Thu Nguyệt


Buổi tối hôm nay, dưới ánh đèn, tôi cầm bút viết cho sư phụ một phong thư thật dài, kể lại cuộc sống của mình ở Diêm thành trong thời gian này, về những chuyện và người gặp phải trong quá trình hành nghề y, đã thật lâu rồi tôi không viết thư cho sư phụ, lúc nhấc bút cảm thấy kể mãi chẳng thể hết, dưới ánh đèn le lói, dải lụa càng lúc càng dài, ngay cả Ưng nhi cũng không hài lòng, bay đến cạnh bàn dùng móng vuốt cào cào thư của tôi, tỏ rõ sự kháng nghị.
Tôi ‘hầy’ một tiếng, vội vàng cuốn dải lụa mỏng lại, sợ móng vuốt sắc bén của Ưng nhi cào rách thư của mình, miệng lại giải thích với nó: “Đây là lụa mỏng được dệt từ tơ tằm, rất nhẹ, cuộn lại sẽ rất gọn, cũng không có nặng, mày lợi hại như vậy, ngay cả một cuộn lụa tơ tằm đều mang không được, cẩn thận không thì những con chim truyền tin khác sẽ cười mày đấy.”
Nó càng bất mãn, vẫy cánh hai cái, lại dùng mỏ mổ một cái vào vai tôi, sức lực đã được khống chế, cho nên áo tôi cũng không bị chọc thủng, chỉ là làm tôi giật mình mà thôi.
Tôi chỉ có thể cuộn thư chưa viết xong đem cất đi, định ngủ một lát rồi lại tiếp tục.
Tôi ngủ không bao lâu, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mở mắt ra thấy trời vẫn còn sớm, tôi đứng dậy đi mở cửa, thầm nghĩ có lẽ là có người bị bệnh khẩn nên tới gọi cửa.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên liền nhìn thấy bệnh nhân vẻ mặt đau đớn, có ba người, hai ông bà lão cùng một cô nương, cô nương kia không thể đi được, được ông lão cõng trên lưng, rên rỉ thành đợt.
Hai ông bà lão giống như đi một quãng đường dài, tinh thần đều có chút mỏi mệt, nhìn thấy tôi thì mấp máy miệng, như có vô số lời muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Tôi để bọn họ tiến vào, cửa hiệu có chuẩn bị sẵn một cái giường đơn giản để tiện khám chữa bệnh, bệnh nhân kia được đỡ nằm xuống, là một cô nương hơn mười tuổi, không khác tôi là mấy, ngũ quan vốn cũng thanh tú, nhưng trên người nổi đầy hồng ban, chi chít rậm rạp, trong nhất thời khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Hai ông bà lão vào cửa rồi liền quỳ xuống trước mặt tôi: “Thần y, xin cứu con gái tôi với, cứu con gái tôi với.”
Tôi vội vàng đỡ bọn họ dậy, lại đi lấy đồ khám, một lát sau mới biết thì ra bọn họ là người ngụ tại Lý gia thôn ở bên ngoài thành, con gái mắc phải bệnh hiểm nghèo, tìm đến vài thầy lang ở ngoài thành thì đều chữa không khỏi, họ cũng từng mời cả bà đồng ở trong miếu về, nhưng cả bà đồng cũng bó tay, sau lại nghe người ta nói, liền sáng sớm vội vào thành tìm tôi.
Tôi nghe bọn họ gọi mình là thần y, trong lòng liền kích động, nếu thái sư phụ đang ở bên cạnh tôi thì tốt rồi, để ông ấy xác nhận thử xem, tôi có thể đi tìm sư phụ mình chưa, nhưng ý niệm này xuất hiện trong đầu rồi cũng nháy mắt trôi đi, trước mắt người bệnh đang gặp hung hiểm, tôi không thể không chú tâm được.
Tôi kiểm tra thêm lần nữa, liền phát hiện tình trạng bệnh của cô nương Lý gia thôn này không quá khả quan, vội vàng hỏi bọn họ ngày nào thì khởi phát bệnh? Hai ông bà lão liền nói, mấy ngày trước khi trời dần nóng lên, trong thôn bắt đầu có người nổi sởi, ban đầu mọi người đều không coi chuyện này có gì to tát, cho rằng chỉ là sởi lên do nắng nóng, dùng nước giếng lau rửa, hoặc lau thứ gì đó lạnh lên thì sẽ ổn, không ngờ sau đó bệnh này bắt đầu lan ra khắp thôn, rất nhiều người mắc phải, con gái nhà bọn họ đến giờ còn bị khó thở, cả nước cũng không thể uống được.
Tôi cả kinh: “Sao? Đã có rất nhiều người bị mắc bệnh này ạ?”
Nếp nhăn trên mặt ông lão như khít vào với nhau: “Đúng vậy, có mấy đứa nhỏ cũng bị, không qua khỏi được, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới có một tuổi.”
Bà lão khóc lóc, nước mắt chảy dài: “Thần y, xin ngài mau cứu con gái ta với, Đại Ngưu nhà ta năm trước mới đi tham chiến, vừa đi đã không trở về, chúng ta chỉ còn lại Kim Hoa đứa con gái này thôi, ngài nhất định phải cứu lấy nó.”
Trong lòng tôi đã có chút gấp gáp, bây giờ xem ra bệnh trạng này nhất định là ôn dịch, lại là loại chết người nữa, dịch này hung hiểm, ngay cả tôi cũng không nắm chắc được có thể cứu nàng hay không, nếu để bệnh lan truyền ra, sẽ rất nguy hiểm, mọi người trong thành này sẽ bị mắc phải mất.
Tôi nghĩ ngợi một lát, liền quyết định thật nhanh: “Đại nương, ngài đến phòng bếp nấu chút nước, nước sôi rồi đem lên đây, cháu có việc cần dùng. Đại thúc, chúng ta không thể ở lại thành được, cháu và mọi người trở lại thôn, cháu đi phối chút dược liệu, để cho Kim Hoa uống trước, chờ cháu đi dọn dẹp cửa hiệu xong chúng ta lập tức đi. Còn nữa, lúc nãy khi ngài đến, có nghỉ chân ở nơi nào khác, có để cho người ta tiếp xúc với cô nương Kim Hoa không? Nếu có, xin ngài hãy nói cho cháu biết, để cháu cho người đưa thuốc đến cho bọn họ.”
Hai ông bà lão nghe tôi nói thế, liền sợ hãi, đang định nói gì đó, tôi đã bắt đầu chuẩn bị dược liệu, lại an ủi một câu: “Không cần sợ, cháu đi với hai người là được, đại nương, phòng bếp ở bên tay trái đó ạ.”
Chờ nước sôi được đem lên, tôi liền thoa thuốc lên người Kim Hoa, sau đó lại hòa thuốc bột vào nước sôi, đem cả nệm giường lẫn chăn ngâm vào đó, lại vẩy nước thuốc khắp phòng.
Sau tôi lại hòa thứ thuốc khác vào nước, tự mình uống một ít, rồi đưa hai lão nhân cùng uống, xong rồi mới mở miệng nói.
“Đại thúc đại nương, có thể đi được rồi, chúng ta phải nhanh trở về thôn, cháu cần phải gặp cả những người khác mới được.”
Đang nói, ngoài cửa lại có động tĩnh, tôi chưa kịp quay đầu, cửa đã bị người đẩy ra, người vào là một đám quan sai như đang lâm đại địch, cả người đều được bao bọc không lộ ra chỗ nào, ngay cả trên mặt cũng bao bằng vải bố.
“Ở đây rồi, nhanh, nhanh tha bọn họ ra ngoài!”
Tôi sửng sốt trong thoáng chốc, đám quan sai đã vọt vào đem cả ba người kia ngoại trừ tôi tha ra ngoài, quăng lên tấm ván gỗ trên xe đứng ở ngoài đấy.
“Các người làm gì đó?” Tôi bị chặn lại ở trong phòng, chỉ kịp hỏi được một câu này.
Đầu lĩnh đám quan sai bị vải bố che mặt, ánh mắt nhìn tôi qua khe hở, mơ hồ không rõ: “Tiểu Nguyệt cô nương, Lý gia thôn bên ngoài thành xảy ra ôn dịch, huyện thái gia đã hạ lệnh phong thôn lại, những người này là cá lọt lưới trốn được vào thành, phải đưa bọn họ trở về ngay lập tức.”
Tôi bị một đám người ba chân bốn cẳng giữ chặt ở trong phòng, còn đang nói chuyện, xe gỗ trước cửa bị phủ một tấm vải hắt nước vôi đã đi thẳng, người lái xe giục ngựa như giục quỷ, cả người bao kín chỉ chừa đôi mắt vừa đi vừa thét to, để người dân hai bên đường đóng cửa sổ cửa lớn, ai dám thò đầu ra nhất định sẽ bị mang đi theo.
Xe gỗ biến mất rồi, đám sai nha còn lại nhẹ nhàng thở ra, người dẫn đầu hướng tôi chắp tay: “Tiểu Nguyệt cô nương, đắc tội, tình hình bệnh dịch như mãnh hổ, hôm nay có nhiều mạo phạm, mong cô nương tha thứ.”
Tôi biết ôn dịch rất dễ lây lan, nhưng vẫn có phần nhịn không được, mở miệng hỏi: “Sao không đem ta tha đi luôn?”
Nha sai kia liền nở nụ cười: “Sao dám quấy nhiễu tiểu Nguyệt cô nương chứ? Cô nương là thần y diệu thủ, nhất định sẽ không bị nhiễm phải ác bệnh đó, hơn nữa tại hạ kính xin cô nương ban thưởng chút ít thuốc hay, để chiếu cố các huynh đệ một chút.”
Lời nói của hắn tuy rằng khách khí, nhưng ý tứ trong ấy tôi vẫn hiểu được, ôn dịch xảy ra, ai ai cũng cảm thấy bất an, tránh như tránh rắn rết, nếu không phải trên dưới huyện nha đều biết sư phụ của tôi là ai, thì có lẽ bây giờ tôi cũng đã bị tha lên xe ván gỗ đi ra khỏi thành rồi.
Tôi suy nghĩ một lát, đem thuốc bột còn thừa pha vào một thùng nước lớn, lấy một vài cái chén cho bọn họ uống vào, đa số những người đó trong mắt còn lộ vẻ chần chừ, nhưng người dẫn đầu kia lại không chút do dự, múc một chén ngửa đầu nuốt xuống, động tác này hết sức nhanh chóng, ngay cả việc mở bao vải trên mặt cũng quên mất, sau khi buông chén, trên mảnh vải màu trắng ngay chỗ miệng lại dính nước thuốc màu nâu, nhìn qua hệt như một con sâu lông to lớn dị thường.
Nhất thời, tôi nhịn không được liền nở nụ cười.
Hắn nhìn tôi đầy sửng sốt, tôi liền làm mặt lạnh, nói với hắn: “Nhìn cái gì?”
Hắn gãi đầu, cũng không đáp lại, kéo bao vải trên mặt xuống, quay đầu lại lớn tiếng nói với những người khác: “Còn không mau uống thuốc! Không muốn sống nữa à?”
Tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt thực của hắn, thì ra là một tiểu tử mắt to mày rậm, đôi mắt đen láy, khóe miệng hơi nhếch, khi nghiêm mặt lại hệt như đang cười.
Hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui