Thu Nguyệt


Một tiếng ưng rít lên, Ưng Nhi đã lâu không gặp từ bầu trời lao xuống, cánh dài quét gió, khiến tóc tôi tung lên, sau đó nó lao vào trong đám khói dày đặc, tiếp đó là những tiếng kêu la thảm thiết, không biết là đã có mấy người xui xẻo trúng chiêu.
Ngoài vòng lửa, tiếng la hét lẫn tiếng binh khí va chạm nhau truyền đến, nhưng ngay lập tức lại biến mất không thấy tăm hơi, lửa dấy lên nhanh chóng bị dập tắt, khói đặc tản dần đi, một nhóm nam nhi mặc trang phục giống nhau xuất hiện giữa đám quan binh và thôn dân.
Trường thương của đám quan binh rơi lả tả dưới đất, người ngồi trên ngựa kia cũng bị kéo xuống, dù chật vật nhưng vẫn hét lên.
“Ta là mệnh quan triều đình, phụng lệnh tuần phủ đại nhân…” Có người lạnh giọng cắt ngang hắn: “Từ tướng quân đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”
Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, trong góc, sai dịch huyện nha quỳ thành một đám, người kia còn định nói chuyện, đầu gối chẳng biết bị ai đó đạp một cú, ‘bịch’ một tiếng ngã thành tư thế tứ chi chấm đất.
Sư phụ đã xác nhận tôi không có việc gì, lúc này mới chịu buông tôi ra, dường như người vẫn còn có chút chưa yên lòng, một tay đặt lên bả vai tôi, xoay người nói: “Từ Bình, bình tĩnh mà nói chuyện.”
Tôi nghe thấy thì sửng sốt, xoa xoa đôi mắt bị khói hun cay nhìn lại, người đứng bên cạnh gã mệnh quan kia quả nhiên là Từ Bình, mặc một thân trang phục màu đen, bên cạnh có hơn mười người cũng mặc một kiểu như vậy, toàn bộ đều không phải là trang phục của sai dịch huyện nha mà tôi đã thấy trước đó.
Bên tai lại nghe thấy sư phụ kêu tên của một người.
“Hàn Thanh.”
Đằng sau liền có người bước ra, hắn mặc trang phục nho sam màu xanh, vạt áo lướt nhẹ, bộ dạng quả nhiên tuấn tú nho nhã, trước khi cất lời liền lấy một quyển giấy vàng từ trong tay áo ra, lúc này mới mở miệng.
“Phụng thủ dụ Hoàng thượng.” Tất cả mọi người nhìn hắn, giọng hắn chậm lại, vừa dứt câu này liền nhìn một vòng xung quanh, mặt lộ vẻ kỳ quái: “Các ngươi còn chưa chịu quỳ xuống sao?”
Tôi tinh tường cảm giác được bàn tay trên vai mình khẽ động, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy khóe môi sư phụ hơi nhếch lên, như là đang cười.
Trong phút chốc tôi liền cảm thấy trên đời này không còn người nào khác tồn tại nữa.
Đợi đến khi thần chí khôi phục, bên cạnh người ta đã nhất tề quỳ xuống, ngay vào thời khắc mấu chốt này huyện thái gia lại chạy đến, một đường kinh thiên động địa lao tới quỳ dưới chân Hàn Thanh, suýt chút nữa thôi là ôm lấy chân hắn lau nước mắt luôn rồi.
“Từ tướng quân, hạ quan, hạ quan Vương Xương Tiến, vừa mới biết được tướng quân giá lâm bản huyện, hạ quan đến chậm, tướng quân thứ tội, tướng quân thứ tội.”
Hàn Thanh bị người xen vào, cũng không tức giận, cười tủm tỉm giật giật chân, dùng mũi chân ý bảo: “Từ tướng quân ở bên kia.”
Huyện thái gia lập tức nước mắt giàn dụa bò đến trước mặt sư phụ, thanh thế thật sự lớn, làm cho tôi nhịn không được lùi về sau một bước nhỏ.
Huyện thái gia nhìn thấy tôi, liền mở miệng xoay chuyển nội dung: “Tướng quân thứ tội, là hạ quan vô năng, lại để cho tiểu Nguyệt cô nương thân hãm hiểm cảnh, tướng quân thứ tội.”
Sư phụ rất khách khí vươn tay ra đỡ ông ta, còn chưa mở miệng, bên kia Hàn Thanh liền ho khan một tiếng: “Tướng quân, ta còn phải đọc thủ dụ của hoàng thượng nữa, ngài được thiên tử ban thưởng không cần quỳ xuống, còn vị Vương đại nhân này…”
Huyện thái gia liền cực kỳ tự giác nằm úp sấp xuống, ngũ thể[1] chấm đất mông vểnh lên, còn tự thì thào: “Hoàng thượng thánh minh, hạ quan đáng chết muôn lần, hạ quan đáng chết muôn lần.”
[1]: gồm đầu và tứ chi.
Hàn Thanh còn chưa đọc tiếp, chợt tôi thấy bốn phương tám hướng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện sư phụ cũng nhìn mình, ánh mắt nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Nguyệt nhi, con cũng quỳ xuống đi.”
Mặc dù tôi lớn lên ở trên núi, nhưng đạo lý ấy vẫn biết được, trước đó bản thân vì quá ngạc nhiên vui sướng mà u mê, chưa định thần được tình huống, lúc này nghe sư phụ nói như vậy, lập tức gật đầu rồi quỳ xuống, vừa sắp quỳ xuống, dưới gối liền trở nên rất mềm mại, là sư phụ khom lưng, rút thứ gì đó từ trên ngựa xuống lót dưới gối cho tôi.
Hàn Thanh đã bắt đầu đọc thủ dụ của hoàng thượng, bốn bề vắng lặng không, một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió cùng tiếng tàn lửa lách tách, tôi cúi đầu, chỉ nhìn thấy được mảnh vải đen ở dưới gối mình.
Chỉ liếc mắt một cái, tôi liền nhận ra đây là chiếc áo khoác tùy thân của sư phụ, nhiều năm trước người đã mặc nó xuống núi, bây giờ màu đen của chiếc áo đã bị mài bạc, không biết đã cùng người trải qua bao mưa gió.
Tiếng nói chậm rãi của Hàn Thanh vẫn còn tiếp tục, ngón tay tôi không tự giác được sờ vào, chạm phải góc phía trong chiếc áo, nơi đó gồ lên rất nhẹ, tôi khẽ nở nụ cười, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve lên đường chỉ tinh tế kia.
Chỉ có tôi biết nơi đó có cái gì, đó là con chữ mà khi tám tuổi tôi đã lén thêu vào mặt trong chiếc áo khoác của sư phụ, khi đó tôi thật khờ khạo, cứ nghĩ rằng làm vậy thì mình và sư phụ sẽ không bao giờ xa nhau.
Tôi thêu, là một chữ ‘Nguyệt’, tên của mình.
Thủ dụ của hoàng thượng nói rằng tuần phủ Giang Tây vi phạm đạo trời, khuếch đại tình hình bệnh dịch, thương tổn tính mạnh dân chúng, hiện đã bị cách chức điều tra, các huyện có người mắc dịch phải được tận lực cứu chữa, không được tự tiện đốt thôn, về phần phương pháp trị liệu, hiện tại phương thuốc của ngự y trong cung đã được khoái mã đưa tới các tỉnh, sẽ được người có trách nhiệm phân phát xử trí.
Hàn Thanh đọc thủ dụ xong, bên tai tôi lập tức tràn ngập tiếng gọi “Hoàng thượng thánh minh”, “Vạn tuế vạn tuế” ầm ĩ, bên cạnh có vô số tiếng dập đầu, tôi thấy như vậy, cũng hiểu được vị hoàng thượng xa cuối chân trời này là cũng là người hiểu được lòng dân, đang nghĩ đến đây, người chợt nhẹ hẫng, đã bị sư phụ kéo đứng dậy.
Đám quan binh cầm thương phóng hỏa đằng trước đã bị quan sai huyện nha áp chế, các thôn dân tìm được đường sống trong chỗ chết, người người dập đầu không ngừng, tôi nói với huyện thái gia: “Đại nhân, dịch chứng của bọn họ đã lùi, ông có thể mời đại phu trong thành đến đây để nghiệm chứng, hàng rào này, có phải cũng nên dỡ đi hay không?”
Huyện thái gia bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Nguyệt cô nương thần y diệu thủ, nếu Từ tướng quân cũng đã vào thôn này, vậy thì thôn này nhất định là không còn việc gì nữa rồi, để tôi gọi người dỡ rào xuống.”
Tôi cẩn thận cầm chiếc áo khoác dưới gối lúc nãy lên, vỗ tro bụi rồi vắt lên tay, nghe câu đó lại nhịn không được nhìn sư phụ, nghĩ rằng có sư phụ ở đây, những người này liền ngay cả ôn dịch cũng không sợ, thật hữu ích.
Huyện thái gia lại nói: “Xin mời Từ tướng quân đến huyện nha của hạ quan để nghỉ ngơi, hạ qua đã bảo bọn hạ nhân chuẩn bị rượu để tẩy trần, các vị tướng sĩ hãy cùng đến luôn.”
Những người mặc y phục màu đen này đã yên lặng đứng ở phía sau sư phụ, đội ngũ mười tám người chỉnh tề đứng đó, tôi vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Từ Bình đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, xoa xoa mũi cười với tôi.
Tôi đã nghe người ta nói, Từ Bình đến Diêm thành mới được có mấy tháng, không nghĩ tới hắn đúng là người được sư phụ phái đến, lúc này mới khôi phục lại thân phận.
Tôi rất muốn hỏi sư phụ, người cho Từ Bình đến đây, có phải vì biết không có thái sư phụ ở bên cạnh tôi, lo rằng tôi sẽ gặp chuyện không may, cho nên mới phái người đến bảo vệ tôi hay không? Nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, tôi nhất thời lại không dám hỏi ra miệng, đành phải nhịn, những lời nói nằm trong cổ họng hệt như một con chim nhỏ đã vỗ cánh, lúc nào cũng có thể bay ra.
Sư phụ đã trở thành đại tướng quân, nhưng vẫn giữ thái độ khiêm tốn, thấy huyện thái gia khom lưng quỳ gối, liền đưa tay đỡ ông ấy dậy, nói: “Vương đại nhân, Bội Thu cùng tiểu đồ đệ của mình đã nhiều năm không gặp, tối nay thầm nghĩ ôn chuyện cùng nàng, quân sĩ kia cũng đã có doanh địa tạm trú ở ngoài thành, về phần tẩy trần, bọn họ còn có quân vụ trên người, sẽ không quấy rầy đại nhân, hơn nữa ôn dịch trong thôn vừa mới lui, người do tuần phủ phái tới cũng cần phải xử trí, đại nhân vẫn nên xử lý chính sự trước tiên thì hơn.”
Huyện thái gia liên tục ‘Phải, phải’, mắt thấy thắt lưng lại khom đến tận đầu gối.
Lúc bọn họ nói chuyện, tôi liền xoay người sang nơi khác dặn thôn dân phải chăm sóc bệnh nhân như thế nào, nói sắp xong, liền nghe thấy giọng nói của sư phụ ở bên tai mình: “Nguyệt nhi, đã xong chưa?”
Tôi vội vàng đáp: “Xong rồi ạ.”
Vừa dứt lời, người lại nhẹ hẫng, tôi đã bị sư phụ mang lên ngựa, mười tám kỵ sĩ kia cũng lên ngựa, ngay cả Hàn Thanh cũng đã ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ như chờ xuất phát.
“Nguyệt nhi, đi tới hiệu thuốc, chỉ đường đi.”
Tôi tựa vào lưng sư phụ, cảm thấy mỹ mãn không nói nên lời, vẫy vẫy tay cáo biệt thôn dân, lại chỉ về phía trước: “Ở trong thành ạ, sư phụ theo con.”
Nói xong lại chợt nhớ ra, quay đầu nói với Từ Bình: “Hòm thuốc và giỏ thuốc của tôi vẫn còn ở trong thôn, cậu cũng biết nó có hình dạng ra sao rồi đó.”
Những người khác vẻ mặt buồn cười nhìn Từ Bình, như là đang nói hắn cũng thật xứng với cái chức bảo mẫu này, hắn cũng cười cười đi ra, nói: “Được, tiểu Nguyệt cô nương, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đem chúng đến cửa hiệu của cô ngay.”
Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui