Thứ Nguyên Chi Môn

Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi thân ảnh trên cao cũng hạ xuống mặt đất, phong khinh vân đạm một bộ, từ đầu đến cuối không để Thiên Trạch vào mắt, bội kiếm đã ra võ một thanh đỏ lòm kiếm như máu tươi một dạng.

Thiên Trạch lập tức điều khiển hai đạo xiềng xích xà lao nhanh đến vị trí Bạch Diệc Phi, nhưng mà khi đến gần cơ thể hắn, hai đầu xiềng xích xà này nhanh chóng bị đóng băng.

“ Xì” Thiên Trạch vội thu nó về tay mình, từ miệng có chút đau đớn vang lên, khi mà hàn khí trên sợi xích truyền vào thân thể hắn.

Cả người tức giận gầm lên, cúi người xuống 2 tay quạt mạnh về phía hắn, chỉ thấy chân khí hóa mực 4 phương 8 hướng lao đến Bạch Diệc Phi, đồng thời thân ảnh hắn cũng điều khiển một gốc cây to lớn gần đó cả người biến mất.

Bạch Diệc Phi môi nhếch lên, chút mưu mẹo của Thiên Trạch sau qua được mắt hắn chứ. Chỉ thấy khi gốc gây xuất hiện phía sau lưng hắn, phá vở đi băng trụ.

Thân ảnh Thiên Trạch xuất hiện ngay sau đó, thì một đầu gai nhọn to lớn như dây leo một dạng cấp tốc xuất hiện quấn lên khúc gỗ.

“ Crac Crac” Khúc gỗ nhanh chóng bị nó vặn xoắn vở tung thành từng mảnh nhỏ vụn, sau đó lao đến tấn công Thiên Trạch, đem hắn từ từ khép góc lấy.

Nhưng mà Thiên Trạch cũng không phải đèn đã cạn dầu, ngay khi thấy đại chiêu của Bạch Diệc Phi, hàng loạt sợi gai băng to lớn xuất hiện thân hình hắn như con sóc một dạng, luồn lách nhào lộn né tránh công kích của Bạch Diệc Phi, đồng thời ngự lên một gai băng to lớn ánh mắt nhìn về Bạch Diệc Phi.

“ Gaaaa” Thiên Trạch gầm lên lần nữa, nội lực điên cuồng bành trướng, chỉ thấy chân khí hóa mực cấp tốc tràn ra hướng về Bạch Diệc Phi vây tròn lấy, song song với đó chính là các đầu xiềng xích xà điên cuồng xoay tròn bao phủ, ý đồ chính là đem Bạch Diệc Phi từng bước ép lấy.

Từ người Thiên Trạch một đầu rắn đen to lớn bao phủ, cặp mắt đỏ ngầu bao bọc bên trong chân khí đen như mực, lượn lờ một lát sau đó lao nhanh đến Bạch Diệc Phi còn đang vây quanh bên trong.


Mà đúng lúc này đối diện với thế công mảnh liệt của Thiên Trạch, tay phải nắm lây bội kiếm sau hông kẻ rút ra bội kiếm, chỉ thấy nội lực cấp tốc phát ra, xung quanh thanh kiếm này hai luồng chân khí cấp tốc xoay tròn nó, một băng hàn chi khí một huyết sát chi khí.

Chỉ thấy chân khí màu đen của khổng lồ của Thiên Trạch xoay quanh người hắn, giống như bị hút đi một dạng, đều bị thu lại một chổ, khí lưu cực kỳ mảnh liệt.

“Uỳnh”

Một vụ nổ ngay lập tức xảy ra, ngay khi những chân khí đen như mực của Thiên Trạch bị gom lại thì bị 2 luồng chân khí Bạch Diệc Phi xung đột sau đó nổ tung lên, đem băng tinh xung quanh nổ thành phấn vụn.

Đối mặt với đại chiêu bị phá đi, Thiên Trạch mắt rắn nheo lại, lần nữa thi triển bản lỉnh của mình, trong chớp mắt quanh người hắn xiềng xích xà tuôn ra, chân khí màu đen so với trước kia càng đậm đặc hơn lan ra 4 phương 8 hướng.

Sau đó hội tụ trước người hắn như một tấm bia một dạng, gợn sóng xoay tròn như chong chóng, ánh mắt nhìn về Bạch Diệc Phi một tay nắm lấy trường kiếm, một tay để sau lưng cầm lấy bội kiếm ánh mắt tiếu ý nhìn hắn.

Bạch Diệc Phi cả người hàn khí phóng xuất, trên tay kiếm đưa lên phía trước sau đó vẻ ngang, lưỡi kiếm đỏ như máu bỗng dưng bị một lớp hàn khí bao phủ sau đó cấp tốc đóng băng cho đến chuôi kiếm.

“Xoẹt” Bạch Diệc Phi đem bảo kiếm để trước mặt chỉ lên trời, quanh người một cổ cực hàn chi khí xuất hiện quanh người hắn, luồng băng khí này ngưng tụ thành hình tựa như xà một dạng nhìn về đối diện.

Bạch Diệc Phi nhìn Thiên Trạch một lát, sau đó thân ảnh lập tức động, mũi kiếm đưa về phía trước xuyên đến, lúc này băng hàng trên mũi kiêm đã không còn, màu đỏ trên nó cũng đã nhạt đi trông hồng hào không thôi, bao bọc lấy kiếm là một cổ băng hàn chi khí nồng đậm xung quanh.


“ Keng keng keng”

Mũi kiếm như mũi khoan một dạng đâm thẳng vào Thiên Trạch, ngay lập tức âm thanh va chạm vang lên, liên miên không dứt từng tia hoa lửa bắn ra ngay chổ tiếp xúc. Khí tràng 2 người mảnh liệt kéo lên, cả không khí xung quanh 2 người có phần rung động lên.

Mọi chuyện tiếp theo diễn ra rất nhanh, chỉ thấy vòng tròn được tạo bởi những sợi xích sắc bao bọc chân khí của Thiên Trạch điên cuồng xoay tròn quanh thân kiếm Bạch Diệc Phi, cả 2 giằng co trong giây lát nhưng về nội lực Thiên Trạch lại không cách nào đọ sức được với Bạch Diệc Phi.

“ Ầm” cả thân ảnh Thiên Trạch bị nội lực chấn động văng ra phía sau, một khắc vừa rồi lợi dụng nội lực cao hơn mình, Thiên Trạch đã bị hăn bức lui đi.

Bạch Diệc Phi từ trên không hạ xuống, bảo kiếm hồng quang xuất hiện ánh mắt nhìn về đối thủ, ánh mắt cao ngạo nhìn về Thiên Trạch một tay ôm ngực một tay chống dưới đất, nhưng mà nhiêu đây vẫn chưa đủ để lấy được mạng của hắn được.

Thiên Trạch cũng hiểu rõ bản thân hiện giờ không phải là lúc tái đấu với Bạch Diệc Phi, hơn nữa cấp bánh nhất chính là rời đi phục dụng lấy cổ mẩu giải thoát khỏi trói buộc.

Một tay co lại chỉ thấy mặt đất dưới chân giống như dung nham một dạng đỏ cháy bắt đầu lan tỏa như biển sóng một dạng.

“ Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh”


Âm thanh đinh tai nhứt óc rung chuyển vang lên, chỉ thấy một lớp tường băng bị đánh vở thành mảnh vụn, thân ảnh của Tượng Vương quỳ xuống một tay chống đất máu tươi chảy ra, hiển nhiên để phá được lớp băng này hắn cũng phải trả cái giá lớn, ngay sau đó Bách Độc Vương, Thủy Vân Du và Khu Thi Ma, Xảo Ma lao nhanh vào.

Thiên Trạch thấy thuộc hạ mình tìm đến, bàn tay ở sau lưng nắm lại chỉ thấy mặt đất dưới chân giống như biển dung nham một dạng lan tỏa đến khắp mọi nơi.

“ crac” lớp băng tinh gai nhọn bị vở nát, đằng sau đó là thân ảnh Bạch Diệc Phi bước đi, nhưng lúc này không chỉ có một tình cảnh làm cho Thiên Trạch ngưng trọng, khi mà lớp băng gai trong suốt xung quanh phản chiếu vô số thân ảnh Bạch Diệc Phi, đáng sợ là mỗi Bạch Diệc Phi lại ở mỗi tư thế khác nhau.

“ Crac Crac Crac” Xiềng xích xà lao nhanh đến tấn công một vị trí Bạch Diệc Phi gần đó, nhưng lại như lần trước không phải là chân thân của hắn.

Một tiếng trước.

Cách xa chổ giao tranh của Thiên Trạch và Bạch Diệc Phi cũng xảy ra một cuộc chiến ác liệt khác, khi mà một mình Vệ Trang độc đấu năm đại cao thủ của Đại Việt: Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Tượng Vương, Xảo Ma và Thủy Vân Du. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Tung Hoành gia có thể nhảy lên trên các gia mà ngang dọc không phải là hư danh, tuy Vệ Trang chỉ mới xuất sư, nhưng thực lực cũng không thể xem thường được mặc cho ba người giao chiến vẫn không tài nào cầm xuống Vệ Trang.

Mũi kiếm trực chỉ Thủy Vân Du Vệ Trang lạnh lùng liếc nhìn Bách Độc Vương, Xảo Ma,Tượng Vương và Khu Thi Ma ôm lấy vết thương xung quanh, năm người này thực lực còn chưa là đối thủ của hắn.

Hơn nữa ai trong bọn họ cũng có một phần thương thế, như Bách Độc Vương bị Mặc Nha một cước trọng thương, Vô Song Quỷ khớp chân chưa lành chỉ còn Khu Thi Ma và Diễm Linh Cơ, Xảo Ma là coi được.

“ Ta có thể giết chết ngươi..nhưng bây giờ kẻ địch lớn nhất các ngươi không phải là ta” Vệ Trang lạnh lùng cất lời, thân ảnh mang theo Hồng Liên xoay người rời đi.

Năm người này cũng hiểu rỏ được lời nói của Vệ Trang, nếu chấp nhận trả giá Vệ Trang cũng đừng hòng rời đi có điều Thiên Trạch đang giao chiến với Bạch Diệc Phi.


So với Hồng Liên thì người kia còn quan trọng hơn nhiều, chấp nhận buông tha cho Vệ Trang một đường trở về hội nhập lấy Thiên Trạch.

Về phần Vệ Trang thì trong lòng cũng căng thẳng không thôi, khi mà đêm nay hắn biết còn một vị ẩn trong bong tối quan sát.

Hắn không biết đối phương ở nơi nào, Thiên Trạch gây ra động tĩnh lớn như vậy. Cộng thêm việc Phượng Vô Song thân phận hắn suy đoán có thể là người của vị Việt vương.

Bố cục là do hắn xếp từ nhiều năm trước, nhân tố bất ổn như Thiên Trạch chính là một chuyện cực kỳ đau đầu.

Chưa kể thái tử nước Hàn có thể chết bất cứ lúc nào, từ lần trước ám sát Cơ Vô Dạ để cho hắn biết một loại vũ khí dạ tập từ xa của Đại Việt.

Đến tận bây giờ đường đi nước bước vẫn trong tầm tay đối phương, mà bọn họ không thể không đi theo, chỉ có thể vùng vẩy trong lòng bàn tay hắn.

Việt vương Thiên An làm cho hắn nhận được cực đại áp lực, dù sao người có tên cây có bóng Việt vương Thiên An tài trí thế nào hắn đương nhiên biết rõ.

Nhất là cục diện bây giờ suy cho cùng đều là do đối phương bày ra cả, có thể nói Hàn quốc đả lâm vào sinh tử nguy nan thời kỳ.

Thái tử chết đối với triều đình mà nói càng làm cho tranh đoạt quyền vị tốt hơn, mà Hàn Phi cũng không thoát khỏi liên đới.

Cho dù thuận lợi qua được việc này thì việc Thiên Trạch xuất hiện ở lòng Tần Trịnh, cũng làm cho mối quan hệ Hàn Việt trở nên căng thẳng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận