Thứ Nguyên Chi Môn

Ngày hôm sau.khi mặt trời bắt đầu lên cao chiếu rọi khắp Tuyệt Cốc rộng lớn, khói độc cũng bắt đầu tiêu tan đi.

"Vù" lại như là tổ ong nổ quần, nhàn nhạt màu xanh khói độc như tô điểm đếm không hết màu vàng quang mang.

"Xì xì" rắn độc phun ra xà tín, xoay người bỏ chạy, tựa hồ đã sớm thành quen thuộc, động tác nhanh nhẹn làm người ta kinh ngạc.

Có điều có một vài con xấu số chạy không kịp, bị đám vàng óng lấp lánh này bu lấy, trong chớp mắt dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát quang, thoáng qua trong lúc đó, chính là cái rắn lớn liền hóa thành một đống bạch cốt.

Không kịp trốn rắn độc, ở khe nham thạch vết nứt trong loạn xuyên, hảo như phải đem trên người óng ánh màu vàng sượt đi, nhưng rơi vào thân rắn trên bọ vàng cực nhanh từ tỉ mỉ vảy giáp khe hở chui vào, đau đớn kịch liệt nhượng vô số đầu rắn độc trên đất lăn lộn.

Không chỉ có rắn độc, bọ cạp, rết độc, chim chóc trên bầu trời nếu đụng phải bọ vàng này chỉ có một kết cục, chính là chậm rải bị chúng thôn phệ huyết nhục, phát ra từng tiếng thú kêu, điên cuồng vùng vẫy.

“ Thú vị” Diễm Linh Cơ lên tiếng, lời vừa dứt hai thanh trâm trên đầu nàng được lấy xuống, sau đó bùng cháy trở thành một ngọn đuốc lửa rực cháy.

“phừng phừng”


Theo cái phẩy tay của nàng, một đường hỏa quang nhanh chóng lao ra hướng về đám bọ lấp lánh phát sáng đó lao đến, đem chúng đốt cháy lên, những cây cỏ xung quanh nhất thời cũng bị đốt cháy dử dội.

Nhưng chỉ bằng công lực của nàng bây giờ chỉ giết được một ít mà thôi, hoàn toàn không thể một kích giết hết được đám bọ vàng với vô số con này.

Mỗi một con bọ vàng, lớn thì to bằng móng tay nhỏ so với muỗi ruồi còn nhỏ, thế nhưng lên tới hàng ngàn, hàng vạn màu vàng bọ cánh cứng đồng thời kích động cánh, lại như là vô số ong vò vẽ bay lượn thì phát sinh tiếng ông ông, khiến người ta nghe thấy kinh tâm.

“ Thật là đáng sợ, nơi này quả đúng là hung địa mà” Hồ San núp sau thân ảnh Thiên An nhìn về đầy trời lấp lánh bọ vàng, cũng làm cho nàng sợ hãi vô cùng.

“ Ân” Hồ Oánh gật đầu, nếu không có Thiên An nghịch thiên chi thủ, chỉ e có cho nàng mấy chục cái mạng cũng không đủ dùng ở nơi này.

Diễm Linh Cơ tay bóp lấy một con bọ vàng lao đến người, ánh mắt quan sát một hồi rồi nói: “ Công tử, đây là cổ trùng Linh Cơ từng nghe Bách Độc Vương nói về thứ trùng này, cực kỳ đáng sợ, có tên là Thi Thần Sâu Cổ”

“Thi Thần Sâu Cổ” Ba người còn lại nghe được khẻ thốt lên.

“Tê tê tê” ở bên cạnh Hồ Oánh, hỏa hồng xà vương phát ra từng tiếng rắn kêu, đầu ngẩng cao đối với đám bọ vàng này nó cũng kiêng kỵ vô cùng.


“ Ong ong ong” trùng điệp tiếng đập cánh của cổ trùng, song không có bất cứ con nào dám lại gần nhóm người Thiên An, đều bảo trì một khoảng cách gần ba mét chi địa, lít nhít đếm không hết cổ trùng sâu độc lại không có ý định dời đi.

“ Này không phải là Thi Thần Sâu Cổ sau này Tinh Hồn giăng bẫy Cái Nhiếp, Tiêu Dao Tử sau này sao” Thiên An mày nhíu lại, bàn tay hấp lấy một con bọ vàng gần đó đến quan sát, một hồi trong đầu hô lên.

Từ lần trước đem một con rắn độc đọc lấy ký ức hắn cũng đả thấy thoáng qua những con bọ vàng này, bây giờ trực tiếp quan sát mới thấy được giống như những con bọ vàng mà hắn đả từng thấy, là sau này Tần Thời Minh Nguyệt mở ra Âm Dương Gia hai vị hộ pháp một trong Tinh Hồn đem đám người phản Tần thế lực bẫy xuống.

Hắn chỉ nghe bị con sâu độc này cắn trúng chính là một ngày không sử dụng được nội lực, nhưng lại không biết đám sâu độc này còn lại đáng sợ như vậy. Ngẫm nghỉ mội hồi, khi đó đám sâu độc này ra sân, liền bị một chiêu Tuyết Hậu Sơ Tinh của Tiêu Dao Tử đánh cho chết hết đây, khi đó màn ảnh cũng qua nhanh hắn chỉ thấy được con bọ vàng nhỏ tí xíu mà thôi.

“ Nơi này ba mặt vách núi, một mặt dốc thoải, độc xà lên tới hàng ngàn, hàng vạn, vách núi tuy rằng không lên nổi, thế nhưng dốc thoải nhưng có thể thông suốt. Khi sương độc tản đi chúng lại rút về trong hang động trú ngụ” Diễm Linh Cơ chậm rải cất lời, nàng thông qua Thiên An nội thiên địa đứng ở không trung trên liền thấy được khu vực này hiểm yếu.

“ Ý cô nói là do đám đáng ghét này” Hồ San cũng hiểu ra được Diễm Linh Cơ muốn nói gì, thứ bọ vàng này số lượng lớn như vậy đến cả rắn độc cũng sợ hãi, phải rút về hang động tụ tập với số lượng lớn, đều là do đám bọ vàng này mà ra.

“ Nếu đám độc trùng này mà ở bên ngoài, chỉ e là một tràn tai họa, cũng may bọn chúng nằm trong tuyệt cốc” Hồ Oánh tiếp lời, nàng thấy tận mắt đám rắn độc to lớn bị đám bọ vàng này thôn phệ chỉ còn xương trắng, nếu là con người đây có thể chống chịu được sao?


Thiên An gật đầu đám độc vật trong Tuyệt Cốc đúng làm cho người sợ hãi, cũng hiểu vì sao rất nhiều người đến nơi này muốn tìm độc vật cho mình luyện chế đều táng thân ở đây, cho dù là hảo thủ năng lực đứng trước đám sinh vật đáng sợ này. Làm sao mà chịu được cơ chứ.

Nếu không phải đám độc vật đáng sợ này nằm sâu trong rừng thiêng nước độc, chúng mà có mặt ở trung nguyên bình nguyên rộng lớn, dân cư đông đúc ai mà cản được đám cổ trùng này. Cho dù là đại quân tinh nhuệ, giang hồ cao thủ đối mặt với thiên văn số lượng con bọ vàng này, kích cở to nhỏ khác nhau. Một khi nó lướt qua chỉ còn lại xương trắng mà thôi.

Thế nhưng mảnh này tuyệt cốc hiểm trở này cũng không chỉ có độc xà, rất nhiều độc vật khác hoành hoành. Nhưng điểm chung lại rất ít thoát ly khỏi nơi này, sự tình này có chút khác thường.

Cho đến hiện giờ hắn cũng biết tạo nên khác thường này là do đâu chính là từ đám bọ vàng này. Rắn độc hay các độc vật chỉ có thể ở nơi này trở thành ngoan ngoãn thức ăn cho đám cổ trùng đáng sợ này. Bọn chúng không ra được khỏi Tuyệt Cốc này, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi đều chỉ ở nơi hung địa này.

Diễm Linh Cơ tiếp tục nói “ thứ này bị cắn phải trong 24 giờ nội lực hoàn toàn mất đi. Không biết Bách Độc vương nói có thật không? Trước đây không có gặp, ai ngờ lại thấy chúng ở nơi này” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“ Chả trách tiểu hồng lại sợ chúng như vậy” Hồ San tinh nghịch đem tay vổ lấy đầu xà vương xinh đẹp bên cạnh mình.

Đầu xà vương này ở trong Tuyệt Cốc cũng xem như là bá chủ một vùng, thậm chí tiên thiên cao thủ cũng không phải là đối thủ của nó. Tuyệt đỉnh cao thủ người thậm chí còn có thể mất mạng nếu bị trúng độc của nó, vảy giáp đao thương khó nhập xong nó cũng ngoan ngoãn như cún con một dạng trước Thiên An.

Đứng trước áp chế hoàn toàn về huyết mạch, xà vương không có một chút kháng cự, vốn Thiên An định thịt đầu xà vương này để cho ba nữ tăng trưởng thực lực. Song nử hài đối với mấy thứ xinh đẹp đáng yêu rất khó mà xuống tay được, thành ra đầu xà vương này may mắn nhặt được cái mạng, trở thành sủng vật của nhà Thiên An.

“ Thứ tốt” Thiên An đem trên tay đầu sâu độc bóp vở, hắn biết được mình đả nhặt được bảo vật rồi.


Thứ nhỏ bé này nhưng đáng sợ vô cùng, bị nó cắn phải nội lực bị phong bế, hơn nữa còn có thể thôn phệ nhục thể người khác. Chỉ cần đem nó dời vào nội thiên địa trong, địch nhân bị hắn dời vào bên trong đụng phải đám này còn không phải là lên dĩa.

“ Nơi này có một đầu xà vương, đám bọ vàng này lại nhiều như vậy nhất định sẻ có một con cầm đầu” Hồ Oánh phán đoán nói.

“ Đúng à” Hồ San, Diễm Linh Cơ thốt lên.

Thiên An gật đầu nói: “ nhất định sẻ có một đầu sâu độc vương, mấy thứ này tuy đáng sợ nhưng một khi thuần hóa được sẻ cho Thiên Hạ Vô Song thành thêm một con át chủ bài”

“ Huynh muốn đem chúng vào nội thiên địa” Diễm Linh Cơ liền đoán ra.

“ Xấu chết, đám chán ghét này ở bên trong nhất định sẻ làm hỏng hết vườn hoa của muội, hơn nữa ai biết chúng có ăn tiểu hoa của muội không?” Hồ San cất lời, đối với chủ ý này nàng hoàn toàn không thích lấy.

“Thi thần chú sâu độc là có cánh, nhiều năm như vậy đều không thoát ly khỏi Tuyệt Cốc, xung quanh rất ít người biết đến, như vậy nó bị hạn chế lấy. Mà có thể điều khiển hết thảy sâu độc chỉ có sâu độc mẫu.” Diễm Linh Cơ suy luận: “ hơn nữa đầu sâu độc vương này khả năng di chuyển có khi còn hạn chế”

“ Bẹp” Thiên Ân đi đến gần cúi người hôn xuống má nàng, cười nói: “ Linh Cơ thật là thông minh”

“ Có gì hơn người” Hồ San nhìn một bên Diễm Linh Cơ khiêu khích ánh mắt, bỉu môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận