Xong việc, thuốc cũng uống rồi, nhóm quan sai liền rời đi, tôi nhìn bọn họ bước ra ngoài, khi chỉ còn vài người nữa là rời đi toàn bộ thì đột nhiên lên tiếng.
“Khoan đã, cậu chờ một chút.”
Tôi nói với thủ lĩnh nhóm công sai, hắn đi cuối cùng, nghe thế liền lập tức quay đầu lại: “Tiểu Nguyệt cô nương còn chuyện gì nữa ạ?”
“Cậu chờ một chút, tôi xong liền bây giờ.”
Dường như hắn đang rất cao hứng, cũng không hỏi tôi có chuyện gì, liền gật đầu nói tiếng, “Được.” Những người khác kêu hắn, hắn chỉ phất phất tay: “Các ngươi về huyện nha báo cáo kết quả công tác trước đi, chốc nữa ta về sau.”
Tôi vốn muốn bảo hắn kêu vài người nữa ở lại, nhưng do vội vã vào nhà, nên không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người bước nhanh vào phòng, đem phong thư còn chưa viết xong kia lấy ra, vội vã thêm vài nét bút, liền nhét vào ống trúc, ngẫm lại vẫn còn thấy lo lắng, lại lấy thêm mấy viên thuốc, viết cách dùng của nó vào giấy, rồi nhét vào cái túi bằng da trâu đầy nhóc thuốc đã được chuẩn bị ở một bên.
Tôi cầm ống trúc cùng túi thuốc đi đến bên cửa sổ huýt một tiếng sáo, bầu trời xuất hiện một cái chấm đen, trong giây lát bổ nhào xuống trước mặt tôi, mang theo tiếng gió phần phật dừng trên bậu cửa sổ, tinh quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, trên móng vuốt vẫn còn lông và vết máu, cũng không biết lúc nãy đã có vị khách đi đường nào xui xẻo đụng phải nó đang đi săn dạo gần đấy.
Tôi vội vàng đem ống trúc và túi thuốc buộc vào chân Ưng nhi, túi thuốc có phần hơi nặng, Ưng Nhi bất mãn nâng móng vuốt, tôi liền dùng biện pháp kích thích tinh thần an ủi nó.
“Mày là con chim lợi hại nhất, chỉ cần chụp một cái đã bắt được con thỏ, nặng bấy nhiêu thì nhằm nhò gì đâu nhỉ?”
Trong mắt Ưng nhi chợt lóe lên tia sáng lạnh, rít một tiếng, tôi thở dài: “Rồi rồi, cáo hay sói hoang cũng thế, mày cường tráng như vậy, là ánh sáng của lòng tao.”
Tôi vừa nói, vừa múc một bát nước thuốc đến bón cho nó, Ưng nhi bị lời nịnh hót làm cho lâng lâng, vừa cúi xuống đầu đã dúi vào bát nước, lập tức nâng lên, vỗ cánh bay ra thật xa, xoay tròn trên không căm tức nhìn tôi.
Tôi vươn người từ cửa sổ, còn nâng bát thuốc trong tay lên: “Đây là nước thuốc phòng dịch, hiệu quả rất tốt, thuốc đắng dã tật, mày một đường vất vả, phải cẩn thận, mau mau gặp được sư phụ, nói cho người biết rằng tao rất nhớ người, rất nhanh là sẽ tìm đến người.”
Ưng nhi lại xoay một vòng, rốt cuộc vỗ mạnh cánh rời đi, đảo mắt đã hòa vào bầu trời màu xanh xám.
Tôi nhìn theo Ưng nhi, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới xoay người ra khỏi phòng.
Sai nha kia vẫn còn chờ ở tiền viện, do quá lâu nên đứng không nổi nữa, đành một mình ngồi xổm xuống bên cạnh cái vò nước nhìn hai con cá, hai tay chống má, bộ dáng rất đáng yêu.
Tôi đi về phía hắn, hắn liền đứng lên, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, giống như đang nhìn một vật hiếm có vậy.
Tôi không quá thích dáng vẻ hắn nhìn mình như thế, bèn ho khan một tiếng, chỉnh chỉnh y phục, nghiêm mặt nói với hắn: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hắn vui vẻ phấn chấn: “Đi đâu ạ?”
Tôi kỳ quái nhìn hắn, nói: “Đi gặp huyện thái gia, tôi có rất nhiều thứ muốn đem theo, xe gỗ của các cậu đều bị kéo đi rồi, đành phải để cậu khênh đi vậy, một mình cậu làm được không?” Nói xong liền chỉ vào cái hòm thuốc lớn và cái giỏ trúc để ở phía trước.
Hắn “A —” một tiếng, mặt mày choáng váng.
Tôi không để ý đến hắn ta, tự mình cõng giỏ trúc đứng lên: “Đi thôi, cái kia phần cậu.”
Hắn chạy đến, kẹp cái hòm thuốc một bên, lại đoạt lấy cái giỏ trúc trên lưng tôi, khôi phục lại biểu tình vui vẻ: “Để tôi để tôi, tiểu Nguyệt cô nương cứ đi trước đi.”
Tôi thấy sức hắn lớn, trong lòng lại rất vừa lòng, gật gật đầu bỏ tay ra đi trước, đi được hai bước lại nghe hắn ở đằng sau đầu nói: “Tiểu Nguyệt cô nương, tôi gọi là Từ Bình.”
Tôi đang hăng hái bước đi, nghe thế liền quay đầu lại: “Cậu họ Từ? Từ nào? Sư phụ tôi cũng họ Từ đấy.”
Từ Bình cười đến vui sướng: “Chính là chữ Từ như của tướng quân đấy ạ.”
Tôi nghe đến đây, hai mắt không tự giác dừng lại trên mặt hắn nhiều hơn chốc lát.
Tôi thường như vậy, có một lần nhìn thấy một thiếu niên xa lạ cõng một cô nương đi trên đường trong thành, hai tay đỡ nàng, vừa đi vừa quay đầu lại nói chuyện với nàng, chỉ một cái bóng dáng như vậy, lại làm cho tôi đi theo suốt ba con phố, cho đến khi người ta đã về đến tận nhà rồi mà tôi vẫn chưa chịu rời đi, cứ đứng giữa trời ở bên ngoài vách tường nhà họ mà bần thần.
Tôi biết như vậy là không tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị một vài người hoặc chuyện khiến tôi hốt hoảng lại nhớ đến sư phụ, cho dù tôi biết bọn họ không có quan hệ gì cả.
Từ Bình đưa tôi đến huyện nha, công đường trống không, huyện thái gia đang nghỉ trưa, nghe tiếng người đến đây đứng dậy khỏi cái ghế dưới bóng cây, cười chắp tay với tôi từ đằng xa, trên khuôn mặt tròn vo mập mạp rung rinh núc ních thịt mỡ.
“Sao tiểu Nguyệt cô nương lại đến đây thế này?”
Tôi đi tới, Từ Bình mang theo một đống đồ lớn theo tôi đi một đoạn đường xa như vậy, mà mặt không đỏ thở không nhanh, lúc này lại đứng ở cửa viện, nhìn chúng tôi nói chuyện từ đằng xa.
Tôi đến gần huyện thái gia, ông ta cười với tôi, tôi cũng cười cười lại với ông ta, nói: “Hôm nay có bệnh nhân ở Lý gia thôn đến cửa hiệu của tôi, không lâu sau đó lại bị người của huyện nha mang đi.”
Huyện thái gia vừa nghe thấy, cả người liền trở nên ủ rũ không ít, từ góc độ của tôi nhìn sang, hệt như quả cầu vốn tròn đầy lại bị lậu khí.
“Không lẽ lại có thủ hạ nào đó đui mắt mà đắc tội với tiểu Nguyệt cô nương? Lý gia thôn ngoài thành có ôn dịch lại dám giấu diếm không báo, khiến mấy người trong thôn đột tử, vì sự an toàn của người dân khác và toàn bộ Diêm thành, ấn theo lệ thường là phải phong thôn, hôm qua đã làm thiếp bố cáo. Lại có mấy kẻ không sợ sống chết thừa dịp rối loạn liền chạy trốn, lại còn trốn vào tận trong thành, mấy thủ hạ lại làm việc cẩu thả…” Huyện thái gia nói một hơi, đột nhiên nhìn thấy Từ Bình ở cửa, lập tức trừng một cái hét lên: “Từ Bình, nhanh cút tới đây nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nói: “Không liên quan đến bọn họ, tôi đến là muốn nói về chuyện bệnh dịch với huyện thái gia, dịch này tuy hung hiểm, nhưng không phải là bệnh không trị được, nếu phong thôn, thuốc thang không vào được, chẳng phải là chặt đứt đường sống của những người trong đó? Không bằng hãy triệu tập y giả trong thành vào thôn khám bệnh…”
Huyện thái gia mặt mày xanh lè, lập tức xua tay ngắt lời tôi.
“Tiểu Nguyệt cô nương, việc này vạn vạn không được, Diêm thành từ trăm năm qua từng có ba đợt ôn dịch hoành hành, mỗi lần đến chín phần mười người chết, xác chết khắp nơi, đây là luật lệ tiền triều để lại, nếu xảy ra bệnh dịch, nhất định phải chặn nguồn dịch lại, Lý gia thôn đã bị phong, quyết không thể để người ra vào, nếu vẫn không khống chế được, vậy chỉ còn cách hỏa thiêu thôn đó, trừ tiệt hậu hoạn.”
Tôi từng nghe thái sư phụ nói, thế nhân sợ hãi nhất là ôn dịch, một khi nhiễm phải, người thân máu mủ cũng có thể bỏ đi, hiện tại nghe thấy ý tứ của huyện thái gia, thì tức là tất cả mọi người trong Lý gia thôn phải chết cháy ở trong đó.
Tôi nhíu mày: “Làm sao để xác định được dịch đó không thể khống chế được nữa?”
Từ Bình ở phía sau nói: “Bên ngoài thôn có quan binh canh gác, ba mươi ngày sau nếu còn có người chưa tan hồng ba, thì có thể hiểu rõ.”
“Lắm miệng!” Huyện thái gia quát lớn một tiếng, lại cười với tôi: “Ví dụ như thế đấy ạ.”
Tôi nhìn qua nhìn lại bọn họ, bộ dạng như phụ tùng nói: “Thế ạ? Tôi biết rồi.”
Huyện thái gia cảm thấy tôi đã bị thuyết phục, trở nên vui vẻ: “Vậy… tiểu Nguyệt cô nương ở lại dùng bữa cơm rau dưa nhé?”
Tôi lắc đầu: “Không được, tôi phải đi Lý gia thôn xem thử mới được.”
Huyện thái gia cơ hồ là hét ầm lên, như quả bóng cao su lậu khí lại phồng lên rất nhiều: “Làm sao có thể! Cô nương là đồ đệ của Từ tướng quân, là nhân vật quan trọng của bản thành, bản quan tự nhiên phải bảo vệ sự an toàn của cô nương, sao có thể để cô đi vào cái thôn dơ bẩn hung hiểm đó được.”
Tôi khoát tay, tỏ vẻ mình đã nghe thấy: “Phong thôn ba mươi ngày, tôi đã biết rồi, nếu đến lúc đó còn chưa trị hết cho bọn họ, thì ông cứ phóng hỏa đi.” Tôi nói xong lại quay sang hỏi Từ Bình: “Cậu có thể giúp tôi đem mấy thứ đó đến ngoài Lý gia thôn được không? Rất nặng đấy.”
Từ Bình vẫn đứng ngoài nghe nãy giờ, lúc này lại nghiêm người, cũng không nói dạ, mà hô lên rõ ràng: “Vâng!” Động tác lưu loát, không giống quan sai, mà lại giống một quân nhân hơn.
Hết chương 6