Cuộc chiến của Thiên Trạch và Bạch Diệc Phi đả lên đến cao trào, Thiên Trạch tuy thân thái tử nhưng võ công không hề thấp, vu thuật sở biết rất nhiều, có điều hiện giờ cơ thể vẫn bị trọng thương, từ lần trước ở Trịnh quốc lãnh cung giao phong với Ngịch Lân.
Đáng kể hơn cơ thể lại chịu cổ độc hoành hoành chưa thể phá giải, mà cổ mẫu hắn chỉ mới đạt trên tay từ Hàn Phi còn chưa phục dùng thì Huyết Y Hầu đả đến hỏi thăm sức khỏe.
Xét về chiến lực Thiên Trạch vẫn thấp hơn Bạch Diệc Phi một bậc, hắn không chỉ khống băng tạo nghệ tài tình cao thâm đáng sợ, có thể tùy ý hiện ra, băng tinh theo nội lực huyển hóa đủ loại hình dạng chỉ bằng ý thức của hắn.
Hơn nửa băng hàn lạnh lẻo có thể đóng băng dập tắc cả hỏa diễm nóng bóng, đáng sợ hơn người bình thường hay bất cứ sinh vật nào bị hàn khí đông kết thành băng điêu, thực lực thấp sẻ bị đồng hóa để rồi phân giải thành hàn khí, cực kỳ đáng sợ.
Mà còn độc môn bí truyền ngưng huyết của đối phương, lại thêm song kiếm thuật cực kỳ lợi hại.
Thiên Trạch muốn thắng Bạch Diệc Phi lúc này căn bản là không có cách nào, cho dù hiện tại có thêm năm thuộc hạ của mình kịp gia nhập cũng không đối phó được với Bạch Diệc Phi.
Cách xa đám người, trên một gò núi lớn.
“ Hàn huynh yên tâm, Vệ Trang huynh nói được làm được trước nay chưa từng nói ra việc mình không làm được” Trương Lương cất lời nhìn Hàn Phi đang lo lắng.
Đột nhiên cây cối xung quanh lay chuyển, không ngừng rung động, phía trước hai người mảng rừng phía xa lóe lên ánh lửa.
“ Uỳnh uỳnh uỳnh”
Chỉ thấy một thanh âm đinh tai nhứt óc vang lên, chỉ thấy một cơn đỏ rực hỏa diễm cũng băng lạnh va chạm ở phía trước.
Trên bầu trời có vài đạo hỏa diễm rơi xuống, liên miên ánh chớp đỏ xanh xảy ra ở trước mắt, trong ánh trăng dịu nhẹ vẻ lên một quang cảnh có phần xinh đẹp rung động.
Ước chừng hơn mười phút thì âm thanh như sấm rền cũng lặng im, hiển nhiên chiến trường cũng đã ngả ngủ, để lại một mảnh rừng rậm bị hỏa diễm đốt cháy trong đêm.
Bạch Diệc Phi sắc mặt âm trầm cởi trên con ngựa một tay cầm lấy đỏ như máu kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa trên đài cao, thấy được thân ảnh của Hàn Phi trên đó, mà phía sau hắn là một đám binh lính đang áp giải một khung xe tù.
Trên đó có một nữ nhân xinh đẹp ở trong đó, người này chính là Thủy Vân Du, trận đại chiến kết thúc lấy phần thắng nghiêng về Bạch Diệc Phi, Thiên Trạch cùng đám người bỏ chạy chỉ có mỗi nàng là bị hắn bắt lại.
“ Hầu gia, cho hỏi xử lí tù binh thế nào ạ” một tên binh lính lên tiếng.
Bạch Diệc Phi môi nhếch lên đem đầu hếch nhẹ về phía trước, sau đó dẫn lấy đám người rời đi, lần này không bắt được Thiên Trạch nhưng lại bắt được một con bài quan trọng khác thủ hạ đắc lực dưới trướng của Thiên Trạch.
Ngày hôm sau, Hàn Vương đại điện.
« Chúc mừng vương thượng long thể khôi phục » Hàn Vũ, Bạch Diệc Phi, Cơ Vô Dạ, Hàn Phi lẫn Trương Khai Địa hành lể, cả triều thần văn vỏ bá quan theo sau đồng dạng.
Hàn vương An gương mặt giãn ra nhìn về thái tử và Hồng Liên công chúa đứng bên cạnh, đem tay nắm lấy ái nữ của mình cưng chiều nói « Tử nữ bình an trở về, tâm bệnh của quả nhân không cần thuốc cũng khỏi »
« Chỉ là đến chậm quá, hại ta biết bao nhiêu khổ » Hàn Cảnh một bên tức giận nói.
Hàn vương An trầm giọng: « Để hộ tống con trở về Cơ tướng quân, và lảo Cữu đả bỏ ra không ít sức »
Nhìn thái tử gương mặt như con ruồi yểu xiều, Cơ Vô Dạ nói « Bảo vệ thái tử bình an, quả thật là vạn hạnh. Nhưng đưa được Hồng Liên công chúa toàn vẹn trở về, đều nhờ tứ công tử xoay sở chu toàn mạt tướng và cửu công tử mới có thể kỳ khai đắc thắng »
Hàn Vũ bước lên nói:« tướng quân trấn thủ vương cung, bảo vệ quân thượng vô ưu, vất vả công cao. Công lao giải cứu thái tử điện hạ và Hồng Liên công chúa là của cửu đệ Hàn Phi, con chẳng qua cũng chỉ làm mấy việc ngoài rìa sao lại dám khách át giọng chủ »
« Thì vốn là công lao của cửu ca mà » Hồng Liên lên tiếng
Trương Khai Địa bước lên, hành lể nói: “ Tứ công tử xông vào phủ thái tử trước tiên, cửu công tử bất chấp nguy cảnh đối địch phía sau, rồi có Cơ tướng quân bảo vệ Vương thượng an nguy một bên. Vương thượng đại hạnh”
Hàn Vũ lần nữa cất lời: “ Tướng quốc quá khen, đều nhờ cửu đệ lâm nguy không loạn, mới khiến vụ này được viên mãn”
Hàn Vương An vút râu, nói “ mấy người không cần khiêm nhường, ngày mai quả nhân sẻ soạn chỉ trọng thưởng cho các ngươi”
Đám người cũng lập tức hành lể cất bước rời khỏi đại điện, trở về phủ đệ của mình, trong ván cờ khó khăn này hiểm cảnh bủa vây Hàn Phi đả gở được, mượn sức của Hàn Vũ và Cơ Vô Dạ thoát khốn, còn lập được đại công.
Tần Trịnh thành một con đường, nam bắc cây cầu.
“ Tránh ra tránh ra” Đám binh lính không ngừng xua đuổi đám dân chúng hai bên, dẹp lấy chổ trống cho một cổ xe ngựa xa hoa đi ở giữa.
Trên xe chủ nhân chính là thái tử của nước Hàn, cả người ngửi lấy hương huân phát ra từ một thanh đồng hộp an tĩnh lấy tâm thần.
Bách tính ven đường thì hoảng sợ, vội di chuyển tận lực né đi nhanh nhất có thể, nếu chậm thì cho dù có bị đụng chết cũng chẳng có ai đứng ra cho bọn họ, lấy hết sức bình sinh chạy nhanh di chuyển nhất có thể.
“ Choang”
Chỉ thấy một ông lảo đẩy một chiếc xe trên đó chất đầy vò rượu, ước tầm năm sáu mươi tuổi mái tóc hoa râm thần sắc kinh hoảng vội đẩy chiếc xe mình qua chiếc cầu phía trước, trong cơn hoảng loạn lại làm rơi mất một vò rượu đem vò rượu vở đi nước rượu lên láng trên cầu. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Mà lúc này đoàn người hộ tống thái tử về phủ cũng tiến lên cầu, chỉ thấy con ngựa dẫn đầu móng chân đạp lên mảnh sành đổ vở của vỏ rượu, bị đao đớn hai chân lập tức giơ lên trời “ hí hí hí hí”
“ Crac crac crac”
“ ahh oahhah”
Chỉ thấy mặt cầu lập tức nứt vở ra,chiếc xe ngựa của thái tử lập tức nghiêng đổ, tên binh lính điều khiển ngựa chỉ kịp kêu lên vài tiếng vì bất ngờ thì cả người lẫn xe ngựa đều rơi xuống lòng sông bên dưới.
“ Xe của thái tử”
“ Mau đi cứu thái tử”
“ Thái tử ngã xuống nước rồi, người đâu”
“ Mau cứu thái tử, người đâu”
Đám binh lính trên cầu lập tức ồn ào hoảng sợ lên, chỉ thấy một vài tên lính biết bơi lập tức nhảy xuống lòng sông lặn xuống bám theo cổ xe ngựa.
Mà lúc này bên trong cổ xe ngựa, nước đã lan vào bên trong đến chân tên thái tử này, miệng không ngừng thét lên đồng thời một tay lại ôm lấy cổ mình thống khổ kêu gào lấy.
Lúc này đột nhiên dị biến phát sinh ra trên người Hàn Cảnh, những vết đen giống như rể cây một dạng lan đến cổ tay rồi sau đó biến mất, hiển nhiên tên này đả bị trúng độc mà chết.
Trong đám hỗn loạn khó người phát hiện một thân ảnh nam tử đội một chiếc mũ trùm, vải phủ xuống che kỹ dung mạo, nhanh chóng rời khỏi đám đông này mà đi.
Hắn chính là người bố trí chút động tác nhỏ, tác động lên cây cầu mới xuất hiện tình trạng cầu gãy, thích sát Hàn Cảnh.
Kẻ này không ai khác, là thủ hạ đắc lực nhất của tứ công tử Hàn Vũ, nghĩa tử của y một thân thần xạ tiễn thuật- Hàn Thiên Thừa.
Hàn Cảnh chạy trời không khỏi nắng, cho dù may mắn thoát chết từ tay Thiên Trạch trở về, cũng không thoát khỏi ám thủ của huynh đệ hắn.
Từ xưa đến nay Đế Vương vô tình, cái chết của hắn làm cho thế cục nước Hàn trở nên biến động, vị thế của những kẻ chơi cờ trong nước Hàn dần thay đổi.