Thứ Nguyên Chi Môn

Đêm tối nhanh hàng lâm.

Lúc này tại Tử Lan Hiên lại xuất hiện một khung xe ngựa hoa quý, từ bên trong khung xe một thân ảnh nam tử tuấn lãng bước xuống trên tay là một thanh quạt ngọc xanh lục bích, ở hông là một thanh trường tiêu trắng đen y phục phối màu.

Khoát sơ trên người một bộ áo bào màu tím ở thắt lưng là một cái thắt lưng bắt mắt, một đầu tóc bạc ngắn đôi đồng từ co thành hai vạch dọc, dáng người cao lớn y phục bó sát ẩn hiện các thớ cơ săn chắc bên trong.

“ Công tử, mấy ngày này Thải Điệp rất nhớ người” Thải Điệp ánh mắt sáng lên thân ảnh cất bước dời đến gần nam tử xuất hiện, gương mặt phiếm hồng đi đến rời bỏ vị trí chiêu bài khách nhân, khi đến gần thì kinh hô lên khi nhận ra màu tóc của hắn thay đổi.

“ Công tử, tóc người” Nhã Lan đi đến bên cạnh kinh hô lên, một tay che miệng nhìn hắn.

Dược Thiên Sầu cười nhạt, rồi nói: “ chỉ là tu luyện ngoài ý muốn mà thôi, hai nàng không cần để ý, đêm nay rất xinh đẹp nha”

“ Công tử, để Thải Điệp dẫn người vào trong” Thải Điệp nhanh chóng dành trước thân ảnh uyển chuyển đi đến tay nhỏ kéo ra thân ảnh dán sát lấy thân hình Dược Thiên Sầu, ánh mắt câu tình nói.

“ Vậy làm phiền Thải Điệp rồi” Dược Thiên Sầu đáp lời, tay phất nhẹ ra một thanh trâm cày xuất hiện lơ lửng đến trước người Nhã Lan và Thải Điệp lăng không cày lên tóc nàng,: “ chút quà nhỏ, mong hai vị đừng chê”

“ Thiếp cảm tạ công tử” Nhã Lan mặt phiếm hồng, khẻ khom người thi lễ, có chút thất lạc nhìn Thải Điệp mang theo Dược Thiên Sầu rời đi.

“ Công tử, ngài mấy ngày không đến Thải Điệp thật nhớ người, còn tưởng rằng ngài đả quên Thải Điệp rồi đây” Thải Điệp như chim sẻ nép vào người hắn, thân thể mềm mại không xương êm tai thanh âm cất lời.


“ Mấy ngày qua trong trang công việc có chút nhiều, ta tu luyện lại có cảm ngộ cho nên cần thanh tâm quả dục, đến nơi này những giai nhân như Thải Điệp ta không thể chuyên tâm được” Dược Thiên Sầu đáp lại, thân ảnh cất bước đi lên cầu thang mỗi một bước ra khoảng cách lại rút ngắn đi, trong chốc lát đả đi đến lấu hai.

“ Cửu công tử Hàn Phi cầu kiến” Vừa đặt chân vào gian phòng không bao lâu chỉ tầm 3, 4 phút mà thôi, bên tai hắn đả nghe lấy thanh âm của Hàn Phi, lời còn chưa dứt gian phòng đả được mở ra thân ảnh hắn nhanh chóng bước vào.

“ Tóc huynh” Hàn Phi có phần kinh ngạc lên khi nhìn Dược Thiên Sầu một đầu tóc bạc trắng so với trước không còn màu tím như trước nữa, từ người đối phương khí chất cũng thay đổi trở nên hư vô mờ mịt như xa như gần không còn như trước đây hắn cảm nhận nữa.

“ Còn tưởng tỷ muội chúng ta chiêu đãi không chu toàn, huynh không đến nữa chứ” Tử Nữ bước vào bên trong ánh mắt thoáng qua quang mang hiển nhiên nàng nhận ra được khác thường của Dược Thiên Sầu.

Trên tay một vò rượu Lan Hoa đem đến, từ khi Dược Thiên Sầu bước vào Tần Trịnh nàng đả sớm căn dặn các tỷ muội chỉ cần hắn đến liền thông báo cho nàng, mà lần này đồng dạng. Hắn đột nhiên không đến Tử Lan Hiên cũng để cho nàng sinh ra khác thường tình cảm.

“ Tu luyện mà thôi” Dược Thiên Sầu cười nói: “ đêm nay phiền nhiễu ta muốn nghe Lộng Ngọc gãy đàn, phiền Tử Nữ cô nương tác hợp”

Tử Nữ lòng có chút xao động khi nghe được hắn lời nói không còn như trước đây, mà là khách sáo thông thường, cảm xúc trong lòng nhất thời có chút chua xót ê ẩm, nhưng rất nhanh bị nàng bóp chết đi, uyển chuyển gật đầu nói: “ ân”

Hàn Phi hiếu kỳ lên tiếng: “ trên đời lại có chuyện để cho huynh phiền nhiễu sao? hẳn có liên quan đến nữ nhân rồi”

Dược Thiên Sầu nhìn hắn gật đầu cười nói: “ vì giúp một nử nhân khác, ta lại để một nử nhân khác tạm thời chịu khổ, ngươi nói chuyện này có phải phiền nhiễu không?”


Hàn Phi gật gù, cảm thán: “ Xác thực đây là phiền nhiễu lớn, huynh thương hoa tiếc ngọc như vậy, hẳn là một đạo nan đề”

Dược Thiên Sầu nhìn hắn giả ngu, liền nói: “ tính đến lần này ngươi đả nợ ta mấy lần ân tình, trước giờ ta cũng chẳng cần người khác báo đáp, nhưng ngươi tính kế ta nhiều năm như vậy cũng nên thu hồi nợ lãi chứ”

Hàn Phi gương mặt thương tâm lên, hắn là người thông minh liền hiểu ra được Dược Thiên Sầu lời nói, ân tình Lộng Ngọc lấy được cổ mẫu, mặc dù y không ra tay nhưng lại có bàn tay của hắn ở sau mỗi sự kiện.

Hắn rõ ràng biết được nhưng không có lấy đi mà chỉ trợ giúp, Hàn Phi có thể cứu Lý Khai, cứu về thái tử lẫn Hồng Liên cho đến bây giờ cứu lấy nước Hàn khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay Thủy Vân Du bị bắt mà y không có động tĩnh nào, hoàn toàn trái với tác phong của hắn để cho Hàn Phi cùng đám người không hiểu được.

Cho đến khi Lý Tư đến hắn đả hiểu ra hết thảy, cười khổ nói: “ còn nói ta tính kế huynh, không phải là huynh tính kế ta sao? ân tình của huynh Hàn Phi chỉ có thể lấy thân tương báo”

Dược Thiên Sầu môi nhích lên độ cong, cười nói: “ cũng được, trong đám nhân viên có mấy tên đặc biệc yêu thích nam nhân đây, dáng vóc ngươi không tệ”

Hàn Phi đem tay che mặt, thân thể có chút run nói: “ huynh đừng đuổi tận giết tuyệt như vậy có được không?”

Dược Thiên Sầu nhìn Tử Nữ rót rươụ cho mình, liền gật đầu cảm tạ dù sao lạt mềm buộc chặt còn chưa thành công, hắn tốt nhất giữ vừng tầng ngăn cách này khơi gợi trong lòng nàng cảm xúc, nhìn hắn nói: “ mỗi lần ngươi đến tìm ta, đều có chuyện cả, lần này là chuyện gì”


Hàn Phi thu hồi thương tâm biểu lộ, cười nói: “ có một vị khách nhân muốn gặp gở huynh”

“ Doanh Chính sao? hay là Cái Nhiếp” Dược Thiên Sầu nâng lên chung rượu uống lấy.

Hàn Phi liền đáp lời: “ quả không hổ có chuyện gì có thể che dấu được ánh mắt huynh”

Chỉ thấy lời hắn vừa dứt một tràn tiếng bước chân vang lên, gian phòng lại được mở ra từ bên ngoài thân ảnh Vệ Trang, Cái Nhiếp bước vào, còn có cả Tần vương Doanh Chính, dung mạo chẳng khác biệc gì so với hắn xem qua trước đây trên anime cả.

Kiếm thánh Cái Nhiếp một đầu anh Bo Đan Trường hai mái rẻ ngang so với Vệ Trang tuấn lãng anh khí bức người như một thanh sắc bén bảo kiếm đả rời vỏ, còn Tần vương Doanh Chính trầm ỗn hai mắt hữu thần dung mạo cũng không kém.

“ Chính gặp qua tiên sinh” Doanh Chính cất bước đi vào, phong vân bình đạm lên tiếng. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Dược Thiên Sầu gật đầu, nhìn tương lai thiên cổ nhất đế trong lòng lại nổi lên tâm tư lắc lư, bắt đầu hốt du chém gió: “ Hùng đảm thao thiên chí nuốt bát hoang, kim lân há là vật trong ao, nhất tụ phong vân liền hóa rồng, ngươi đả có phong chỉ còn đợi vân nữa, ngày đến tất hóa rồng thăng thiên”

Doanh Chính cả người thật sâu rung động, con mắt thoáng qua quang mang tâm tình như sóng gió không cách nào lặng yên được nhìn thiếu niên tuấn lãng, tuổi tác cùng mình không là bao cách biệc.

“ Hùng đảm thao thiên chí nuốt bát hoang, kim lân há là vật trong ao, nhất tụ phong vân liền hóa rồng, ngươi đả có phong chỉ còn đợi vân nữa, ngày đến tất hóa rồng thăng thiên” Doanh Chính lẩm bẩm đọc lên, hai tai chắp lại khẻ cúi người: “ mong tiên sinh chỉ điểm”

Dược Thiên Sầu cười nhạt nhìn Cái Nhiếp, rồi nâng lên chung rượu uống tiếp: “ muốn thành đại nghiệp còn phải kinh qua 3 kiếp, phải tụ được chín người, gió nhỏ có thành cuồng phong hội mây mưa vần mới giúp rồng thăng thiên, chín người còn lại đến thời điểm tất sẻ tụ hội, mà xem chừng cũng sắp có một vị rồi, tuy nhiên thành tại phong vân bại cũng tại phong vân, mọi chuyện đều do một tay của đại vương cả”

Doanh Chính bàn tay siết chặt lên, mấy lời này đều chẳng có chút gì là thực cơ hồ có thể là lời nói dối.


Nhưng từ Dược Thiên Sầu lại để cho hắn lòng sinh ra dao động không nhỏ, rốt cục là chín người nào mới có thể trợ hắn thành bá nghiệp, hơn nữa đối phương lại nói hắn có ba kiếp nạn rất nhiều thông tin để hắn không yên lòng được.

Dược Thiên Sầu nhìn Doanh Chính bị lắc lư đi trong lòng vui vẻ lên, quay sang nhìn Cái Nhiếp lẫn đám người cũng kinh ngạc khi nghe được, biểu hiện khác nhau, lại nói: “ Ta đối với Quỷ Cốc, tung hoành chi thuật cũng có kiến giải, trong Thương Long Chân Công của ta, một bộ Kiếm Pháp gọi là Thiên Mệnh Kiếm Đạo chỉ có 5 thức cơ bản vẫn chưa thành, vừa hay hai ngươi là mấy trăm năm nay đối với kiếm đạo khó được thiên tài, chúng ta định một ngày ta muốn xem Tung Hoành hợp bích có phá được kiếm pháp của ta không?”

“Thiên Mệnh Kiếm Đạo, ta kiếm thành đạo, thiên mệnh chỗ hướng, đạo do ta lập, mệnh trời cũng theo về” Cái Nhiếp cất bước đến phía trước trầm giọng nói, hai tay ôm lấy chuôi kiếm, nói: “ Trước khi xuất sơn sư phụ đả từng nói trong vòng 5 năm công tử tất vượt qua sư phụ. Cái Nhiếp học nghệ chưa tinh, cảnh giới còn thấp chỉ làm cho công tử chê cười”

Dược Thiên Sầu có chút giật mình lên không ngờ nghe được vị thần bí Quỷ Cốc Tử này bình luận mình như vậy, trong lòng cũng rung động lên lại nghe Vệ Trang nói:“Huynh nếu có nhã hứng, đến một chuyến Tiềm Long Tại Uyên là được, sư phụ ta hắn là mong chờ”

Đem chung rượu một hơi uống cạn đi, bỏ qua ánh mắt của đám người, rồi nói: “ thôi quên đi, còn chưa đến thời điểm”

Tử Nữ tay nhỏ vươn ra đem bình rượu châm cho hắn, nhìn Thiên An con mắt thoáng qua quang mang. Dị tượng đêm qua khi hắn tu luyện thành Tiên Nhân trạng thái giữa trời đêm tối nàng cũng thông qua Tử Lan Hiên lầu cao mà thấy được, khẻ nói: “ Lần trước không phải huynh nói, bộ Thương Long Chân Công không phải thật sao?”

“ Khục khục” Dược Thiên Sầu ho khan lên: “ chỉ là trêu đùa mà thôi, khi đó vẫn chưa luyện thành, đêm qua mới được ít tiểu thành mà thôi”

Cái Nhiếp, Vệ Trang thoáng qua quang mang đêm qua hai người giao chiến trên đỉnh lầu làm sao không phát hiện được Tần Trịnh một nơi trong đêm tím phát long ảnh bừng sáng như cây đuốc rực rở trong đêm, mà phương hướng đó chính là Thanh Y Lâu có thể làm ra động tĩnh đó ngoài ai trừ hắn nữa.

Dược Thiên Sầu trong lòng cười không khép miệng khi mấy lời chém gió ba xạo của mình để đám người tin răm rắp, cái gì mà Thiên Mệnh Kiếm Đạo nghe tên nó kêu sang chảnh như vậy đấy.

Chứ thực ra chỉ có chém ngang, bổ dọc, đâm thẳng, vác xiên mà thôi làm gì có được chiêu thức màu mè hoa lá cành nào chứ. Hắn lấy cái tên thật oách của bộ kiếm pháp do Võ Vô Địch đặt thành. Cộng thêm hắn thực lực nửa đùa nửa thực bày ra bọn họ nghi ngờ sao, sao được chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận