Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Địch Nãi rất nhanh đã làm xong, hai người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Mã Cát thực tôn sùng trình độ nấu ăn của Địch Nãi, không ngừng hỏi cách làm, ánh mắt kia hệt như người hâm mộ gặp được thần tượng!

Địch Nãi ăn đồ mình làm cũng hiểu là hương vị rất ngon. Bất quá, không có món chính thực sự khó chịu a! Cậu thực muốn ăn một bát cơm trắng!

Ăn xong, Mã Cát nói da hươu thuộc mấy ngày trước đó hẳn đã được, vì thế lấy nó từ góc sơn động ra.

Địch Nãi nhìn thấy tấm da còn rất dày, có chút nghi hoặc hỏi: “Vậy là được rồi sao?”

Mã Cát nói: “Chưa đâu, ta còn phải nhào nó nữa!” Hắn đặt da hươu lên một tảng đá lớn khá bằng phẳng lấy từ trong góc, bắt đầu không ngừng dùng tay xoa bóp. Theo động tác của hắn, có chút tạp vật từ từ rớt ra khỏi tấm da, bắt đầu lộ ra lớp da lán bóng bên trong.

Mã Cát xoa hơn nửa ngày mới làm sạch hết tạp vật dính trên cả tấm da, cả người cũng đổ một thân mồ hôi. Địch Nãi vội vàng đưa một chén nước đã nấu sôi qua. Mã Cát ừng ực ừng ực uống cạn sạch, sau đó thở phì phò nói: “Giờ tấm da này đã làm xong rồi. Ngươi muốn dùng nó làm gì?”

Địch Nãi lắc đầu nói: “Không biết. Ta sợ nóng. Quần áo da thú lại bao kín hết, mặc rất khó chịu.” Buổi sáng cậu muốn đổi quần áo, đồ ngụy trang đã mặc vài ngày, cậu đã sớm muốn thay ra giặt. Nhưng sau khi mặc cái áo da thú kia vào thì cảm thấy cả người cứ bứt rứt, chỉ đành từ bỏ quyết định này.

Đột nhiên Địch Nãi nhớ ra lần trước ở lò nung gốm cậu từng thấy một vài phi thú nhân để lộ cả cánh tay ra ngoài. Có lẽ, phi thú nhân ở đây cũng không cần bịt kín mít như phụ nữ Ả Rập. Vì thế liền hỏi Mã Cát: “Ta từng thấy phi thú nhân để lộ ra cả cánh tay, như vậy cũng được đúng không?”

Mã Cát gật gật đầu: “Cánh tay có thể lộ, chỉ cần dấu thân mình đi là được.”

Địch Nãi nghĩ, vậy là tốt rồi, mặc cả bộ quần áo da thú thì khó chịu, nhưng nếu chỉ là áo khoác thì hẳn có thể tiếp nhận. Vì thế cậu liền nói với Mã Cát: “Ta muốn ngươi giúp ta làm một cái áo cộc tay.”

Mã Cát nghi hoặc: “Áo cộc tay? Cũng là một loại quần áo sao? Có bộ dáng gì a?”

Địch Nãi nói: “Ừ, đơn giản lắm. Ngươi vẫn làm thành bộ dáng như cái áo kia, bất quá chỉ cần không may tay áo vào là được.”

Mã Cát giật mình: “Ồ, ra đó là áo cộc tay a! Sao lúc trước ta may quần áo không nghĩ tới nhỉ?”

Địch Nãi nghĩ, nếu ngươi hở ra liền nghĩ được thì ngươi chính là thiên tài rồi.

Mã Cát ước lượng người Địch Nãi một chút, sau đó bắt đầu đo đạc da thú.

Đại khái vì may nhiều nên Mã Cát làm rất thuần thục, chỉ tầm mười phút, một tấm da thú hoàn chỉnh đã thành hình một chiếc áo cộc tay. Hắn chỉnh sửa một chút, nút thắt cũng làm xong mới đưa qua cho Địch Nãi, để cậu mặc thử.

Địch Nãi cũng không cố kỵ có Mã Cát ở, cởi ngay áo ngụy trang mặc áo cộc vào người. Bất quá Mã Cát thì có chút xấu hổ, quay người đi.

Sau khi mặc vào, Địch Nãi hỏi Mã Cát: “Thế nào?”

Mã Cát xoay lại cao thấp đánh giá một phen, thầm nghĩ, là quần áo đẹp hay bản thân Địch Nãi đẹp a?

Địch Nãi mặc áo cộc tay bằng da hươu đỏ đứng ở đó, lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc, có chút dã tính, thoạt nhìn anh khí bừng bừng. Hơn nữa lần này Mã Cát may áo hơi nhỏ một chút, vừa vặn vây lấy vòng eo nhỏ gầy. Thắt lưng tinh tế kia quả thực hấp dẫn vô cùng a!

Mã Cát nhìn mà nhịn không được nuốt nước miếng.

Địch Nãi thấy hắn nhìn nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thích hợp à?”

Mã Cát lắc đầu, rốt cục lấy lại tinh thần cười nói: “Cái náo này thật đẹp, ta cũng muốn làm vài cái áo cộc tay thế này.”

Địch Nãi nói: “Thế thì được rồi. Ngươi lấy số da hươu còn lại làm thành váy da thú cho ta đi. Ta cần thay bộ quần áo trên người để mang đi giặt.” Nói xong cậu cởi nút thắt của áo da thú Mã Cát tặng mình lúc đầu, khoác bên ngoài.

Mã Cát rất nhanh đã làm xong váy da thú. Địch Nãi vỡi quần ngụy trang ra thay váy da thú, sau đó nói: “Mã Cát, dù sao cũng phải tới bờ sông, chúng ta thuận tiện câu ít cá luôn đi!”

Mã Cát cảm thấy thực hứng thú nói: “Câu cá? Làm thế nào câu được?”

Địch Nãi lấy kim chỉ trong ba lô, mang theo quần áo bẩn cùng xà bông, chống nạng đi ra ngoài cửa: “Đi, tới bờ sông ta chỉ.”

Bởi vì câu cá cần phải tới đoạn bằng phẳng khá thấp của con sông nên bọn họ dọc theo bờ sông đi xuống một đoạn. Trên đường, Địch Nãi cư nhiên phát hiện tía tô! Cậu thật sự kích động a! Trước kia lúc còn ở nhà, mỗi lần ăn cá mẹ luôn bảo cậu xuống bờ hồ hái lá tía tô. Hương vị kia, mặc dù rời khỏi quê nhà nhiều năm như vậy nhưng cậu vẫn nhớ mãi.

Món cá trong quân doanh chưa bao giờ bỏ thêm lá tía tô, vì thế, cậu chỉ có thể thầm tưởng niệm vô số lần trong giấc mộng a!

Tuy lúc này, có vài cây tía tô đã nở hoa nhưng có vài cây lá vẫn còn rất non, vì thế Địch Nãi kéo Mã Cát tới giúp hái phụ, sau đó dùng một cái lá cây thật to gói lại.

Tới bờ sông, Địch Nãi bảo Mã Cát dùng dao găng đi chặt hai nhánh cây dài mảnh, róc hết cành lá, chỉ chừa lại thân để làm cần câu. Địch Nãi thì lật mấy tảng đá bắt giun. Đào được vài con giun thì Mã Cát đã làm xong cần câu.

Địch Nãi cầm lấy nhánh cây, ở phần đầu cột vào một sợi cước dài, chính giữa sợi cước cột một chiếc lá khô gấp lại làm phao, đầu cước còn lại thì cột cây kinh đã bẻ cong thành hình lưỡi câu, vậy là, một cái cần câu thô sơ hoàn thành. Sau đó Địch Nãi móc con giun mình vừa đào được vào lưỡi câu, bảo Mã Cát cầm cần câu thả phần cước vào trong nước.

Cậu nói, nếu thấy cái lá khô nổi trên mặt nước bị chìm xuống thì chứng tỏ cá đã cắn câu.

Mã Cát gật gật đầu, bắt đầu chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nước. Địch Nãi xoay người đi xuống hạ du giặt quần áo.

Đoạn này nước chảy rất yên ả nên có dị động gì cũng có thể thấy rất rõ. Mã Cát rất nhanh đã kêu lên: “Chìm rồi, chìm rồi a.”

Địch Nãi vừa đi qua thì thấy lá khô vừa chìm xuống một chút lại nổi lên. Cậu biết, nhất định mồi câu bị cá cắn đứt. Cậu đưa tay nhấc cần câu lên, lại cột vào một con giun khác, vừa nhúng cần xuống nước vừa nói: “Ngươi đừng có la, làm vậy cá sẽ bỏ chạy.”

Mã Cát ngượng ngùng le lưỡi, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước.

Sau khi giặt quần áo xong, Địch Nãi phơi chúng trên những cái cây bên bờ sông, sau đó bắt đầu làm cây cần câu thứ hai.

Cậu cúi đầu cột cước thì đột nhiên cảm thấy một trận gió ập tới, thói quen dưỡng thành từ nhiều năm làm cậu cảnh giác cúi đầu né tránh. Vừa ngẩng đầu thì thấy Mã Cát cầm cần câu ngơ ngác nhìn mình: “Vừa nãy cá cắn câu, ta dùng sức kéo một cái, không ngờ lại thành thế này. Mà con cá kia cũng không kéo lên được.”

Địch Nãi kéo cần câu của Mã Cát qua thì thấy, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên lưỡi câu bị kéo thẳng. Cậu bẻ xong lại rồi đưa cho Mã Cát, còn không quên dặn, lúc cá mắc câu đừng vội dùng sức kéo, hơi dùng sức kéo cá bơi trong nước một đoạn, sau đó mới kéo mạnh lên. Làm vậy, con cá cơ bản không có sức giãy dụa, lưỡi câu cũng móc sâu hơn nên kéo lên rất dễ dàng.

Cá trong sông khá nhiều. Kỹ thuật câu cá của Địch Nãi đã được rèn luyện nhuần nhuyễn, rất nhanh liền câu được con cá đầu tiên. Đó là một con cá mè. Địch Nãi nghĩ, đầu cá mè sốt ớt là ngon nhất. Đáng tiếc ở đây nguyên liệu không đủ nên không thể chế biến. Địch Nãi dùng cỏ xỏ qua miệng cá, cột vào bụi cây bên bờ sông, sau đó tiếp tục thả câu.

Mã Cát dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cậu, đồng thời cũng kiên quyết nhất định phải câu được một con.

Cuối cùng, Mã Cát rốt cục cũng thành công câu được một con cá, hắn cao hứng không ngừng nhảy nhót. Địch Nãi nghĩ, người này thực dễ thỏa mãn a, người ta không biết còn tưởng hắn tìm thấy kho báu!

Hai người câu được bảy con, có cá mè, cá trắm, còn cả cá trích. Mỗi con đại khái cũng nặng khoảng hai ký, riêng con cá trắm thì đặc biệt méo, có lẽ lên tới ba ký. Địch Nãi cảm thấy nhiêu đây cũng đủ cho bữa tối, vì thế bảo Mã Cát ngừng lại. Hai người thuận tiện ở bờ sông làm sạch cá, cạo vảy, bỏ ruột cùng mang cá, sau đó mỗi người cầm vài con, cần câu cùng quần áo trở về sơn động.

Trên đường trở về, Mã Cát giơ cần câu trong tay hỏi Địch Nãi: “Cái cần câu này, ngươi có thể tặng cho ta được không?”

Địch Nãi gật đầu. Kim chỉ cậu còn rất nhiều, không sợ thiếu đi một cây.

Mã Cát cầm cần câu cười tươi như hoa, về sau hắn có thể câu thiệt nhiều cá làm cho Hách Đạt ăn. Hắc hắc, Hách Đạt gần nhất đối với mình ngày càng tốt!

Tối qua Địch Nãi đã nghĩ tới món lẩu, vì thế liền quyết định tối nay dùng cái chậu gốm lớn nấu lẩu đầu cá cay. Tuy thiếu chút gia vị, không biết làm ra hương vị thế nào, bất quá cậu thật sự ăn thịt nướng không vô.

Địch Nãi cầm cá bắt đầu cắt thành miếng, chợt nghe ngoài động truyền tới động tĩnh.

Hóa ra là Phất Lôi đã trở lại, còn mang theo một con hoẵng. Ở phía sau y, Bội Cách cùng Luân Ân lâu ngày không thấy cũng tới. Luân Ân ôm Bội Cách, vẻ mặt lo lắng. Bội Cách cúi đầu tựa vào ngực Luân Ân, bộ dáng không có tinh thần.

Địch Nãi hỏi Luân Ân: “Bội Cách bị sao vậy?”

Luân Ân buồn bực nói: “Thân mình hắn vốn đã yếu, sau khi mang thai lại không thích ăn rất nhiều thứ, lại còn cứ ăn vào là nôn. Ta thật sự có chút lo lắng.”

Địch Nãi vô cùng tự tin cười nói: “Luân Ân, lần này ngươi cùng Bội Cách có lộc ăn rồi a. Ta đang chuẩn bị bữa tối, nhất định cho các ngươi ăn một bữa ngon.”

Phất Lôi vừa vào cửa, ánh mắt liền dính chặt trên người Địch Nãi. Địch Nãi đang mặc quần áo da thú sao? Hình thức này trước giờ y chưa từng nhìn thấy qua! Ánh lửa chiếu lên gương mặt Địch Nãi, chói mắt đến mức hệt như tỏa ra quang mang.

Đôi chân thon dài, cánh tay trơn bóng, vòng eo mảnh khảnh.

Giống cái y coi trọng quả nhiên là tốt nhất. Phất Lôi nghĩ, hai mắt sáng lên, hệt như hận không thể bật người biến thành dã thú bổ gục đối phương xuống.

Địch Nãi cúi đầu nấu ăn không hề phát hiện ánh mắt thú tính kia, nhưng Mã Cát lại tinh mắt phát hiện. Mã Cát cảm thấy thực buồn cười, vì thế cố ý giơ cao cái vòng cổ nanh sói lớn tiếng nói: “Này, các ngươi biết hôm nay ai tới không? Là Thác Bỉ a! Vòng cổ này là Thác Bỉ đưa cho Địch Nãi. Bất quá Địch Nãi không cần nên cho ta a. Các ngươi xem này, vòng cổ này được xỏ từ răng nanh của những con sói hung ác nhất đó nha, rất khó tìm!”

Phất Lôi vừa nghe thì trong lòng lập tức bốc hỏa. Thác Bỉ cư nhiên dám đến trêu chọc giống cái mình thích, lần sau gặp mặt nhất định phải quyết đấu!

Bất quá, tức thì tức, nhưng Phất Lôi vẫn nhớ kỹ chuyện Địch Nãi cần đi đổi dược, liền nhắc nhở cậu đi trước rồi về làm bữa tối cũng không muộn.

Địch Nãi bảo Mã Cát giúp mình cắt cá tiếp, bản thân thì cưỡi trên lưng Phất Lôi bay tới chỗ đại vu.

Đại vu nói thương trên chân Địch Nãi lành rất nhanh, hai ngày sau đổi dược thêm một lần hẳn không còn gì đáng ngại.

Địch Nãi nghe vậy gật gật đầu, có chút vui vẻ. Dù sao một chân đi đường cũng khá bất tiện. Hơn nữa, sau khi thương lành, mình có thể bắt đầu tìm đường trở về.

Tâm tình Phất Lôi có chút phức tạp. Y hi vọng vết thương của Địch Nãi mau lành, nhưng lại sợ nếu khỏi rồi cậu sẽ rời đi, lại ngầm mong cho dù vết thương khỏi cậu cũng không tìm thấy đường về nhà.

Hoàn Chương 18.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui