Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt


Editor: An Braginski
Đó vẫn là một buổi chiều lạnh lẽo, Utherus xem thời gian, thấy sắp đến lúc rồi.

Đến gần gian phòng luôn được giữ nhiệt độ ấm, nhìn người còn đang ngủ say trên giường, trong lòng Utherus thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Mấy ngày này, tuy rằng vẫn lo lắng về thân thể A Tình, nhưng Utherus vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh, y là giống đực, y phải gánh trách nhiệm, làm sao y có thể cư xử ra vẻ lo lắng còn hơn cả giống cái được?
Tuy vậy, có những lúc, Utherus bình tĩnh không nổi.

Chính bởi vì y là giống đực, cho nên y thật sự là không chịu nổi dụ hoặc trần trụi! Mà cũng may mỗi lần học tập gian nan đều có đậu hũ non mịn để ăn, hơn nữa người gây họa cũng thường xuyên ra tay giúp đỡ y giải quyết vấn đề, đây là phúc lợi lớn lao của Utherus.

Làm một học sinh giỏi, Utherus đã tiến bộ rất lớn trong quá trình học tập.

Đến gần bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ đã làm y mê muội, Utherus cúi xuống – nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi lướt qua hàng mi như cây quạt nhỏ, sau đó hôn nhẹ lên mí mắt.

Nhìn tiểu bảo bối vẫn không có vẻ sẽ tỉnh lại, Utherus tiếp tục sỗ sàng.

Hôn lên đôi môi non mềm quen thuộc, sau đó bắt đầu mút vào, đột nhiên thấy không nỡ đánh thức người đang ngủ như thế, nhưng Utherus vẫn chuyển đến cái cổ duyên dáng.

Tiếp tục nhẹ nhàng liếm, cẩn thận hôn, phải làm sao mới có thể khiến A Tình thích, Utherus hiện tại biết rất rõ…
“Ừm ~” mơ hồ cảm giác được động tác của Utherus, Vô Tình giật giật, sau đó hơi hé mắt, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?” Hiện tại còn lâu mới tới giờ cơm, thường lúc hắn ngủ, Utherus sẽ không đến quấy rối.

“A Tình, tối nay cần đến nhà cha ăn cơm.” Utherus cưng chiều nhìn người mà vào mùa đông sẽ ngủ thẳng từ trưa đến tận giờ cơm tối.

Tối nay là đêm tất niên rồi, trên cơ bản những người trong nhà sống gần nhau sẽ tụ tập cùng một chỗ ăn một bữa cơm.

Nghĩ đến ngày mai, Utherus thấy căng thẳng, bởi vì ngày mai là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của A Tình rồi, bọn họ đã quyết định hoàn thành khế ước vào ngày mai.


Đã kéo dài rất lâu rồi, thân thể của A Tình sẽ không chống đỡ nổi.

“Ừ.” Vô Tình miễn cưỡng lên tiếng, lúc này thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hết năm rồi.

Hắn có nghe nói qua chuyện lễ mừng năm mới ở đây mọi người đều tụ tập lại, sau này nếu có thể tụ tập thêm một lần cũng coi như là một chuyện may mắn rồi.

Mấy ngày này hắn gần như hoàn toàn bị nuôi như heo, tuy không mập lên, nhưng thân thể đã được điều trị tới trạng thái tốt nhất rồi.

Nói ra cũng hơi mỉa mai, rõ ràng rất ghét trời lạnh, vậy mà thể chất của hắn cứ đến lúc trời lạnh sẽ chuyển biến tốt nhất.

Chắc đây cũng là nguyên nhân cho dù trời lạnh đến thế nào hắn cũng sẽ không sinh bệnh.

Mọi việc đều có lợi có hại, có điều được nhất định có điều mất.

Nghĩ đến ngày mai là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của mình, Vô Tình cứ thấy là lạ, bởi vì hắn đã lâu lắm rồi không có khái niệm sinh nhật.

Trước đây hắn căn bản là không biết mình sinh ngày nào, cứ qua một năm lại âm thầm cộng thêm một tuổi, chỉ là không nghĩ tới sinh nhật của mình hóa ra thực sự là ngày đầu tiên của năm mới!
Utherus phủ thêm áo khoác cho người vừa dậy khỏi giường, kiên trì mặc thêm từng lớp quần áo cho A Tình.

Thân thể A Tình lạnh như thế, thật không biết những ngày trước ở chỗ cha sống thế nào.

Lúc A Tình tùy hứng thật đúng là làm người ta lo lắng, cũng may hiện tại người rốt cục cũng ở trong vòng tay mình rồi.

Chuẩn bị đồ đạc xong, Utherus ôm người bị y quấn như trẻ sơ sinh bự ra cửa.

Mùa đông đã qua hơn nửa, tuy rằng vẫn lạnh, nhưng một ít cây cỏ đã bắt đầu sống lại, năm mới đến hẳn cũng coi như mùa xuân mới đã bắt đầu rồi.


Bị quấn đến chỉ còn lộ ra đôi mắt, Vô Tình miễn cưỡng he hé mắt cỡ một sợi chỉ, để có thể thấy rõ thế giới bên ngoài.

Ngoại trừ việc nuôi béo sẽ không đem thịt, hắn thực sự không khác gì heo, nếu như hắn mùa đông có thể không cần ăn, lại không có chuyện gì muốn làm, hắn chắc sẽ chọn ngủ đông luôn.

“Cha.” Từ rất xa đã thấy một nam nhân chờ ở ngoài cửa, Vô Tình xốc lại tinh thần, mở miệng gọi.

Tuy rằng chưa sống cùng cha được bao lâu, thế nhưng Vô Tình có thể cảm giác được sự quan tâm của ông với mình.

“Đến rồi à, Tiểu Phỉ, gần đây có khỏe không?” Mấy ngày này Tiểu Phỉ chuyển chỗ ở, tuy rằng không có gì phải lo lắng, Tô Hách vẫn không thể không lo.

Utherus đích thật là một đứa trẻ tốt, để y sống cùng Tiểu Phỉ cũng là một lựa chọn không tệ.

“Vâng, cha, chúng ta vào nhà nói đi.” Cảm giác ánh mắt cha mình nhìn mình như đang nhìn con gái sắp gả đi, Vô Tình hơi mất tự nhiên.

Ở cùng người có cách ăn nói khoa trương này lâu, chính hắn cũng biết nói ngọt hơn.

“Ha ha, xem trí nhớ của ta này, chúng ta vào đi thôi.” Nhận ra trước cửa không phải chỗ thích hợp nói chuyện, Tô Hách dẫn người vào nhà.

Đây có thể là giao thừa cuối cùng hắn được ở cùng bọn nhỏ, sang năm có thể hắn sẽ cùng Mạc Địch rời khỏi bộ lạc đi lữ hành rồi.

Nhìn con lớn nhất cuối cùng cũng có bầu bạn, hắn và Mạc Địch cuối cùng cũng có thể chọn ra ứng viên phù hợp làm tộc trưởng rồi.

Về mặt vũ lực tất nhiên là không có ai dị nghị về Địch Linh, giờ y có bầu bạn, có thể truyền lại cho y rất nhiều chuyện rồi.

Thật không nghĩ tới đứa nhỏ nhát gan Tử Ly lại đến với Địch Linh, mà chỉ cần bọn nhỏ nguyện ý, Tô Hách cũng không có gì để phản đối.


“Tiểu Phỉ, ngươi đã đến rồi!” Chuyện của Tiểu Phỉ, Tử Ly cũng biết một ít, trước đó vẫn không có cơ hội gặp lại Tiểu Phỉ, ngược lại là có rất nhiều cơ hội chạm mặt Địch Linh.

Sau đó hắn rốt cục cũng có một ngày dám bày tỏ tấm lòng, không nghĩ tới Địch Linh đồng ý rất nhanh! Nói thật, mình có thể có ngày hôm nay cũng là nhờ Tiểu Phỉ, hy vọng hắn có thể thuận lợi vượt qua một kiếp này.

Rõ ràng là một người tốt như vậy, ông Trời thật không có mắt.

“Ừ, Tử Ly, chúc mừng nha.” Nhìn con thỏ nhỏ không còn ngượng ngùng nữa, Vô Tình có cảm giác “vật xưa còn đó mà người đổi thay”(物似人非 – vật thị nhân phi).

Chuyện hắn kết thành bầu bạn với đại ca là sau này mới nghe Utherus nói lại.

Nghĩ đến cũng kỳ quái, ở đây chuyện kết làm bầu bạn trên cơ bản đều rất đơn giản, hai người tự quyết định là được rồi, căn bản không cần cái gì mà “phụ mẫu chi mệnh môi chước” (chỉ chuyện ra mắt cha mẹ, xem mệnh, mai mối), thậm chí ngay cả chuyện mời tiệc khách cũng giản lược luôn.

Có điều ngẫm lại cũng đúng, việc hôn nhân vốn là chuyện hai người, những thứ khác cùng lắm cũng chỉ là hình thức mà thôi, quan trọng nhất vẫn là tâm, mà không phải những lễ nghi phiền phức đó.

Hơn nữa đối với hệ thống khứu giác kỳ diệu của thú nhân, việc có bầu bạn hay không giống như trực tiếp đập vào mắt, căn bản là không cần phải thông qua tiệc mời khách để thông cáo cho mọi người…
“Cảm ơn.” Có thể nhận được lời chúc mừng của Tiểu Phỉ, Tử Ly thật sự rất vui.

Hắn giống như một học trò vừa xuất sư, cuối cùng cũng đạt được một vài thành tích có thể để lão sư của mình nhìn thấy.

Thấy mọi người đã đến đủ, các thú nhân bắt đầu giúp đỡ đem đồ ăn lên.

Tuy rằng tất cả mọi người ở khá gần nhau, thế nhưng cơ hội ngồi cùng một chỗ ăn uống như thế này cũng không nhiều.

Dù sao mọi người bình thường đều có đều cuộc sống của riêng mình, các giống cái thỉnh thoảng còn tụ tập; các thú nhân ấy à, trên cơ bản ngoại trừ gặp phải tình huống đặc biệt lúc săn bắn, bọn họ thường rất khó tụ tập một chỗ, chứ đừng nói ngồi ăn cùng nhau.

Cùng nhau ăn một bữa cơm, bầu không khí trong phòng rất ấm áp.

Sau khi ăn xong, các giống cái ngồi ở trong đại sảnh bắt đầu nói chuyện phiếm, các thú nhân tiếp tục làm cu li, dọn dẹp bát đĩa.

“Cha, có thứ này, nếu như sáng sớm ngày mai con có chuyện, giúp con giao cho Utherus.” Thấy các thú nhân đều đã đi vào phòng bếp, Vô Tình móc ra một phong thư từ trong ngực áo, đưa tới trên tay Tô Hách.


Ngày mai sẽ khế ước rồi, Vô Tình không có cách nào bảo đảm chuyện thành bại, nhưng hắn có thể bảo đảm Utherus sẽ không chết! Cho nên, để tránh cho tên ngốc kia làm ra chuyện ngớ ngẩn, hắn vẫn phải nói trước —— tự tử là việc ngớ ngẩn nhất, dù có tự tử thì người đã chết kia cũng không sống lại được.

“Tiểu Phỉ, con… con đã quyết định rồi ư?” Tô Hách không rõ Tiểu Phỉ định làm thế nào, thế nhưng cũng hiểu nguyên lý của việc này, điều này nghĩa là trong lúc khế ước Tiểu Phỉ sẽ phải chịu khổ nhiều hơn…
“Vâng, đây là biện pháp tốt nhất.” Vô Tình thản nhiên nói, kỳ thực từ ngày hắn đồng ý khế ước, hắn đã quyết định như thế rồi.

Tuy rằng mình sẽ chịu khổ hơn, nhưng phương pháp này có thể bù đắp phần yêu thương mình thiếu, và đề cao lực khống chế của thú nhân.

Kỳ thực một chút khổ này, nếu có thể đổi lại sinh mệnh của chính mình, thật đúng là không đáng kể.

“Vậy ngày mai…” Ngày mai là sinh nhật của Tiểu Phỉ, nghĩ đến nhiều năm như vậy, Tiểu Phỉ chắc chưa từng được có sinh nhật…
“A, không cần phiền phức đâu, cha, chúc con sinh nhật vui vẻ trước đi.” Biết Tô Hách muốn nói cái gì, Vô Tình nói thẳng.

Đến lúc này, sinh nhật đã không còn ý nghĩa gì nữa, huống chi ngày mai còn phải chuẩn bị việc khác.

“Được, Tiểu Phỉ, chúc con sinh nhật vui vẻ.” Tô Hách khẽ hôn lên trán con út, nói lời chúc phúc.

Tuy rằng rất mong có thể tổ chức một lần sinh nhật cho Tiểu Phỉ, nhưng Tiểu Phỉ cũng đã nói không cần, dù sao ngày mai rất quan trọng, không thể có bất cứ sai lầm gì, bọn nhỏ cũng tự có sắp xếp.

“Tiểu Phỉ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.” Hai giống cái khác vẫn ngồi trong phòng cũng đồng thời nói, sau đó đều đứng dậy cho Vô Tình một cái ôm.

Tuy rằng không rõ Tiểu Phỉ và cha nói gì với nhau, nhưng là bọn hắn biết đó là về chuyện khế ước, lúc có bầu bạn, bọn họ đều được nói cho biết sự tồn tại của khế ước.

Bọn họ ít nhiều cũng biết tình huống của Tiểu Phỉ, nhưng tất cả những gì bọn họ có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện, cầu nguyện ngày mai Tiểu Phỉ có thể thuận lợi khế ước thành công.

Các thú nhân làm xong mọi việc, nói mấy câu tạm biệt đơn giản rồi đều tự đi về nhà.

Có người nhà tất nhiên là tốt, thế nhưng con đường nhân sinh luôn luôn phải tự mình đi, phải chia xa với mọi người trong nhà cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Người có thể cùng mình làm bạn cả đời, cũng chỉ có bạn đời của chính mình mà thôi…
Lần thứ hai bị bao thành cái bánh chưng, Vô Tình lẳng lặng nhìn màn trời đen đặc — ngày mai, ngày mai vừa là một ngày mới, cũng vừa là một năm mới rồi a….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận