Sáng sớm hôm sau huyện thái gia khua chiêng gõ trống vội vã chạy đến trước cửa hiệu nhỏ của tôi, dẫn theo một nhóm hương thân cung thỉnh Từ tướng quân, không ngờ người đã đi rồi, chỉ còn mỗi tôi đang gác cằm lên cạnh bàn bày tỏ sự bi thương.
Các vị lão gia nhất thời choáng váng, huyện thái gia bước vào hẳn trong cửa hiệu, cẩn thận khom người hỏi tôi: “Tiểu Nguyệt cô nương, Từ tướng quân đây là…”
Tôi vốn muốn đóng cửa không tiếp ai, nhưng ngẫm lại nếu làm vậy thì không hợp cấp bậc lễ nghĩa, sẽ mất mặt sư phụ, sau khi huyện thái gia đi vào, vẫn là đứng lên nói: “Tối hôm qua sư phụ tôi đã hồi doanh rồi.”
Huyện thái gia ‘a’ một tiếng, vẻ mặt ảo não: “Sao nhanh vậy? Hạ quan còn chưa kịp chiêu đãi tướng quân, thay tướng quân tẩy trần nữa.”
Tôi nhìn ông ấy, nghĩ rằng ngay cả tôi còn chưa có cơ hội tẩy trần cho sư phụ, ông nghĩ quá nhiều rồi.
“Huyện thái gia còn chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì, tôi muốn chuẩn bị mở cửa hiệu.” Tôi không quá khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Huyện thái gia tươi cười đầy mặt: “Vâng vâng, hạ quan về huyện nha bây giờ, đúng rồi, hạ quan còn chuẩn bị một xe đặc sản của huyện để tặng quân, vốn định giáp mặt giao cho Từ tướng quân, chỉ là mấy món đơn sơ, dưa muối đậu rang linh tinh, hiện tại tướng quân bận rộn quân vụ suốt đêm rời đi rồi, hạ quan sẽ nghĩ cách sai người đưa đến quân doanh, coi như là tâm ý của bản huyện, tiểu Nguyệt cô nương nếu có rảnh, có thể nào tự mình viết một phong thư giao cho tướng quân được không?” Nói xong còn giơ tay chỉ ra ngoài cửa.
Tôi nhìn thoáng qua, ngoài cửa quả nhiên có một chiếc xe ngựa phủ lụa hồng, do hai con ngựa kéo, vết bánh xe hằn sâu, chứng tỏ trọng lượng đồ vật trên xe không hề nhẹ.
Tôi hơi sửng sốt, nghĩ rằng nhiều dưa muối đậu rang như vậy, là đặc sản Diêm thành để đưa đến cho sư phụ sao? Đang định mở miệng, trong đầu chợt lóe qua một ý niệm, lập tức nở nụ cười, nói: “Được, đúng lúc tôi cũng có một vài thứ muốn mang đến cho sư phụ, không bằng trước tiên cứ để xe trong sân, chờ tôi chuẩn bị rồi, nhất định sẽ đưa đến.”
Huyện thái gia nhìn xe, hơi có chút chần chờ, nhưng rất nhanh lại gật đầu, mặt đầy tươi cười trả lời tôi: “Ta để hai người lại đây, tiểu Nguyệt cô nương xin cứ tự nhiên.”
Một đám người phô trương rời đi, để lại hai sai dịch đánh xe vào cái sân nhỏ nhà tôi, xong rồi quay đầu đuổi những người dân đứng vây xem xung quanh đi.
Những người dân xung quanh mang vẻ mặt đầy tiếc nuối, đuổi cũng không chịu đi, đứng ngoài ngóng vào, lại còn hỏi tôi: “Tiểu Nguyệt cô nương, Từ tướng quân đi thật rồi sao? Chúng tôi còn chưa kịp đưa chút đồ ăn cho ngài ấy mang theo đi đường nữa.”
Người bên cạnh thì bảy miệng tám lời, cái gì mà Từ tướng quân vất vả, mấy năm nay việc trấn giữ biên cương toàn dựa vào hắn, thật vất vả mới được gặp mặt một lần, ấy vậy mà nháy mắt người đã đi rồi.
Lại có người nói tướng quân đó là mang binh đi trấn thủ biên cương, đây mới chân chính là người nam nhi tốt.
Tôi cười nói lời tạm biệt với bọn họ, trong lòng tưởng tượng nếu sư phụ thật sự ở lại đến sáng, không biết quang cảnh sẽ náo nhiệt đến nhường nào nữa đây, lại cảm thấy mọi người ai ai cũng nhớ đến những điều tốt về sư phụ, kẻ làm đồ đệ như tôi đây cũng có chút hưởng sái, vui vẻ đến mặt cũng đỏ bừng.
Tôi vào nhà sửa sang lại rất nhiều thứ, nhất là dược liệu, đầy nhóc cả một cái thùng to, có người gõ cửa, cũng không chờ tôi đi mở lại tự mình đi vào, gọi một tiếng: “Tiểu Nguyệt cô nương, có cần giúp đỡ gì không?”
Tôi vừa nhấc đầu, đã thấy Từ Bình, vươn ngón tay ra, chỉ vào hắn nói: “A… là cậu.”
Hắn cúi đầu cười, mày rậm mắt to, nụ cười ẩn giấu ngượng ngùng: “Cô nương chớ trách, tôi cũng chỉ là chấp hành quân vụ thôi.”
“Quân vụ gì? Đi theo tôi sao?”
Hắn không nói lời nào, coi như là cam chịu, chỉ bước đến bê lấy thùng: “Chỉ có bây nhiêu thôi sao?”
Thấy hắn dễ dàng nhấc cái thùng đầy nhóc lên, ánh mắt chính trực, cười: “Để tôi đặt nó lên xe.”
Tôi nói được, đi ra sân định dọn một chỗ trên xe, trên xe giỏ được cột thành đôi, đã được đậy kín mít, tôi nhỡ tay đụng vào, đậu rang cùng dưa muối đã được bọc kỹ dưới tấm lụa cùng lăn xuống.
Tôi định nhặt từng bọc đậu rang lên, nhưng lại bê chẳng nổi, nút buộc bằng lụa lỏng ra, bên trong là từng cục từng cục vàng thỏi vàng óng ánh.
Hai sai dịch kia vẫn còn cố gắng đuổi người dân vây xem ở bên ngoài, trong sân chỉ có hai chúng tôi —— tôi nhìn Từ Bình, Từ Bình lại nhìn tôi.
Một lúc sau tôi mới nói: “Vừa này huyện thái gia nói trên xe là đậu rang cùng dưa muối…”
Từ Bình sờ sờ cái mũi: “Đậu rang cùng dưa muối… có sao?”
Tôi cầm một bọc đậu lên gật gật đầu: “Có.”
Hắn “…”
Tôi thấy Từ Bình không có chủ ý, liền nghĩ một lát rồi nói: “Đậu rang cùng dưa muối vẫn nên đưa đi đi, còn thứ khác, không bằng đưa đến Lý gia thôn phân ra ọi người, vụ hỏa thiêu lần trước đã hư nhiều nhà ở của bọn họ, còn có mấy nhà có nhiều bệnh nhân, ít nhất đến nửa năm cũng không thể lao động làm việc được.”
Chân mày Từ Bình giật giật: “Nếu huyện thái gia biết thì sao?”
“Ông ấy chỉ nói là đưa đậu rang và dưa muối mà thôi.” Tôi vẫy vẫy tay, lục tìm trong cái giỏ một hồi, tìm xong bỏ hết lên cái khuôn thuốc tôi đem ra rồi che lại, trên khuôn thuốc để đầy vàng thỏi, trở nên nặng nề vô cùng, tôi cố gắng đẩy nó về phía Từ Bình, nhìn hắn: “Đón lấy, tôi nâng nó chẳng nổi.”
Từ Bình nhìn tôi, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái, nhưng rất nhanh vừa cười vừa gật đầu nói: “Được.”
Tôi chờ một lát, lại thấy hắn bất động, giục: “Đưa đi thôi, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa đi với cậu sao?”
Từ Bình sửng sốt: “Bây giờ sao?”
“Đương nhiên, lát nữa xe sẽ ra khỏi thành, cửa hiệu tôi giấu đống vàng này coi được sao? Đúng rồi, lén đưa thôi nhé, nói bọn họ đừng để lộ ra bên ngoài.” Tôi vừa nói vừa đẩy hắn, Từ Bình đẩy cái khuôn đi lại còn cố quay đầu lại: “Nhưng Từ tướng quân sai tôi canh cô….”
Tôi nhe răng: “Bây giờ mới nói thật đấy! Cậu cái kẻ lừa đảo này! Không phải vẫn còn ở trong nha môn làm việc sao? Còn muốn theo tôi cả ngày luôn á?”
Từ Bình bị tôi lên án khiến đầu óc trở nên choáng váng, rốt cuộc cũng bị tôi thành công đẩy ra khỏi cửa sau, sau cùng vẫn còn giãy dụa nói được một câu: “Tôi đây sẽ mau trở lại liền.”
Tôi rút khăn ra vẫy rẫy, thuận tiện lau tay, xoay người khép cửa sau lại.
Lúc trở lại sân hai sai dịch kia đã đứng ở cạnh xe, nhìn thấy tôi liền ra vẻ nịnh nọt: “Tiểu Nguyệt cô nương, cô có cần giúp gì không?”
Tôi lắc đầu: “Được rồi, nhờ các cậu đưa cái thùng này cho sư phụ tôi.” Nói xong còn xốc một góc màn xe lên, để cho bọ họ nhìn thoáng qua.
“Vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ đem mấy thứ này đưa đến đó một cách hoàn hảo không chút hao tổn nào cả.”
“Vậy các cậu đi đi.”
“Chúng tôi kiểm tra xe xong sẽ đi liền.” Hai sai dịch kia ngồi lên xe.
“Từ từ kiểm tra, tôi vào nhà đã.” Tôi nói lời từ biệt với bọn họ, lại rút khăn tay ra vẫy vẫy, thuận tiện lau tay mình.
Chờ tôi cõng bọc nhỏ từ phòng đi ra, lại leo lên xe chui vào chỗ sâu nhất lúc nãy tôi chừa lại ình ngồi an an ổn ổn, mới nghe thấy giọng nói của hai người kia ở bên ngoài xe: “Ủa? Lúc nãy ngươi kiểm tra xe rồi sao?”
“Kiểm tra rồi chứ nhỉ? Ngươi xe màn xe đều được thả xuống cả rồi mà.”
“Sao ta hồ đồ thế nhỉ, nếu không thì đi xem lại đi?”
“Xem gì nữa chứ? Ngươi không ngửi thấy người ta đầy mùi dưa muối đấy à, chẳng còn sớm nữa, lúc nãy huyện thái gia cũng đã sai người đến giục, nếu đi trễ đêm nay sẽ chẳng kịp tới trạm dịch để nghỉ ngơi đâu.”
“Cũng đúng, vậy đi thôi.”
Tiếp theo đó là tiếng hai người lên xe, tiếng vó ngựa vang lên.
Tôi vẫn ngồi im trong xe, trong tay cầm khăn, tùy thời chuẩn bị hạ thuốc mê bọn họ, lúc này mới không tiếng động thở phào ra một hơi.
Bánh xe lăn đều, trong bóng đêm người tôi lắc lư, chậm rãi nở một nụ cười.
Sư phụ, con đến đây.
Hết chương 12