuy biết nhưng cũng không dám lại gần quan sát.
“ Nhân duyên là một điều kỳ diệu, duyên đến duyên đi, ta với ông cũng xem như quen biết, ta đả đáp ứng Lộng Ngọc đem song thân nàng tề tụ, phiền Lý đại nhân quá bước qua đó rồi, ta đả bài sẵn một ván cờ ở Hàn quốc ông không nên tham dự thì tốt hơn” Dược Thiên Sầu chậm rải cất lời.
Lý Khai ngưng trọng lên, hắn vạn lần không ngờ Thanh Y Lâu trang chủ lại chính là tên cửu công tử Bách Việt. Giống như hắn từ cõi chết trở về, hơn nữa nhiều năm nay hắn sống ở Đại Việt cũng biết được người này cùng Việt vương Thiên An có quan hệ.
Mồ hôi lại tuôn ra, nếu như vậy vị kia đả sớm bố trí một ván cờ từ trước, vị kia tài trí thế nào hắn vẫn biết được, nhìn từ xa một khung xe ngựa chậm rải đi đến, thở dài một hơi chắp tay cung kính: “ Vậy Lý Khai cung kính không bằng tuân lệnh”
Dung mạo của Dược Thiên Sầu tựa như có vài phần giống như Thiên Trạch, song chỉ cần chakra hóa trang một chút mà thôi. Lại nói thời đại này chỉ cần thay đổi một bộ y phục cải biến một chút ngoại hình là có thể đánh lừa thị giác người nhìn.
Giống như Thiên Minh Thiếu Vũ truy nã rành rành bởi Doanh Chính lại trốn vào Nho Gia chỉ đổi một bộ y phục Nho Gia lại không ai nhận ra cả, cho dù có nhận ra thì thân phận Nho Gia cũng khiến người không nghi kỵ được.
Dược Thiên Sầu cũng tương tự thân phận hắn danh vọng hắn vang danh thất quốc làm sao có thể là vị cửu công tử đả chết của Bách Việt chứ.
Cộng thêm y phục bên ngoài phối hợp liền có thể đánh bật đi người nhìn thị giác, nếu không có hắn chủ động đố người có thể phát giác ra được thân phận của hắn.