Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt


34.

Bị đùa giỡn
Editor: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Sau khi Utherus cất con thỏ đi, rồi trở về tìm người thì, y nhìn thấy một cảnh kích thích tâm trí mong manh của mình..
Muốn thử thách giới hạn của lũ động vật, Vô Tình tiếp tục đi vào trong rừng.

Không lâu sau, hắn thấy một loài động vật ăn cỏ cỡ lớn trông giống con voi, trên đầu có một sừng.

Người nào đó quyết không thừa nhận mình lại bị khinh bỉ, lần thứ hai tập trung mục tiêu, quyết định cho nó một bài học.
Một mũi tên bắn tới, rất tốt, nhắm trúng mục tiêu; bất quá rất đáng tiếc, da con vật quá dầy, tên đập vào lại văng ra…
Ngơ ngác nhìn mũi tên rơi trên mặt đất, Vô Tình cảm nhận sâu sắc rằng mình đã đánh giá động vật ở đây quá thấp rồi, hắn có nên thêm chút nội lực khi bắn tên hay không? Tại nơi phi thường này, quả nhiên không thể dùng lượng sức như thường nhân sao?
Vô Tình rất là bình tĩnh tiêu sái đến gần con vật còn đang bình tĩnh gặm cỏ, khom người nhặt lên mũi tên rơi trên mặt đất.

Nếu như là trước đây, Vô Tình sẽ không tới gần loại sinh vật cỡ lớn không rõ lai lịch như thế, bất quá ngày hôm nay hắn phi thường có hứng thú nghiên cứu những động vật này.

Nhìn kỹ mũi tên —— ân, không có bị méo, nhưng mũi tên tựa hồ bị cùn đi …
Thấy Vô Tình tới gần, con vật giống voi cũng rất là bình tĩnh, cơ bản bảo trì trạng thái không thèm để mắt.

Nếu như là động vật loại nhỏ khác, cự ly như thế chắc là đã chạy trốn rồi; bởi vì cho dù nhân loại rất yếu, gần như thế cũng vẫn rất dễ bị bắt.


Thế nhưng nó sẽ không cần lo lắng cái này, nó vốn to lớn, da dày thịt béo, người bình thường không phải cứ nói là có thể làm nó bị thương.

Cho nên muốn vây xem mời tự nhiên, chạy trốn ta lười.
Vô Tình hiếu kỳ dùng mũi tên chọc vào bụng con vật trước mắt một chút —— bị lõm xuống, nhưng không rách.

Vì vậy hắn lại chuẩn bị đi thử độ cứng của cái sừng trên đầu con vật, chỉ thấy nhất con hắc báo nhảy ra che ở trước mặt hắn.
“Utherus, sao ngươi lại đi ra rồi, đợi…” Vô Tình nhíu mày nhìn con vật lớn còn chưa chạy mất, sau đó kinh ngạc nói rằng: “Utherus, thứ này thế mà cũng không sợ ngươi, thấy ngươi xuất hiện mà không chạy!”
“…” Nghe Vô Tình nói, Utherus vẫn không nói gì mà đứng chắn, con Sừng Tê này không phải bởi vì không sợ mà không chạy, là bởi vì to lớn nặng nề, thấy y sau đó hầu như bị dọa đến không động đậy nổi có được hay không…
Hơn nữa mặc dù Sừng Tê dễ bắt, nhưng loại này động vật da thô thịt dày, nhưng cả người đều cứng như xương, các thú nhân thường cũng không chọn nó làm con mồi; ở trong rừng rậm chúng nó thiên địch rất ít, cho nên cho dù chúng nó ì ạch cũng vẫn sống sót.

Là quan trọng hơn là loại động vật này tuy rằng bình thường ôn hòa, nhưng nếu là chọc giận nó, bị cái chân cột đình của nó dẫm, hoặc là cái sừng sắc nhọn húc cũng là không dễ chịu; nếu như đổi lại là giống cái thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thấy hành động lúc nãy của A Tình, Utherus có cảm giác muốn ngất —— hắn một người tiểu giống cái sao lại đến gần con sừng tê trưởng thành lúc nào cũng có thể sẽ dẫm chết hắn như vậy? Thế lại còn khiêu khích con Sừng Tê, cuối cùng lại còn chủ động sờ đến sừng nó.

Này không phải rõ ràng muốn làm Sừng Tê tức giận, là hắn muốn tự sát rồi ư?
Được rồi, giống cái mà lại chủ động làm Sừng Tê tức giận chắc là cũng chỉ có mình hắn.

Utherus có chút hối hận trước không có nói cho A Tình một chút thường thức về động vật; nhưng y nếu như nói, A Tình có thể càng chủ động đi khiêu chiến những thường thức này hay không? Nghĩ đến trước đây càng nói cho A Tình thực vật nào là có độc, bảo hắn nghìn vạn lần không nên ăn, chính y nói còn chưa nói xong, A Tình cũng đã đem đồ nhét vào trong miệng… Nghĩ tới đây mặt Utherus vốn đen lại càng đen.
“Utherus ngươi ở chỗ này để làm chi?” Vô Tình nhìn hắc báo ngăn trở trước mặt cả buổi không nhúc nhích nói, sao Utherus có điểm là lạ? Về phần hắc báo mặt đen đi, Vô Tình hoàn toàn nhìn không ra.

Thử hỏi, bôi mực lên một thỏi mực thì trước sau khác nhau bao nhiêu?
“A Tình, con sừng tê này bổn bổn (ngốc ngốc) không thú vị, không phải con mồi lý tưởng, A Tình có muốn đi tìm động vật khác chơi hay không?” Utherus lúc này rất có phong cách của quái thúc thúc dụ dỗ trẻ em, y biết rằng dù có giải thích về sự nguy hiểm cũng là vô dụng, còn không bằng dời đi lực chú ý của A Tình.

Bất quá quái thúc thúc nói hiển nhiên là không có tác dụng, nếu là thực sự có tác dụng, đó chính là ánh mắt của Vô Tình gắn chặt lên cái sừng của con vật, càng nhìn càng cảm thấy hứng thú—— hắn nhận ra, con vật đang run rẩy! Một con vật hình thể lớn như vậy mà lại run rẩy trước mặt con báo hình thể còn không bằng một phần mười so với nó, đây là chuyện tình nhìn qua cỡ nào nực cười!
Nhìn sừng tê lấy tốc độ thong thả xưa nay khó gặp rời xa Utherus, để phòng ngừa sinh vật nào đó hình thể to gan bằng quả núi nhỏ cứ ì ạch ì ạch rồi ì ạch biến mất, Vô Tình phi thân nhảy lên, nhảy tới trên lưng Sừng Tê.
Cảm giác được có cái gì nhảy tới trên lưng mình, Sừng Tê cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là tiếp tục run rẩy, tiếp tục “chạy trốn”.

Việc nổi giận gì đó hầu như là tình huống chỉ có thể gặp phải trong truyền thuyết, tại trước mặt một thú nhân trưởng thành, thực sự không phải nó một con Sừng Tê nho nhỏ có khả năng nổi giận được…
Đứng ở trên lưng Sừng Tê, Vô Tình tiếp tục nghiên cứu con vật thú vị này, nhưng mà mặc kệ cho hắn đánh đập hay nhổ lông đuôi cũng không thấy tốc độ di chuyển của nó có gì biến hóa.
“Utherus, có cách nào khiến thứ này chạy nhanh lên một chút không?” Ngồi trên lưng Sừng Tê, Vô Tình cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng con vật này hình như chạy trốn thực sự thong thả quá rồi, thế nào cứ như một con rùa đang dạo chơi hóng mát? Chẳng lẽ là bị Utherus làm sợ đến cứng cả người?
“Gầm ——” báo đen bất đắc dĩ hướng Sừng Tê gầm lên một tiếng, tốc độ của Sừng Tê đột nhiên nhanh hơn không ít, chí ít so với rùa nhanh hơn chút…
Nhìn tiểu giống cái ung dung trên lưng Sừng Tê, Utherus hơi bất đắc dĩ: quả nhiên là A Tình có khả năng, bất quá dù sao y ở bên cạnh nhìn chằm chằm, con Sừng Tê này cũng không dám làm ra chuyện nguy hiểm gì; A Tình muốn nghịch để hắn nghịch đi.

Utherus lúc này đã hoàn toàn cộp mác “an toàn” cho con Sừng Tê nhát gan.
Vì vậy trong rừng rậm xuất hiện một màn thú vị, một con báo đen lùa một con Sừng Tê lớn chạy quanh rừng, mà ở trên lưng Sừng Tê, một giống cái giương cung săn bắn động vật nhỏ bởi con báo đi qua mà chạy trốn tán loạn…
Nhạy cảm cảm giác được trong bụi cỏ đích động tĩnh, Vô Tình vừa nhất tiến phóng xuất.

Một đường vừa qua hắn hẳn là bắn hạ không ít thứ, nhưng là con gì chính hắn cũng không rõ ràng lắm.

Đều do Utherus thu hồi, hắn chỉ đi săn là được rồi.
“A, ta trúng tên rồi!” ——không lâu sau, chợt nghe trong bụi cỏ truyền tiếng kêu.

Nghe tiếng, Vô Tình nhíu nhíu mày, chẳng nhẽ bắn trúng người? Tại xung quanh đây vòng vo lâu như vậy hắn ngay cả nửa cái bóng người đều không thấy.
Utherus đi nhặt con mồi, Vô Tình đành phải tự mình đi xem tình huống.


Từ trên lưng Sừng Tê nhảy xuống, cẩn thận đẩy ra bụi cỏ, phát hiện ở đó dĩ nhiên là một con báo hoa nhỏ! Biết được bắn trúng cái gì rồi, Vô Tình cẩn thận tách ra móng vuốt đang ôm mũi tên của con báo.
Nhìn toàn thân không có thương tích, báo hoa nhỏ chỉ là đơn thuần ôm mũi tên ở chỗ này “hôn mê”, Vô Tình khóe miệng rút trừu, vật nhỏ này chẳng lẽ là sợ hãi đến ngất? Được rồi, nếu như là người khác gặp gỡ loại tình huống này khẳng định sẽ cho là như thế, nhưng rất không may người ngày hôm nay tiểu tử kia gặp gỡ chính là Vô Tình.

Thấy con báo nhỏ mi mắt không kìm được động đậy, Vô Tình rất nhanh minh bạch vật nhỏ này là đang giả bộ bất tỉnh.
Không có trực tiếp xé rách ngụy trang của vật nhỏ, Vô Tình ôm nó ra khỏi bụi cỏ, tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu chà đạp báo hoa nhỏ ở trước mặt mình giả bộ bất tỉnh——
Con báo sờ vào cảm giác không tệ, sờ soạng cái bụng mềm mại của báo hoa nhỏ, Vô Tình cầm móng vuốt nhỏ hơn của Utherus rất nhiều nghịch chơi một hồi.

Nhìn tiểu tử kia bị tùy ý chà đạp còn không có động tĩnh, Vô Tình tà ác nhếch khóe môi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái mũi mẫn cảm của con báo, tựa như lông chim nhẹ nhàng đảo qua.

Nhìn vật nhỏ còn đang cố giả vờ, xem ra một chút còn chưa đủ, vậy làm lại một lần.

Thẳng đến đầu ngón tay lần thứ ba tới gần, con báo nhỏ rốt cục nhịn không được, mở to mắt rồi cấp tốc bưng kín cái mũi tội nghiệp.

Nhóc toàn thân chỉ có chỗ này không mọc lông, vì sao giống cái này cứ rờ qua rờ lại ở đây, khiến cho nhóc ngứa.
“Nhóc con kia sao còn giả vờ nữa?” nhấc báo hoa nhỏ đã mở mắt lên đối mặt với mình, Vô Tình tâm tình rất tốt.

Tuy rằng không biết vật nhỏ này rốt cuộc muốn đùa cái gì, nhưng mình cũng không ngại cùng hắn chơi đùa là được.
“Ngươi…” Mễ Duy Tư vừa định hỏi giống cái này thế nào biết mình là đang giả vờ, nhưng thấy rõ hình dạng của giống cái liền ngây ngẩn cả người.

Lúc bị cái này giống cái ôm vào trong ngực thì nhóc liền nghĩ giống cái này thật mềm, so với cha và ca ca giống cái nhà mình còn mềm hơn; hơn nữa mùi hương trên người cũng thật dễ ngửi, nhóc rất thích! Hiện tại thấy rõ tướng mạo của giống cái, nhóc càng thêm thích, nhóc ở trong bộ lạc còn chưa thấy qua giống cái như thế.
“Xin chào, ta là Mễ Duy Tư, năm nay sáu tuổi.”
Nhớ kỹ phụ thân giáo dục là nếu nhìn thấy giống cái mình thích thì cần phải lễ phép, Mễ Duy Tư sau khi lấy lại tinh thần hoàn toàn quên mất vấn đề vừa muốn hỏi, mà là dựa theo giáo dục của phụ thân bắt đầu lễ phép tự giới thiệu, nói xong còn bày ra một nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh còn chưa có lớn lên.
Được rồi, tất cả hành vi lễ phép này đích thị là không có sai.


Bất quá do một con báo làm ra, nhưng lại là do một con báo nhỏ còn đang được ôm làm ra, thấy thế nào đều buồn cười.
Bị vẻ mặt nghiêm trang của nhóc lúc tự giới thiệu chọc cười, Vô Tình cười cười, dựa theo hình thức giới thiệu của nó nói: “Xin chào, ta là Vô Tình, năm nay hai mươi tuổi.” Nói xong, Vô Tình xấu tính buông tay thả con báo nhỏ ra.
Bị nụ cười xinh đẹp của giống cái mê hoặc, Mễ Duy Tư đến tận khi sắp thẳng tắp rơi xuống đất mới hồi phục tinh thần lại.

Linh mẫn điều chỉnh tốt tư thế, Mễ Duy Tư vững vàng hạ xuống mặt đất, may mắn mình không có tại trước mặt giống cái mình thích bị xấu hổ.
Nhìn con báo nhỏ Mễ Duy Tư không bị ngã, Vô Tình thầm cảm thán thiên phú của thú nhân, cho dù chỉ là một tiểu hài tử đều đã có năng lực như thế, rõ ràng một giây trước khi rơi xuống đất đều còn ngây ngốc.
Ngay lúc Vô Tình cảm thán, thằng bé lông mềm đã ỷ vào thân thủ linh hoạt nhào lên người hắn, ôm cổ hắn nói: “Vô Tình, ta có thể gọi ngươi A Tình được không? Ngươi có thể chờ ta trưởng thành rồi làm bầu bạn của ta hay không nha? Ta thực sự rất thích ngươi.” Dứt lời còn dụi dụi đầu nhỏ vào cổ Vô Tình, phía sau liên tục vẫy đuôi, rất có tư thế nếu Vô Tình không đáp ứng nó sẽ không ngừng lại.
Hắn thế này có tính là bị một tiểu phá hài (đứa bé hư) đùa giỡn rồi không? Vô Tình đầu đầy hắc tuyến nghĩ.

Có chút bất đắc dĩ nhìn “con mèo” dính trên người, Vô Tình cân nhắc làm thế nào có thể gỡ được vật nhỏ này ra.

Nếu như dùng sức hắn sợ y phục hoặc là chính da của mình sẽ bị móng vuốt sắc bén xé toạc…
Nhưng mà không đợi Vô Tình suy nghĩ nhiều, hắn liền cảm giác được trên người nhẹ đi, trong chớp mắt con mèo dính trên người không thấy nữa.

Sau đó chính là rơi vào một cái ôm quen thuộc.
“Utherus, cái kia hình như không tốt lắm.” Vô Tình chỉ vào con báo bị Utherus ném sang một bên nói, tiểu gia hỏa này vừa bị Utherus gõ một quyền vào đầu, trên gáy nổi lên một cục sưng, lúc này chắc là thực sự hôn mê bất tỉnh…
“Không có việc gì, thú nhân da dày.” Utherus hời hợt nói, cúi đầu hôn người trong lòng.

Mễ Duy Tư vừa nhào tới A Tình trên người nói gì hắn đều nghe thấy được, cho dù nó là một thú nhân ấu tể chưa thể biến hóa cũng không thể tha thứ.

A Tình là của y, thế nào có thể tiện nghi cho thú nhân khác! Đối với sinh vật giống đực, Utherus sẽ không ôn nhu như vậy.
Nghe Utherus nói, trên đỉnh đầu Vô Tình bay qua một nghìn con quạ đen —— đúng vậy, thú nhân da dày, thế nhưng nó chỉ mới như một con búp bê chưa dứt sữa? Vừa mới nói đã đánh nó hôn mê, hắn thế nào đột nhiên cảm thấy, Utherus xấu xa đến thế? Chính hắn vừa bị đùa giỡn cũng không có muốn ra tay đánh đứa nhỏ đến hôn mê, điều này làm cho hắn sát thủ từng có tiền sử vô số huyết – tinh – bạo – lực cũng không chịu nổi…
End – chương 34.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận