Lúc Ưng Nhi tỉnh lại, gặp phải tình trạng này, chỉ có thể dùng từ vô cùng phẫn nộ để hình dung về nó, tất nhiên là tôi phải tìm mọi cách trấn an, để nó bình tĩnh lại, mất rất nhiều công sức, mới khiến nó mang thư bay đi.
Sau đó, thái sư phụ cũng rời đi.
Ngày thái sư phụ đi, tôi tiễn người ra đến ngoài thành, quỳ trên mặt đất, cung kính hướng người dập đầu nói lời từ biệt.
Thái sư phụ rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Quên đi quên đi, không cần phải long trọng như vậy.”
Tôi “Dạ” một tiếng rồi đứng lên phủi bụi trên đầu gối.
Thái sư phụ “…”
Ngày ấy trời xanh mây trắng, tôi đứng dưới ánh mặt trời nhìn theo thái sư phụ, nhìn ông ấy đi được một khoảng rất xa rồi mới giơ tay lên, đưa lưng về phía tôi mà vẫy, nửa phần lưu luyến cũng không có.
Tôi có chút hâm mộ nghĩ, có lẽ vân du[1] là một chuyện rất thú vị.
[1] vân du: du ngoạn, lang thang, rày đây mai đó.
Sau đó tôi bắt đầu hành nghề y ở Diêm thành.
Trong những người mà tôi cứu trị trên đường đi, thì ra có mấy người nhà ở Diêm thành, lúc gặp lại tôi ở đây, liền vui vẻ giúp tôi giới thiệu khắp chốn, nhất thời có rất nhiều người nghe danh mà đến.
Trong lòng tôi đã có tính toán, đối với người có tiền, vậy tôi sẽ thu tiền khám chữa cao hơn một chút, người có gia cảnh nghèo khó thì tôi thu ít đi chút, nếu như cơ khổ đến không xu dính túi, đến chữa bệnh thì tôi cũng sẽ không cự tuyệt.
Tựa như đứa bé mà tôi vừa mới mở cửa đã gặp vào một sáng nọ, nó e dè đứng nép bên cạnh cửa nhìn tôi, áo quần trên người lam lũ, hai chân để trần, nói với tôi:
“Có thể nào xem bệnh giúp bà nội đệ với được không? Tốn bao nhiêu tiền mới được? Ðệ, đệ chỉ có ngần này.”
Nó vừa nói vừa mở hai lòng bàn tay, trong mỗi lòng bàn tay chỉ có một đồng tiền.
Tôi gật đầu, đeo hòm thuốc trên lưng rồi đi theo nó, đứa bé dẫn tôi tới một ngôi miếu thờ Quan đế bỏ hoang ngoài thành, bên trong này dĩ nhiên lại rất đông đúc, có rất nhiều ăn xin lưu lạc đều tá túc ở đây, nó dẫn tôi đi tới gần chiếc chiếu rách rưới ở một góc tối tăm, một bà lão gầy giơ xương nằm trên đó, thần trí mơ hồ, như sắp hấp hối.
Tôi bắt mạch, lại kiểm tra bựa lưỡi của bà, cũng không phải chứng bệnh nan y gì, chỉ là do sốt cao khởi phát đột ngột, bởi vì không điều trị kịp thời, nên trở thành bệnh lao, vô cùng hung hiểm.
Ðứa bé khẩn trương nhìn tôi, tôi liền híp mắt cười lên với nó.
“Không cần lo, tỷ sẽ chữa cho bà ấy.”
Biểu tình căng thẳng trên gương mặt nhem nhuốc của nó bỗng chốc trở nên thả lỏng, hai ánh mắt như phát ra tia sáng.
Tôi đi một vòng quanh miếu Quan đế, bà lão rất nhanh sẽ có thể ngồi dậy ăn cơm uống nước như bình thường, dường như thằng bé rất vui, nắm lấy hai đồng tiền định nhét vào tay tôi.
Tôi lấy hai tay giấu ra đằng sau, híp mắt cười, “Ít quá, tỷ sẽ không lấy.”
Nó ngẩn người, mấy người ăn xin xung quanh vây lại đây, ấn đầu nó nói: “Còn ngẩn người làm gì? Tiểu Nguyệt cô nương mang lòng Bồ Tát không thu tiền của ngươi, còn không mau quỳ xuống dập đầu lạy Bồ Tát đi.”
Ngay cả bà lão vẫn còn suy yếu kia cũng giãy dụa đứng dậy khỏi chiếu, nâng hai tay định dập đầu với tôi.
Tôi vội vàng đỡ lấy bà, còn tỏ ra phiền não nói: “Bà đừng dập đầu, thái sư phụ con nói con bối phận nhỏ, có được người ta dập đầu thì cũng phải dập trả, mọi người cứ dập đầu vậy, đầu con chắc sẽ mẻ luôn mất.”
Diêm thành sông nước uốn quanh, mạng lưới kênh rạch dày đặc, khí hậu cũng rất tốt, tôi ở trong này hành y chẩn bệnh, ngày ngày cũng thật sự bình yên, đảo mắt đã trôi qua hai tháng.
Chính là tôi thì bình yên, còn giới y dược Diêm thành lại sôi trào. Hai tháng sau, có một ngày, các hương thân[2] dẫn theo mấy người xa lạ hùng hổ tìm đến cửa hàng của tôi, muốn nói chuyện với tôi.
[2] hương thân: văn thân (nhân sĩ, thân hào, thư lại ở địa phương và các viên chức về hưu) trong làng, huyện, ở đây là chỉ Diêm thành.
Tôi nghe xong nửa ngày mới hiểu được, những người này là chưởng quầy hiệu thuốc bắc và quán chủ của y quán có danh tiếng trong thành, cùng đi theo những hương thân kia, đến đây nói tôi phá quy củ.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong giới thầy thuốc với nhau cũng có luật lệ của chính mình, làm nghề y xem bệnh khám bệnh thì phải thu tiền, tất cả các y quán trong Diêm thành đều dùng một bảng giá giống nhau, cô nương làm việc tùy ý như vậy, thật là phá cả quy củ!” Một lão giả vừa kích động vừa nói đến nỗi nước miếng bay tung tóe, tôi lén lút lui về sau một bước, nhưng lại có người xông lên từ sau lưng ông ta.
“Cô nương, thầy thuốc kê đơn, hiệu thuốc bốc thuốc, đây là đạo lý không thay đổi từ trăm ngàn năm qua, sao cô lại có thể kê đơn rồi đưa thuốc cho đám quỷ nghèo này, khiến công việc làm ăn của hiệu thuốc chúng ta giảm đi, mọi người mở cửa hàng buôn bán là để kiếm cơm, cô nói thử xem chuyện này tính sao đây?” Lần này người nói chuyện là chưởng quầy một hiệu thuốc, người béo tròn, vừa nói chuyện vừa xoắn tay áo, bộ dáng như lập tức đòi lại công bằng vậy.
Tôi lại lén lùi thêm một bước nữa, vị hương thân dẫn bọn họ đến bước lên hòa giải, người này tôi có quen, tháng trước tôi còn chữa khỏi chứng bệnh khó chữa đã nhiều năm cho ông ta, thật ra đó là chứng bệnh rối loại khí tràng, ăn khó tiêu, châm cứu khơi thông, phối hợp với thuốc điều trị dạ dày đại tràng thì sẽ đỡ, thấy ông ta mặc trang phục đẹp đẽ, trên đai lưng đầy châu ngọc, tôi liền thu tiền chẩn nhiều hơn một chút, khi đó ông ta còn nói không đắt không đắt, so với mớ thuốc quý mà ông ta mua nhiều năm thì vẫn còn rẻ lắm, hại tôi hối hận vì đã thu ông ta ít thế trong một thời gian dài.
“Mọi người bình tĩnh đừng tức giận, đừng dọa tiểu Nguyệt cô nương.” Vị hương thân kia bước tới kéo hai người lùi lại.
Tôi nhìn ông ta một cái, chờ ông ta mở miệng.
Hắn lập tức rung đùi đắc ý trước mặt tôi: “Tiểu Nguyệt cô nương, chúng ta đều biết cô mới tới, cho nên mới không hiểu quy củ trong thành, đúng không?”
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy ông ta nói cũng có lý, liền gật gật đầu.
Ông ta vừa lòng sờ sờ râu, lại nói: “Thật ra nếu cô nương có thể diệu thủ hồi xuân, trị khỏi được những chứng bệnh nan y mà người khác không thể chữa được, nếu vậy phía bệnh nhân đáp tạ thế nào thì cũng là chuyện hiển nhiên.” Nói xong, vờ như vô tình nhìn thoáng quan đám quán chủ y quán ở đằng sau mình.
Mấy người quán chủ ho khan, quay đầu sang hướng khác, giả vờ như không thấy gì cả.
“Nhưng mà,” vị hương thân kia chợt chuyển giọng: “Nếu cô nương mở quán xem bệnh, thì tiêu chuẩn thu tiền cũng nên có sự bình đẳng đúng không? Sao có thể cùng một bệnh, thì có người lại không thu xu nào, mà những người khác lại thu nhiều hơn gấp bội chứ? Cái chứng ăn không tiêu của ta, cô thu hai lượng vàng! Nhưng hôm trước ta nghe nói ông già đánh cá ở Thành Đông, cùng bệnh như vậy cô lại miễn phí, đây thật là quá bất công.”
Tôi lắc đầu: “Lão bá đánh cá đó cũng phải trả tiền chữa, không phải được miễn phí.”
“Hả? Thế trả bao nhiêu?”
Tôi chỉ chỉ vào cái vò trong viện: “Ở trong cái vò ấy.”
Có người lập tức vào nhìn thoáng qua, sau đó kêu lên: “Hai con cá!”
Tôi cảm thấy bọn họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy, thì thật là không có phong độ, nhưng tôi vẫn duy trì thái độ rụt rè nên có của một cô nương, chỉ gật đầu.
Vào lúc vị lão bá kia cho tôi hai con cá này, tôi có chút tổn thương.
Sư phụ đi rồi, tôi và thái sư phụ bắt đầu ăn chay, thái sư phụ nói ăn chay giúp duy trì sự trong trắng thanh khiết cho thân thể, vô luận là nhận biết dược liệu hay khi vọng, văn, vấn, thiết[3] cho bệnh nhân đều rất có lợi, nhưng thật ra tôi biết trên núi vắng vẻ, không có chỗ bán thịt, mà người lại lười, không muốn xuống núi mua đồ thường xuyên, còn về phần đi săn, tôi và người đều không có khả năng làm việc đó.
[3] vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”.
— Thái sư phụ thật uổng công được tôi gọi một tiếng thái sư phụ, ngay cả bắt một con gà cũng làm không được, đừng nói tới tôi, từ nhỏ đều đặt tâm tư vào việc học y, không nghĩ tới học võ, mà cũng không có người dạy cho tôi.
Cho nên rất nhiều năm trôi qua tôi đều giữ thói quen ăn chay, không chạm vào thức ăn mặn, ngay cả cá cũng không giết, đừng nói đến việc ăn.
Nhưng vị lão bá đánh cá này mang theo hai con cá sáng sớm đến chỗ tôi, đứng ngoài hồi lâu chờ tôi mở cửa, khi tôi thấy ông ấy, áo tơi trên người ông ấy còn vương sương sớm, nhìn thấy tôi liền cười, nói đây là ông ấy đặc biệt mang đến cho tôi, vô luận thế nào thì tôi cũng phải nhận lấy.
Mấy ngày nay, chỗ tôi thường có người mang đồ đến, họ đều là những người bệnh nghèo từng đến chỗ tôi điều trị, tôi không nhận, họ liền lén đặt ở cửa, phần lớn đều là chút rau dưa, hoa quả, tất cả đều còn tươi mới, vừa thấy liền biết là rau nhà họ.
Đứa bé mà lần trước tôi chữa cho bà nội nó cũng mang đến rất nhiều thứ, lần nào tới cũng ríu rít đem mấy thứ đó nhét lên người tôi, khiến tôi không nhận không được. Có đôi khi là một ít quả dâu rừng, vừa nhét vừa trông mong nhìn tôi: “Mau ngửi thử xem, có phải rất thơm hay không? Quả này ngọt lắm, đệ đã thử qua, ăn rất ngon.”
Đôi khi lại là một bó ngả thảo thơm ngào ngạt.
“Ngả thảo có thể phòng sâu bọ, bà đệ nói có hiệu quả lắm.”
Khiến tôi đỏ cả mặt.
Đối với tôi mà nói, chẩn bệnh cho bọn họ không tính gì cả, nhưng bọn họ lại lấy những thứ đồ tốt nhất của mình ra để báo đáp tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất thẹn.
Thấy tôi không phản ứng, những người nổi tiếng trong thành đều bắt đầu phẫn nộ, họ to tiếng, tôi sờ sờ hai tay áo, định dùng chút thuốc để khiến bọn họ im lặng một lát.
‘Thập nhật túy’ thì được, nhưng nhiều người như vậy ngã ngay trước cửa hàng tôi, rồi phải để tôi đưa bọn họ ra ngoài, như vậy thật phiền toái.
Hoặc là dùng ‘Điên gia tán’, nhưng nếu cả đám bọn họ cùng điên, tôi lại sợ mình chịu không nổi.
Thuốc có ba phần độc, thái sư phụ dốc lòng cho con đường y dược, cũng có tìm hiểu nghiên cứu độc tính và cách sử dụng của các loại thảo dược, tự tay soạn ra Dược kinh, bên cạnh đó còn để lại cả Độc kinh, thái sư phụ thường nói, một thầy thuốc nếu vật gì độc nhất trên đời này cũng không biết, thì sao có thể tìm ra phương pháp trị liệu? Lúc cần thiết thì phải tự hạ độc chính mình, rồi lại tự mình đi giải độc, độc mãi cũng thành thói quen, thân thể ngày càng tốt, ăn cũng ngon hơn.
Tôi…
Thái sư phụ thường như thế, nói năng không giới hạn, tôi cũng đã tập thành thói quen.
Tôi phiền não trong chốc lát, cuối cùng cũng chưa quyết định được làm thế nào để bọn họ rời đi, nhưng đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, sau đó liền có một đám người lao vào.
Hết chương 3