Thứ Nguyên Chi Môn

Đại tướng quân phủ.

“Tứ công tử” Phỉ Thúy Hổ đặt chung rượu xuống bàn kinh ngạc dò hỏi.

Cơ Vô Dạ liền nói: “ Không sai, hắn đả ngầm tỏ thái độ muốn hợp tác với ta”

Phỉ Thúy Hổ suy nghĩ, nhích lấy thân ảnh to béo của mình lại gần: “ nếu muốn hợp tác, chắc hẳn tứ công tử cũng đả tỏ thành ý”

“ Điều kiện mà hắn tỏ, khiến ta cũng hết sức lung lay” Cơ Vô Dạ cất lời.

Đại não nhớ lại tối hôm qua, sau khi Hàn Phi đến tìm mình cùng Hàn Vũ, Trương Khai Địa, thông qua cuộc nói chuyện của hắn.

Cơ Vô Dạ cũng biết rõ được thái tử ở trong tay Thiên Trạch không phải là không có nguy hiểm. Cơ Vô Dạ không phải là người ngu liền đoán ra được đại ý mà Hàn Phi ám chỉ.

Nếu Hàn Thiên Thừa xông vào phủ thái tử trước, trong quá trình cứu thái tử, thái tử chết đây. Khi đó nhân tuyển ứng vào vị trí thái tử tiếp theo, chỉ có hắn và Hàn Vũ.

Ngay khi từ biệc hắn liền phái Bạch Phượng tiếp ứng, đề phòng sơ hở. Quả nhiên Hàn Vũ muốn giết thái tử, cũng may hắn kịp ứng biến thái tử đả thoát khỏi cơn nguy hiểm. Hàn Vũ tìm đến hắn cũng đả ngầm ra giá, một cái giá mà để hắn tâm động.

“ Không biết là…”

“ Hồng Liên công chúa”

Phỉ Thúy Hổ nghe được kinh ngạc không thôi: “ Hồng Liên công chúa, đó là tuyệt thế mỹ nhân. Trong vô số công chúa của vương thượng chỉ có cô ta là được sủng ái nhất. Nếu vụ này mà thành thì tướng quân có thể dấn thân vào công tộc nước Hàn, được lợi không nhỏ”


Cái giá mà Hàn Vũ đưa ra để cho Cơ Vô Dạ tâm động vô cùng, phải biết nếu hắn cưới được công chúa Hồng Liên.

Hay là con của hắn lấy được, khi đó một chân đả bước vào Hàn quốc vương thất. Sau này đối với việc đảo khách thành chủ, chiếm cứ nước Hàn cũng trở nên dể dàng hơn.

“ Song Hàn Vũ tâm cơ khó dò, vả lại thủ đoạn sâu xa, e sẻ là không như thái tử” Cơ Vô Dạ trầm tư cất lời.

Phỉ Thủy Hồ suy nghĩ lại nói: “ chuyện này phải xem tướng quân quyết đoán thế nào”

“ Vậy là sao?” đem bàn tay thả ra, viên trân châu bị hắn bóp vụn thành phấn vụn nghi hoặc hỏi thuộc hạ của mình.

“ Đạo kinh doanh không gì khác ngoài tính toán, cân bằng vốn liếng, rủi ro và lợi ích. Muốn có lợi nhuận cao, thì buộc phải thêm chi phí. Nếu tướng quân dùng số vàng trong tay mình đổi lấy một mỏ khoáng vẫn chưa phát triển, rủi ro không hề nhỏ”:

Cơ Vô Dạ hiểu ra hắn nói gì: “ Ngươi lo trong mỏ khoáng đó không hề có bảo thạch?”

“ Hàng hiếm giá cao, đó là đạo kinh doanh của Lử tướng quốc nước Tần, cùng với Việt vương. Nhưng nếu hàng chưa thể đối lấy đủ giá trị, thì chẳng phải được không bằng mất sao?”

“ Hàng hiếm giá cao, cũng có mấy phần đạo lý” Cơ Vô Dạ đem chung rượu trên tay mình hớp nhẹ uống lấy.

“ Tính của thái tử không hề mạnh bạo, tương lai đăng cơ lên ngôi vị, hoàn toàn có thể gả Hồng Liên công chúa cho tướng quân. Tướng quân hà tất phải vội vả nhất thời chứ?”

“ Chính vì thái tử không có chủ kiến, nên có thể sẻ bị nhiều bên lay động. Nên ta mới lo lắng”

“ Đặt hết vốn liếng lên một vật phẩm, e là rủi ro rất cao. Chi bằng tướng quân cứ bảo vệ thái tử bình an trước, né tránh rủi ro. Lúc đó hảy ngồi yên nâng giá, tứ công tử không dám không theo”


“ Lảo hổ, ngươi quả đúng là một thương nhân tinh ranh. Nhưng đạo kinh doanh và đấu tranh quyền lực vẫn có sự khác nhau xa lắm”

Lúc này từ bên ngoài một tên quân lính đi vào thông báo Mặc Nha thống lĩnh đi vào cầu kiến, khi bước vào liền vội hành lể: “ Tướng quân, thái tử bị Bách Độc Vương chuyển đi. Hàn Thiên Thừa trong phủ thái tử có hiềm nghi ám sát thái tử”

Hàn Vũ phủ đệ.

Nhìn Hàn Vũ một mình đánh cờ tướng với mình, Hàn Thiên Thừa không rõ: “ Tứ gia muốn hợp tác với Cơ Vô Dạ?”

“ Thiên Thừa ngươi có suy nghĩ gì?” Hàn Vũ tiếp tục hạ cờ, một bên hỏi.

Hàn Thiên Thừa liền đáp: “ Cơ Vô Dạ xưa nay lòng lang dạ sói, hợp tác với hắn chẳng khác nào xin hổ cho da”

Hàn Vũ đứng dậy: “ Hàn quốc cục diện bây giờ, quyền thần đương đạo, vương quyền sa sút. Dù ta có lòng vực vương thất dậy cũng không có nơi thi triển”

“ Tứ gia lo cho xả tắc, Thiên Thừa hiểu. Có điều tại sao phải cùng Cơ Vô Dạ…”

Hàn Vũ chậm rải giải thích: “ Muốn thay đổi khốn cục nguy nan của Hàn quốc hiện giờ, thì buộc phải chủ động xuất kích. Vỗ về Cơ Vô Dạ và Dạ Mộ chỉ là kế sách tạm thời. Liên thủ với hắn trước là bảo vệ phụ vương, đẩy lùi Thiên Trạch. Xa hơn là có thể củng cố Đại Hàn, đẩy lui ngoại địch. Xa hơn nữa là có thể làm Dạ Mộ suy yếu, thanh trừ ngự vũ”

Nhìn Hàn Vũ đến gần, Hàn Thiên Thừa cất lời: “ nổi khổ tâm của Tứ gia, Thiên Thừa hiểu. Nhưng Cơ Cơ Vô Dạ lòng lang dạ sói, liên hợp với hắn không dể dàng gì”

Hàn Vũ lần nữa ngồi xuống, đưa tay ra hiệu: “ ngồi đi”


Đợi nghĩa tử của mình ngồi xuống lại nhìn vào bàn cờ, tiếp tục nói: “ mảnh hổ tuy hung nhưng cũng chỉ là vua của loài thú. Cơ Vô Dạ tuy là thần tử nhưng trước sau chỉ là thần tử. Kẻ này ham mê mỹ sắc, say mê quyền lực. Không thể lấn thân vào công tộc chung quy là nổi đau canh cánh trong lòng hắn. Điều kiện mà ta ra cam đoan hắn khó mà cự tuyệt”

Hàn Thiên Thừa là tâm phúc số một, cho nên liền biết Hàn Vũ ra giá là gì, còn không phải là hòn ngọc quý trên tay Hàn vương: “ Điều kiện của tứ gia quả thực có sức thu hút rất lớn với Cơ Vô Dạ. Nhưng thái tử trước nay vẫn răm rắp nghe theo Cơ Vô Dạ, thứ hắn có thể cho e là cũng không thua kém gì?”

“ Hừ” Hàn Vũ khẻ cười: “ Nếu ta là kẻ ra giá duy nhất thì sao?”

Hàn Thiên Thừa hiểu ý, một khi thái tử chết chết đi, thì chỉ có 2 người là có thể ứng cử vào vị trí con kế tự.

Một là sử xự trầm ổn, trước nay chưa từng phạm sai Tứ công tử Hàn Vũ, còn người còn lại là thanh danh mới nổi gần đây, từ Tề Lỗ trở về Cửu công tử Hàn Phi.

Nhưng trong hai người, Hàn Phi và Hàn Vũ, nếu Cơ Vô Dạ buộc phải lựa chọn, như vậy chỉ có nghĩa phụ của hắn, bởi trước giờ hai bên đều chưa va chạm gì với nhau cả, còn Hàn Phi hai bên đả kết oán thù rồi.

Hàn Vũn nói tiếp: “ Một quân cờ trong tay hắn vốn không cam tâm phục tùng khống chế. Chỉ cần như vậy, là Cơ Vô Dạ sẻ không còn lựa chọn nào khác”

“Nước cờ diệu thay” Hàn Thiên Thừa hiểu ra Hàn Vũ muốn mượn tay Thiên Trạch giết thái tử, bây giờ đối phương đả nằm trong tay y, nếu chết đây. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Hàn Thiên Thừa nói:“ Chỉ là quân cờ đó cũng không hề chịu sự khống chế của chúng ta”

Tần Trịnh thành, Thanh Y Lâu địa phương, một con hẻm hoang vắng.

Vệ Trang lạnh nhạt cất bước đi trên con đường nhỏ, mà người bên cạnh song hành với hắn chính là Đường Thất, từ Thiên Trạch trở về mang theo chiếc lọ nhỏ chính là thứ mà Thiên Trạch đưa cho hắn.

Liền một đường di chuyển đến tìm Đường Thất, dù sao người này năm xưa từng đến Đại Việt chinh chiến, có thể biết được nhiều chuyện.

Đường Thất trầm ngâm:“ Thợ thủ công, cái đó thì liên quan gì đến người cậu muốn tìm”

“Manh mối càng mờ nhạt thì càng có khả năng mấu chốt vấn đề”


Đường Thất cười nói “ Được rồi năm xưa, quả thật có người từng thấy thân tín của Bạch Diệc Phi. Bí mật áp giải một toán người vác theo công cụ”

“ Bạch Diệc Phi.. hắn cần những người đó làm gì?” Vệ Trang nghi hoặc hỏi.

Đường Thất nói: “Cái đó thì không ai biết, nhưng ta lại nhớ đến một chuyện là mà năm xưa ta từng chinh chiến ở Bách Việt. Lúc đóng quân ở Bách Việt ta từng nhận được lệnh đi xử lí một số thi thể. Một toán thiếu nữ bị bắt làm tù binh, tướng chết của bọn họ rất đáng sợ như thể có người hút khô máu của họ, nhưng khóe miệng thì thấp thoáng nụ cười”

Vệ Trang nghe được nhíu mày, nói: “ Các ngươi nghĩ đó là Bạch Diệc Phi”

Đường Thất nói: “ Bộ áo trắng của hắn có lẻ cũng được nhộm đỏ từ thời khắc đó, hắn cũng như thể biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng, có thể mọi chuyện không phải là tình cờ Huyết Y Bảo xưa nay vẫn là nơi tràn ngập truyền thuyết.. xương khô chiếu giáp bạc, Huyết Y Bảo trắng ngần không có một công huân hiển hách nào không dựng lên từ rừng xương trắng”

Ngừng một chút, Đường Thất nói tiếp: “ Truyền thuyết về Huyết Y Bảo còn liên quan đến mẫu thân của Bạch Diệc Phi”

“ Nữ hầu tước duy nhất của Hàn quốc, tên của bà ta lại bị tất cả điển tịch gạch đi” Vệ Trang lên tiếng, hắn lớn lên ở Hàn quốc, cho nên đối với một số chuyện Hàn quốc đương nhiên biết rõ.

Đường Thất nói: “ Ánh mắt có thể khiến cho trời sao ảm đạm, dưới song kiếm vô số vong hồn. Nhưng vẻ đẹp của bà khiến chongười ta cảm nhận được cái chết cũng chỉ là một chặng đường ôn nhu.

Chưa một ai thấy bộ dạng già đi của bà ta cả, bà ta trước sau luôn duy trì dung mạo đẹp nhất. Sự khống chế sinh mạng, tương truyền có một khế ước bí mật được lập ra với bóng tối. Vả lại phải dùng máu tươi nhất để duy trì”

Vệ Trang nhàn nhạt cất lời: “ Xem ra Bạch Diệc Phi cũng đã kế thừa loại bí thuật đó”

“ Không chỉ có vậy, nguyên văn của lời đồn đó là Đoạt mệnh hóa khô cổ, ngưng huyết nhiễm bạch y. Loại độc đó là kịch độc của các loại độc” Đường Thất cười nói:“ ta từng nghe đến các tù nhân Bách Việt nói là phải tìm ra được vật mẹ mới có thể phá giải được loại độc này.”

“ Vật mẹ” Vệ Trang con mắt sáng lên hỏi: “ gần đây Bạch Diệc Phi có dị động gì ở hầu phủ Tần Trịnh không?”

Đường Thất vút râu, đáp:“ dị động thì không có, có điều đêm qua Bạch Diệc Phi xua thị vệ, một mình trèo lên chiếc thuyền dẹp hình lá rời đi”

Vệ Trang nhíu mày: “ Thuyền dẹp hình lá, lẻ nào hắn đi gặp vị bằng hữu nào đó lấy được thông tin bí mật”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận