Tần Trịnh đại tướng quân phủ.
“ Lảo Hổ này vừa chết thu nhập của Dạ Mạc liền thiếu đi phân nữa” Cơ Vô Dạ đem chiếc rương hòm đựng tiền vàng chỉ có một ít đóng lại tức giận nói.
Phỉ Thúy Hổ được áp tải về Tần Trịnh giam vào lao ngục khác với Long Tuyền quân và An Bình quân được tống giam vào Sư Cưu Đài thì hắn lại bị giam vào Hắc Thiết Ngục nơi ngục giam dành cho người không có thân phận quý tộc vương tôn, hắn tuy giàu có nhưng chỉ là thương nhân mà thôi.
Ngay khi được tống giam liền có một người bạn cũ của hắn đến chính là Bạch Diệc Phi đến hỏi thăm sức khỏe, kết cục chỉ là một chữ chết khi chính tay Bạch Diệc Phi ban rượu độc cho hắn uống.
“ Lần này Hàn Phi thắng lợi đả để càng ngày càng nhiều côn trùng ngóc đầu rục rịch, bọn họ ở trong bóng đêm lâu rồi, tự cho là thấy được ánh rạng đông. Liền không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi đêm tối” Bạch Diệc Phi đứng bên cửa sổ tay nâng chung rượu tắm mình dưới ánh trăng dịu nhẹ chíu qua khung cửa sổ.
“ Sớm muộn phải cho bọn họ biết, Hàn quốc này ai có trọng lượng nhất” Cơ Vô Dạ lạnh rên đem chung rượu trên tay một hơi uống cạn.
Một tên quân lính vội vả từ ngoài điện chạy vào cung kính hai tay dâng lên một tờ tấu chương, nói: “ đại tướng quân trong cung truyền đến tấu chương”
Cơ Vô Dạ đem tay bắt lấy rồi mở nó ra nhìn trên đó văn tự tức giận ngút trời đem tấu chương từ giấy mà thành xé bỏ, nộ giọng: “ khinh người quá đáng”
Lúc này một tên quân tốt khác chạy vào liền ngé đi một chung rượu được ném ra từ Cơ Vô Dạ, bên tai nghe lấy: “ Trương Khai Địa lảo già này dám đem Ti Lệ cùng nhau vạch tội”hắn vội đi đến cung kính hành lễ: “ tướng quân tứ công tử đến rồi”
“ Hàn Vũ, hắn đến đây làm gì” Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn về hướng cửa thấy được từ xa thấp thoáng bóng người bên tai nghe Cơ Vô Dạ nói, bàn tay nắm chung rượu buông xuống thân ảnh lắc mình rời khỏi nơi này, cả thân hình hoàn toàn biến mất không một tiếng động khi tấm lụa đỏ đung đưa phủ qua đả không còn tại nơi này.
“ Tứ công tử đêm khuya đến thăm là vì chuyện gì” Cơ Vô Dạ nhìn Hàn Vũ bước vào hỏi.
Hàn Vũ thong dong đi đến ánh mắt nhìn dưới sàn gỗ vươn vải rượu, liền nói: “ phủ tướng quân rượu vải khắp đất. Xem ra rượu này không hợp với Cơ tướng quân chi ý”
Cơ Vô Dạ bước đến: “ nhiều năm ủ lâu năm bị người khác phá hủy rồi, đổi rượu mới thật không đủ tư vị”
Hàn Vũ lại bước đến gần hơn, nói: “ phủ thượng ta có một vò liên hoa lộ tốt nhất, vốn là chuẩn bị tại thời điểm Hồng Liên xuất giá đưa làm đồ cưới, cũng không biết ai có thể uống”
Đem Hồng Liên làm giá chính là đối sách của Hàn Vũ, hiện tại Thiên An đột nhiên tham dự vào hổ trợ cho Hàn Phi để hắn lo âu, cho nên kết minh với Cơ Vô Dạ trước ổn định vị trí thái tử sau lại liên hợp trừ đi Dạ Mạc là đối sách của hắn, mà Hồng Liên chính là mấu yếu then chốt này. Cơ Vô Dạ đương nhiên sẻ động tâm chỉ cần hắn cưới được Hồng Liên tất là vương thất một thành viên.
Hàn Vũ đi đến bên cạnh cửa sổ chậm rải xoay người nói: “ nghe nói lệnh công tử Nhất Hổ, trước đây không lâu đánh thắng trận lớn”
Cơ Vô Dạ bước đến: “ tiểu nhi vô năng, bất quá chỉ là một giới vũ phu mà thôi”
“ Cơ tướng quân khiêm tốn rồi, Nhất Hổ tướng quân tuổi trẻ tài cao, tương lai cũng là vương tá chi tài. Lần này đại án quân lương cửu đệ ta lập xuống đại công, nghĩ đến sau này Nhất Hổ tướng quân cũng có thể cùng cửu đệ ta đồng tâm hiệp lực đấy”
Cơ Vô Dạ nghe được môi nhích lên độ cong hắn làm sao không rõ Hàn Vũ ý định nhắc khéo hắn đây, Hàn Phi với Dạ Mộ mâu thuẫn không phải một hai, chỉ cần Hàn Phi kế vị Dạ Mạc tất trừ mà con hắn chắc sẻ là đối tượng trừ khử.
Cuộc hội ngộ đêm nay mục đích của Hàn Vũ hắn đả rõ, chính là muốn Cơ Vô Dạ cùng hắn liên kết, nói: “ cửu công tử mặc dù có chút mưu lược nhưng làm sao so ra có thể vượt tứ công tử ngươi đây”
Trò chuyện một hồi Hàn Vũ cũng đả ám chỉ mục đích đến của mình, thân ảnh cũng nhanh rời khỏi phủ tướng quân. Hàn Vũ rời đi không lâu thì Cơ Vô Dạ cũng leo lên một khung xe ngựa khác cất bước rời đi, hướng về một nơi hẻo lảnh ven sông cực kỳ ẩn mật đến chổ của một thuộc hạ của hắn, một Hung Thú khác Nguyệt Hạ Soa Y Khách để lấy tin tức tình báo cho mình.
Nhìn sương trắng phiêu phù khắp nơi một thân hắc y che kín ngồi bên bờ sông buông cần câu cá, Cơ Vô Dạ cất bước lại gần lạnh giọng hỏi: “ có tình báo gì”
Soa Y Khách liền nói: “ bọn họ muốn hành động rồi”
Cơ Vô Dạ đi đến nhìn chiếc giỏ cá bên cạnh đựng một cuộn giấy đem tay mở ra hấp lấy vào tay mình, chậm rải mở ra một phần ánh mắt sáng lên khi nhìn dòng văn tự này, trên đó có một đồ hình con nhện chính là ký hiệu của La Võng.
Trên thông tin hắn thấy được là Tần quốc một chi quân đội được điều đến Tần Hàn biên giới, trong quân đội nước Tần danh khí không hề nhỏ- Bình Dương trọng giáp quân, tướng lĩnh giữ quân càng là Binh Gia sa trường lảo tướng Vương Kỹ.
Bình đình nghịn quân trọng giáp một phương dưới Vương Kỹ thống lĩnh, trải qua ba đời Tần vương từ Chiêu Tương vương đến Trang Tương vương lập ra chiến công vang dội. Cửu chiến sa trường, công Trường Bình, đoạt Vũ An khắc Bì Lao, chiếm Thượng Đảng.
Sau khi công chiếm Thượng Đảng tướng quân Vương Kỵ cùng Bình Dương trọng giáp quân hàng năm đóng giữ Thái Nguyên một vùng. Bây giờ được điều đến biên giới Tần Hàn không phải là tự nhiên vô cớ, là vị Tần vương Doanh Chính mà đến là cái bẫy mà La Võng giăng ra cho y.
Khu vực hẻo lánh khác một khung xe ngựa di chuyển trong đêm trước sau đều có hộ vệ đi cùng, dẫn đầu là một thanh niên kiếm khách tuấn lãng đột nhiên ngừng lại, một tay giơ lên báo hiệu cho nhóm người phía sau dừng lại cước bộ, người này không ai khác chính là Quỷ Cốc Cái Nhiếp trển đường hộ tống Tần vương Doanh Chính về nước.
Bằng bản lỉnh của hắn liền nhận ra thứ không đúng ở nơi này, mà quả nhiên không sai một toán người nhanh chóng xuất hiện, trên người mặc giáp đen kín tay cầm trường kích sắc bén bao vây cổ xe ngựa, dẫn đầu đám người là một tên quân tốt cởi ngựa đi đến đối mặt với Cái Nhiếp nói: “ người nào trên xe dám cả gan xông vào Tần quốc lãnh địa”.
Chỉ thấy Cái Nhiếp ngẩng đầu lên làm cho tên thủ lỉnh nhóm quân này kinh sợ thậm chí cả con ngựa cũng lùi lại về mấy bước, từ trên xe ngựa Lý Tư bước ra mang theo thành trượng của mình bước ra.
Mà tên thủ lỉnh cũng nhận ra thanh trượng này nó chính là tiết trượng của sứ thần đi sứ, vội thoát xuống lưng ngựa cung kính chắp tay, nói: “xin hỏi tiên sinh có phải đại Tần sứ giả Lý Tư tiên sinh”
“ Đúng vậy” Lý Tư trả lời rồi lần nữa quay về cổ xe ngựa chắp tay cung kính: “ là binh sỹ biên quan”
“ Có thể để cho Lý đại nhân đối đãi như thế trong xe lẻ nào là..” tên thủ lĩnh thoáng phân tích ánh mắt mở lớn khi một cơn gió nhẹ thổi qua đem rèm che nhắt lên để lộ một phần dung mạo nam tử bên trong, vội cung kính quỳ xuống chắp tay thi lễ: “ bái kiến vương thượng”
“ Phía trước là quan ải nào, do ai trấn quan” Ngồi trong xe Doanh Chính cất lời.
“ Khởi bẩm vương thượng phía trước là biên quan Vũ Toại, do tả thứ trưởng Vương Kỵ dẫn Bình Dương trọng giáp quân trấn giữ” tên thủ lĩnh nhóm quân Tần cung kính đáp.
“ Đưa ta đến đó” Doanh Chính liền đáp. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Dạ” Nghe tên quân tốt đáp lại Lý Tư liền nói: “ chuyện này cư mật tuyệt không thể tiết lộ thân phận thật của vương thượng, người vi phạm, trảm”
“ Dạ” tên quân tốt đáp lại, thân ảnh vội đứng lên xoay người dẫn đường.
Quay lại với Soa Y Khách lúc này, gương mặt hắn biến sắc thân ảnh vội đứng dậy ánh mắt ngó trái ngó phải dường như phát hiện được thứ gì.
Khi mà Cơ Vô Dạ lấy được tình báo rời đi hắn lại cảm nhận được mùi huyết tanh nồng trong đêm, là sát thủ tay chân thân tín hắn rõ hơn ai hết điều này là gì, những thuộc hạ hắn cẩn thận bố trí tai mắt hẳn là bị người giết chết rồi.
“ Ngươi đang tìm ta” một thanh âm đột nhiên hiện lên trong đêm, giữa nơi u ám hoang vắng này ngoài trừ Soa Y Khách lại xuất hiện thêm một thân ảnh khác.
Soa Y Khách mồ hôi lạnh tuôn ra khẩn trương tay siết chặt thanh cần câu của mình cổ tay khẻ động “ tranh” một tiếng một đường hàng quang lanh lảnh ma sát hiện ra một chuôi nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve từ cần câu được rút ra. Hắn có thể không nhận ra nử tử đối diện nhưng tuyệt không thể không nhận ra thanh kiếm trên tay nàng.
“ Ngươi nên biết, ngươi không phải là đối thủ của ta” Tử Dận lên tiếng.
Soa Y Khách ngưng trọng lên, hắn làm sao không rõ nử tử này đến cả Huyết Y Hầu cùng Huyền Tiễn đều đả bại đây, một khi giao chiến chính là hắn chết nhưng biết thì thế nào hắn cũng không ngu ngốc mà từ bỏ chống cự cả, dò hỏi: “ ngươi muốn gì”
Tử Dận liền trả lời: “ Phỉ Thúy Hổ đả chết, Dạ Mạc cũng sớm đi theo, ngươi là một nhân tài nam nhân của ta rất vừa ý năng lực của ngươi”
“ Thanh Y Lâu, công tử Thiên An” Soa Y Khách liền thốt lên suy đoán ra người mà Kinh Nghê muốn nói đến.
“ Đại Việt chi chủ”
Đồng tử Soa Y Khách mở lớn ra, đại não như sấm động trời mưa, hắn là người thông minh rất nhanh phán đoán ra được hết thảy mọi chuyện.
Tử Dận không có rời đi khỏi Thanh Y Lâu chính là chờ đợi bên phía Dạ Mạc có động tĩnh, truy tìm tung tích của tên Hung Thú bí ẩn còn lại mà không để nàng thất vọng khi Cơ Vô Dạ trong đêm rời đi.
Để nàng đoán ra được hắn muốn đi nơi nào liền một đường bám theo, tài lộ của hắn đả đoạn tiếp theo khống chế Soa Y Khách đoạn đi tình báo năng lực Dạ Mạc liền nguy trong sớm tối. Hơn nữa tên này một tay tình báo rất có giá trị, đối với Đại Việt mà nói là một nhân tài rất đáng giá.
Soa Y Khách không ngừng cân nhắc lợi hại, phản bội Cơ Vô Dạ hắn biết kết quả là gì chính là chết nhưng không phản bội hắn cũng chết dưới kiếm của Kinh Nghê, nàng sẻ không để hắn rời đi để lộ tin tức được.
Nhưng mà hắn chấp chưởng tình báo cũng biết được Cơ Vô Dạ đả sớm liên kết với La Võng mời cao thủ đến. Song người mời không phải là Thanh Y Lâu trang chủ mà là Đại Việt chi chủ Việt vương Thiên An.
“ Không ổn” Soa Y Khách thầm hô lên khi thấy trường kiếm Kinh Nghê đả ra khỏi vỏ, sát khí bức người khóa chặt lên cơ thể hắn.