Thứ Nguyên Chi Môn

Phủ thái tử, bóng đêm thăng trầm.

Một thân hắc y đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ở cửa.

Ngay lập tức phủ thái tử thị vệ thi thể, bị Khu Thi Ma thi pháp biến thành cương thi, chính tại cửa ra vào tuần tra, cái xác không hồn một dạng, thân hình xiêu vẹo quỷ dị, phát hiện ra được thân ảnh này. Lập tức giương nanh múa vuốt xông qua tới.

Nhưng hắc y lại là bất động thanh sắc, chỉ là phất phất tay, mấy cỗ hàn lãnh thâu xương lan tỏa ra xung quanh đem cương thi toàn bộ thành băng điêu, không chỉ thế đem gốc cây lân cận cũng nhiễm lên một tầng lạnh lẻo hàn băng phủ bọc.

“ Crac” “ Crac” Cuối cùng băng tinh vỡ nát ra tới.

Hắc y đi từng bước một tiến vào, thân ảnh cứ như thuấn di một dạng trong giây lát biến mất lại hiện ra ở trong phủ đệ.

Rất nhanh, một đạo khác bóng người xuất hiện, lại là Thủy Vân Du chặn lại hắc y.

“ Một mỹ nhân thế này, không nên đùa với kiếm” Huyết Y Hầu nhìn thấy nữ tữ phía trước trên tay ngưng tụ thủy kiếm chậm rãi nói.

Chỉ thấy cái bóng của hắn đột nhiên chuyển động hướng đến phía sau Thủy Vân Du, ngay sau đó các sợi dây gai băng to lớn xoay quanh nàng để lộ ra hàn khí kinh người, thanh thủy kiếm trên tay của Thủy Vân Du lập tức biến thành băng kiếm, có lẻ do hàn khí lạnh lẻo mà Thủy Vân Du không chịu được liền buông tay.

Đồng thời một đóa hoa băng theo tay của Bạch Diệc Phi phẩy nhẹ từ đầu một ngọn gai băng nở rộ, nói “ cách ẩn dụ này thích hợp với nàng”

Thủy Vân Du đôi mắt xoay chuyển, thân ảnh nhanh chóng thoát ly khỏi trói buộc rời đi, nàng khống thủy đối phương khống băng, nếu giao chiến nàng chịu thiệt trước, khi mà hàn băng nương theo nước cấp tốc hóa băng. Hàn khí đối phương quá mức lạnh lẻo, nương theo đó xâm nhập vào thể nội của nàng: “ Ngươi quá lạnh không hợp khẩu vị ta”


“ Nàng không xích lại gần một chút, làm sao hiểu được dưới vẻ ngoài lạnh lẻo còn có mặt nhu mì như nước” Bạch Diệc Phi đi đến, trên tay hàn khí nhanh chóng ngưng kết thành một khối băng trong suốt phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của nàng trong đó.

“ Cẩn thận đấy, lần trước mấy kẻ nam nhân thốt ra mấy chữ này, đều đã chết rồi” Thủy Vân Du không yếu thế lên tiếng.

“ Ngươi đến chậm rồi” một giọng nói đột nhiên lên tiếng phá vở đi thế cuộc của hai người, cánh cửa cổng thái tử ngay lập tức đóng mạnh lại Thủy Vân Du lui qua một bên nhường chổ cho Thiên Trạch đi đến.

Hai người nhìn nhau một cái, Huyết Y Hầu mở miệng, trong lời nói có chút bất mãn: “Hành động của ngươi còn hơn ta tưởng tượng”

“ Xem ra ngươi không thích sự ngoài ý muốn” Thiên Trạch trầm giọng nói ra, nhìn không ra buồn vui.

“Ta chỉ thích sự bất ngờ”Huyết Y Hầu bình tĩnh nói, trong lời nói lại là không giận tự uy.

“Thứ ta đang tặng đây không phải là bất ngờ ư?" Thiên Trạch hỏi ngược lại, lơ đễnh.

" Sự bất ngờ ngoài tầm khống chế sẻ là một tai họa” Huyết Y Hầu lạnh giọng nói ra, đi thẳng về phía trước, chung quanh bầu không khí lại lạnh mấy phần.

Thiên Trạch cười lạnh: “ Vậy thì ta có thể cam đoan tai họa chỉ mới bắt đầu” "

“ ngươi đã lấy thứ đồ ngươi không nên lấy” Huyết Y Hầu chuyển đề tài, trực tiếp nói.


" ý ngươi là tên sát thủ tên là Ngột Tựu sao?"

Huyết Y Hầu lay lay đầu: “ ta đang chỉ tên còn lại trong Đoạn Phát Tam Lang”

“ Ngươi rất để tâm coi bộ ta lấy đúng rồi” Thiên Trạch cười lạnh nói, trong lòng có bản thân tính toán.

Huyết Y Hầu tức giận, xoay người nhìn xem Thiên Trạch, cảnh cáo nói: “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận”

“Hô" Thiên Trạch cũng không thèm để ý, trên mặt thậm chí có chút ít vẻ khinh miệt.

“Ta biết rất rỏ nhược điểm của ngươi, chúng ta có thể thả ngươi ra thì cũng có thể hủy ngươi bất cứ lúc nào” Huyết Y Hầu lạnh giọng nói ra, trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp.

Mà Thiên Trạch lại là cười nhạt một tiếng, nói một câu càng thêm ý vị sâu xa nói: “ Điểm thú vị là, bản thân ta chính là nhược điểm của ngươi ‘chúng ta’ mà ngươi vừa nói nếu để họ biết sẻ rất không vui”

Không có người biết, Thiên Trạch cùng Huyết Y Hầu giữa, còn có tầng một sâu hơn quan hệ, liền Cơ Vô Dạ cũng không biết nói..

“ Ngươi không hề hiểu chúng ta” Huyết Y Hầu bình tĩnh nói, tựa hồ không quan tâm Thiên Trạch uy hiếp.


Huyết Y Hầu tu vi cao thâm, Tuyết Y Bảo chủ nhân, trông coi 10 vạn binh quyền, liền tính Cơ Vô Dạ cũng sẽ không hoàn toàn trở mặt.

Quyền lợi trò chơi liền là dạng này, Huyết Y Hầu có bản thân tư bản, Cơ Vô Dạ không thể rời hắn!

“Nhưng ta biết các ngươi cần ta”Thiên Trạch lại là lần nữa mở miệng: " một người chờ đợi càng lâu lấy sẻ càng nhiều”

“ Nếu như ngươi đủ thông minh, ngươi sẻ lấy được thứ ngươi cần” Huyết Y Hầu lạnh giọng nói ra, đối với Thiên Trạch lòng tham, rất là phản cảm.

“ Nếu như ngươi đủ thông minh thì sẻ không chọn lúc này để mặc cả” Thiên Trạch đồng dạng không cam lòng yếu thế.

“ Bất cứ thứ gì trên đời đều có giá cả, chẳng hạn như thứ này” Huyết Y Hầu cười lạnh nói, trong tay nhiều một cái hắc sắc chai thuốc: “ Tuy ngươi bên người có Độc Vương tinh thông tất cả, nhưng đây không phải là độc”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên rất là bị đè nén, Thiên Trạch càng là trầm mặc không nói, chỉ là sắc mặt dị thường băng lãnh.

Huyết Y Hầu cười nhạt một tiếng, đem chai thuốc ném cho Thiên Trạch: “ đây là một thứ gông xiềng không thể rủ bỏ, để duy trì tình hữu nghị yếu ớt của hai ta”

“ Thù hận là thứ vũ khí lợi hại nhất, ta kiến nghị ngươi hãy sử dụng”Huyết Y Hầu cười nói ra,đi ra ngoài, mấy cái lấp lóe, liền không thấy tung tích.

Mà Thiên Trạch, lại là nhìn lấy trong tay bình thuốc nhỏ, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Chính như Huyết Y Hầu nói, đây là hắn vĩnh viễn xa không cách nào giãy khỏi gông xiềng, không cởi được, phá không được, do đó, một đời đều phải bị trói buộc.

Thiên Trạch siết thật chặt trong tay bình thuốc nhỏ, nhìn xem Huyết Y Hầu đi xa phương hướng, biểu tình băng lãnh.Không có người nào, nguyện ý bị người chưởng khống cả đời, huống chi còn là bản thân cừu nhân, người đem cho hắn hơn mười năm tra tấn đây.

Tử Lan Hiên lúc này.


Hàn Phi đưa mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu một bên uống rượu cười nói: “Dược Thiên Sầu huynh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lại với Việt vương Thiên An quen biết, hẳn biết không ít về vị thái tử Thiên Trạch kia đi”

Nhìn đám người quăng ánh mắt nhìn về mình, đem chung rượu đặt xuống nói: “Năm xưa Đại Việt tiền thần là Bách Việt xuất hiện nội loạn. Hết thảy đều do một tay Hàn vương An trong bóng tối thao túng, Bạch Diệc Phi xuất lĩnh quân Hàn sát toàn thành lẫn phản loạn, hạ sát toàn bộ vương thất Bách Việt.

Thái tử Thiên Trạch khi đó phát hiện đả muộn, đột nhiên lại mất tích bí ẩn trong chiến loạn. Mà Đại Việt vương khi đó đả sớm nhìn thấu hết thảy căn nguyên, thuận nước đẩy thuyền. Không chỉ thủ vững Thiên Hạ Vô Song thành trước Sở Hàn liên quân còn là người thu lợi sau cùng.

Hàn vương An nương nhờ quân công mà đoạt lấy chức thái tử, còn mượn tay thuộc hạ của Thiên Trạch diệt trừ huynh đệ của mình. Đợi Hàn Hoàng Huệ vương chết liền đăng ngôi. Lý Khai chính là vết nhơ không thể chối cãi của hắn, cũng là chuyện mà Việt vương không muốn nhắc đến. Càng không ngờ cố thái tử lại bị giam giữ trong thành”

Tử Nữ nhịn không được cất lời: " ai có thể nghĩ tới hôm nay ngu ngốc vô đạo Hàn vương An, năm đó thật không ngờ có đảm lược, có quyết đoán, có thủ đoạn. Chỉ là đáng tiếc hắn những thủ đoạn nàytheo ngồi lên vương vị đều biến mất”

Hàn Phi cũng không ngờ một đoạn quá khứ khó người biết được của phụ vương mình còn có một chuyện như vậy, cất lời: “ Cao xử bất thắng hàn, sống ở gian nan khổ cực, chết bởi yên vui. Càng là địa vị cao, càng dễ dàng khiến người đánh mất mình. Thiên hạ này nếu có một người có thể chống cự được quyền lực dụ hoặc, chỉ e có đại vương

Dược Thiên Sầu tiếp tục nói: “ Quả là kế thừa tinh túy của Hàn Ai Hầu, đúng là hậu sinh khả úy, ta thấy trong đám con hắn ngươi còn phát huy tài hoa của hắn rực rở hơn nữa, chậc chậc chậc đúng là hổ phụ không sinh cẩu tử mà”

“ Phốc” Tử Nữ, Lộng Ngọc che miệng cười lên khi nghe Thiên Anchửi xéo Hàn Phi.

Hàn Phi lúc này gương mặt khổ qua thương tâm không thôi, nói: “ Lời lẻ huynh như bảo kiếm sắc bén đâm vào tim ta đây.Chả trách Cơ Vô Dạ lại tiến cử ta vào, đây chính là dồn ta vào chổ chết mà.”

Việc Thiên Trạch được thả ra là do một tay Cơ Vô Dạ đứng sau thao tác, mục đích không gì rõ ràng hơn là muốn mượn tay Thiên Trạch chế tạo tai nạn cùng sợ hãi, nước Hàn trên dưới dân chúng lầm than tiện thể hắn diệt luôn các thế lực trong triều, sau cùng hắn lại ra tay cầm xuống Thiên Trạch.

Cơ Vô Dạ âm thầm thả ra Thiên Trạch, không người biết được. Nhưng hắn bình định nổi loạn, lại là mọi người đều biết! Mà Hàn Vương nhất định cho rằng Cơ Vô Dạ không thể bỏ qua công lao, Hàn Quốc bách tính, đối với Cơ Vô Dạ càng sẽ mang ơn.

“ Ngươi chọc ra một đại họa” Vệ Trang cất lời, Thiên Trạch được thả ra đại tin tức này làm sao Việt vương Thiên An không biết được, chỉ e mưa gió sắp đến Tần Trịnh không đơn giản, mà Hàn Phi bây giờ cũng không mấy tốt đẹp gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận