Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Phất Lôi đội lên một cái lều nhỏ, đứng đó thật sự xấu hổ vô cùng.

Cũng may miệng vết thương ở phía sau, Địch Nãi ngồi xổm phía sau nên không nhìn thấy phía trước, cũng không phát hiện dị trạng.

Địch Nãi cột chắc băng vải, đứng lên. Phất Lôi có chút sợ bộ dáng mình lúc này sẽ làm Địch Nãi sợ, vì thế vội vàng nói muốn đi xử lý con hoẵng mình mang tới hôm qua, tiếp nhận dao găm Địch Nãi đưa qua, kéo con mồi hoang mang rối loạn chạy ra khỏi sơn động.

Địch Nãi nhìn bộ dáng Phất Lôi, có chút khó hiểu.

Phất Lôi vội vã ra ngoài, Mã Cát vẫn chưa về. Địch Nãi ngây người một chút, phát hiện một mình trong phòng khá nhàm chán. Cậu đột nhiên nhớ mấy ngày nay xào rau mà không có sạn, lúc ăn canh cũng thiếu muỗng.

Giờ rãnh rỗi không có việc gì làm, không bằng làm vài cái sạn với muỗngtre đi.

Cầm lấy ốngtre chất đống trên tảng đá, dùng dao găm chẻ ra rồi chậm rãi gọt dũa, sạn thì dễ làm, rất nhanh đã xong. Nhưng muôi thì hơi phiền, phải phí một phen gọt dũa a!

Đang làm thực hăng say, Địch Nãi đột nhiên nghe thấy tiếng roi quất ba ba bên ngoài. Vừa ra cửa sơn động thì thấy, hóa ra Lý Áo tới. Nó đang quất để con quay quay không ngừng, vừa thấy Địch Nãi liền cao hứng hô: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi xem, hiện giờ ta có thể chơi thật lâu mà con quay vẫn không dừng lại a!”

Địch Nãi khích lệ: “Không tồi, Lý Áo thật lợi hại!”

Phất Lôi từ bờ sông mang thịt hoẵng đã xử lý tốt trở lại, thấy tiểu thú nhân liền mở miệng hỏi: “Lý Áo, ăn cơm trưa chưa?”

Lý Áo lắc đầu.

Phất Lôi lại hỏi: “Ca ca ngươi không ở nhà sao? Hắn lại bỏ ngươi lại mà ra ngoài chơi à?”

Lý Áo thực nhu thuận trả lời: “Ca ca đi tìm giống cái mình thích rồi.”

Phất Lôi nhíu mày: “Lý Kỳ thật là, không sợ ngươi đói sao. Vậy đi, trưa nay ngươi ở lại đây cùng chúng ta ăn cơm!”

Địch Nãi cũng phụ họa: “Đúng vậy, cùng chúng ta ăn cơm trưa đi!”

Lý Áo vừa nghe được ăn ngon, liền bật người hớn hở: “Cám ơn Phất Lôi thúc thúc, cám ơn Địch Nãi thúc thúc.”

Lúc này, Mã Cát cùng Hách Đạt cũng trở lại. Gốc cây tiêu quả nhiên bị bọn họ đào lên mang về.

Vì thế, Phất Lôi cùng Hách Đạt hợp lực mang nó trồng ở mảnh đất trống ngoài bờ sông, Lý Áo cũng hiếu kỳ chạy theo hỗ trợ. Mã Cát đi vào sơn động, lấy mấy thứ trong sọt ra ngoài.

Địch Nãi đi qua, phát hiện trong sọt cư nhiên có rất nhiều nấm, vì thế thò tay vào lấy ra xem thử. Cậu chỉ nhận ra một loại nấm màu vàng thật lớn là nấm gan bò, số còn lại đều là nấm lạ. Bất quá, không biết có độc hay không.

Mã Cát ở bên cạnh cao hứng nói: “Sau cơn mưa, nấm mọc nhiều lắm, nên ta nhịn không được hái thiệt nhiều. Ngươi nhìn nè, đây là nấm đầu khỉ, trước kia chúng ta thường xuyên hái về dùng ốngtre nấu canh, uống ngon lắm nga.”

Địch Nãi nghĩ, nếu là thường xuyên ăn thì hẳn là không có độc. Loại nấm này rất dinh dưỡng, hương vị cũng không tệ, xem ra hôm nay có lộc ăn. Cậu cười hắc hắc: “Ta còn tưởng nhóm các ngươi chỉ ăn thịt cùng hoa quả chứ!”

Mã Cát phản bác nói: “Ai nói, chúng ta cũng ăn rau dại. Bất quá mấy hôm trước không vào rừng nên không hái về. Ngươi xem, lần này ta còn hái su hào về này. Nấu canh ăn cũng ngon lắm.”

Địch Nãi vừa  nhìn thì kinh ngạc, một củ thật lớn nha! Hóa ra ở đây cũng có thứ này a! Ha hả, mang xào thịt quả thực không tệ.

Địch Nãi còn phát hiện trong sọt có một loại dài dài giống củ từ. Cậu liền cầm lên hỏi Mã Cát: “Này là gì?”

Mã Cát nói: “Lúc đào tiêu cũng đào được cái này. Ta thử một chút thì phát hiện có vị ngọt, cũng không có độc nên mang về luôn.”

Địch Nãi cũng bẻ một khối nhỏ nếm thử, phát hiện hương vị có điểm giống khoai lang, nhưng da hơi dày, cũng không ngọt bằng khoai lang. Bất quá, cũng không giống củ từ, tạm thời cứ gọi nó là khoai lang đi.

Bên cạnh khoai lang còn có một miếng lá cây lớn, bên trong là ớt, xem ra chuyến vào rừng này Mã Cát thu hoạch thật phong phú a!

Mã Cát cùng Địch Nãi thương lượng: “Ta ăn mấy món ngươi làm, ở bên cạnh cũng học được không ít, hôm nay để ta làm thử đi?”

Địch Nãi chỉ ước gì có người làm hộ, tự nhiên lập tức đồng ý cả hai tay: “Tốt, ta vẫn còn mấy cái muôi chưa làm xong! Vừa lúc để ta thử tay nghề của ngươi a.”

Vì thế, Mã Cát sau khi rửa xong rau củ, liền học theo Địch Nãi mà nấu nướng.

Địch Nãi ở bên kia làm muôitre, câu có câu không trò chuyện với Mã Cát. Cậu nhớ Lý Áo nói đám nhỏ khác cười nhạo nó không có phụ mẫu, liền hỏi: “Chuyện phụ mẫu Lý Áo là sao vậy?”

Mã Cát thở dài một hơi: “Tiểu gia hỏa Lý Áo kia quả thật đáng thương, thân thể mẫu phụ nó không tốt, sau khi sinh nó liền qua đời. Phụ thân nó vì quá thương tâm, sau khi phó thác cho ca ca nó liền một mình ra ngoài lưu lạc. Ca ca thú nhân của nó cũng không chăm sóc tiểu hài tử, mỗi ngày toàn để nó tự chạy đi chơi.”

Địch Nãi cảm thấy có chút khó tin, sao người lớn lại có thể không quản đứa nhỏ mà bỏ đi lưu lạc? Vì thế lại hỏi: “Thế sau này phụ thân Lý Áo còn trở về không?”

Mã Cát lắc đầu: “Bình thường mất đi bầu bạn thú nhân sẽ lang thang bên ngoài, thẳng đến ngày sinh mệnh kết thúc.”

Cư nhiên mất đi bầu bạn liền bỏ đi đến chết, thú nhân chẳng lẽ thật sự đều chuyên tình như vậy sao? Địch Nãi nghi hoặc hỏi han: “Chẳng lẽ không có thú nhân nào nghĩ tới chuyện mất bầu bạn rồi có thể tìm người khác sao?”

Mã Cát kinh ngạc trừng to mắt: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Chúng ta một khi xác định bầu bạn, cử hành nghi thức rồi thì chính là trước mặt thần ưng thuận thề, từ nay về sau toàn tâm toàn ý với bầu bạn, vĩnh viễn không thay đổi.”

Địch Nãi kinh ngạc, không ngờ bộ lạc thú nhân cư nhiên lại là một bộ lạc có truyền thống chuyên tình như vậy, so ra, tình yêu sớm nở tối tàn ở thế giới kia thật sự làm người ta chê cười.

Lúc Địch Nãi chấn động thì ba người vừa chạy đi trồng tiêu kia đã trở lại, Phất Lôi cùng Hách Đạt bắt đầu nướng thịt hoẵng. Mã Cát cũng cắt một khối thịt để xào với ớt, sau đó lại nấu canh với xào nấm. Lúc này, Địch Nãi cũng thành công làm ra muôitre. Quả nhiên, như vậy ăn canh tiện hơn.

Không thể không nói, Mã Cát rất khéo tay, chỉ mới thấy Địch Nãi làm vài lần đã có thể nấu y hệt. Mọi người đều khen ngợi làm Mã Cát có chút xấu hổ, nhưng vẫn cao hứng đến mặt mày tỏa sáng.

Lý Áo đại khái là chưa từng ăn ngon như vậy, cứ một mực khen, cuối cùng ăn đến cái bụng nhỏ tròn vo. Mọi người cũng tùy ý, còn tận lực gắp thứ ngon cho nó.

Đương nhiên, Địch Nãi cũng không quên uy Tiểu Nhị ăn no. Dù sao, chỉ có chủ nhân đủ tư cách mới có thể làm thú cưng khăng khăng một mực!

Mới ăn cơm xong, Phất Lôi đã bị một thú nhân kêu đi, nói là tộc trưởng bảo hắn hỗ trợ tìm nơi xây thêm hầm trú nung đồ gốm. Hiện giờ mọi người trong bộ lạc đều biết công dụng của đồ gốm, càng ngày càng thích dùng, vì thế cần mở rộng quy mô chế tạo.

Phất Lôi hiện giờ cơ bản đã học hết bổn sự xây dựng hầm trú của Địch Nãi, vì thế tộc trưởng chỉ gọi Phất Lôi đi là được.

Lý Áo ăn cơm xong lại chạy ra ngoài chơi, Mã Cát cũng muốn đi đánh con quay, hệt như một đứa nhóc. Hách Đạt ở bên cạnh nhìn Mã Cát chơi, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Địch Nãi không có việc gì làm nên cũng nhào vô giúp vui. Vì thế liền đấu với nhau, thử xem ai có thể làm con quay xoay lâu hơn. Đương nhiên, kỳ thực cũng không quá kịch tính, dù sao Mã Cát cũng chỉ mới học chơi.

Chơi một hồi, Địch Nãi nhớ tới buổi sáng định dùngtre làm gùi, dù sao Mã Cát cũng đanh rãnh, không bằng làm liền. Địch Nãi bảo Mã Cát đừng chơi nữa, đến làm đồ mới. Mã Cát vĩnh viễn bảo trì hứng thú với những thứ mới mẻ, vừa nghe Địch Nãi nói vậy lập tức hí hửng chạy tới.

Địch Nãi nói ý tưởng làm đồ tre với Mã Cát, sau đó bắt đầu thảo luận xem làm thế nào cải tiếng để làm gùi càng rắn chắc hơn. Còn nói ra mấy dụng cụ có thể làm.

Trước kia mỗi hộ nhà nông đều phải dùng rất nhiều đồ tre, tỷ như ki, giỏ, gùi, sọt, đủ thứ. Bình thường những đồ này đều không phải mua bên ngoài mà là tự lên núi chặt tre rồi mời thợ đan đến làm. Trước đây Địch Nãi từng thấy thợ đan làm rất nhiều lần. Cho nên, tre phải chẻ thế nào, sọt đan thế nào, cậu vẫn khá rành.

Mã Cát quả thực rất thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần nói một chút liền hiểu. Địch Nãi chỉ cần mô tả một chút để hắn hình dung ra hình dạng cơ bản.

Hai người thương lượng không sai biệt lắm, Địch Nãi bảo Hách Đạt đi chặt hai cây tre trở về.

Rất nhanh tre đã được chặt về, Địch Nãi chặt đi cành lá, sau đó bắt đầu chẻ thành nan. Đầu tiên phải chẻ ống tre ra làm hai, sau đó lại tiếp tục chẻ thành từng miếng nhỏ rồi bỏ đi phần ruột, tiếp đó tách ra thành nan xanh và nan vàng.

Tách nan cũng là một kỹ thuật sống, Địch Nãi tuy dùng dao găm rất thận tay nhưng vẫn bị cứa vài vết nhỏ. Sau khi vót nan tre xong, cậu để Mã Cát dùng nó đan sọt. Nan vàng khá cứng, thường dùng làm khung. Nan xanh mềm hơn, dùng để đan chi tiết.

Mã Cát không hổ khéo tay, làm một lần đã được, không cần làm lại, lôi kéo Địch Nãi hỏi xem mình đan có giống không, sau đó thì càng làm càng thuận tay hơn.

Hai người hăng hái đan sọt, Hách Đạt thấy không có chuyện gì cần mình, liền chạy đi săn thú.

Lúc chạng vạng, Phất Lôi trở lại. Nhìn bọn họ vừa làm ra thứ mới, Phát Lôi cũng không còn kinh ngạc. Phất Lôi nói với Địch Nãi, tộc trưởng mời cậu tới ăn cơm, nói là cám ơn cậu đã giúp bộ lạc thay đổi.

Địch Nãi nghĩ, kia chính là quan phụ mẫu a, người ta đã mời khách, không có lí nào từ chối, nhất định phải đi. Chính là Mã Cát làm sao bây giờ? Nếu đi cùng, sợ tộc trưởng không chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy đi?

Mã Cát ở bên cạnh nói: “Đừng để ý tới ta, ta còn muốn chờ Hách Đạt, hắn nhất định đang đi săn a. Vừa lúc ta tranh thủ khoảng thời gian này đan sọt cho xong.”

Địch Nãi cũng không nhiều lời, buông thứ trong tay xuống, theo Phất Lôi đi dự tiệc. Đương nhiên, vẫn là ngồi trên lưng Phất Lôi bay đi. Sơn động của tộc trưởng nằm ở thượng du con sông, Địch Nãi vẫn là lần đầu tiên tới. Tộc trưởng có bầu bạn, cho nên cũng ở trên vách núi.

Lúc Phất Lôi bay tới, Địch Nãi nhìn thấy có người đã sớm đứng ngoài cửa hang nhìn xung quanh. Đó là một phi thú nhân, tóc đen mắt xanh. Vóc dáng không cao, tầm một mét bảy mươi lăm. Thấy Phất Lôi tới liền bước tới đón: “Phất Lôi ca ca, ngươi tới rồi?”

Địch Nãi leo xuống, Phất Lôi liền hóa thành hình người, gật gật đầu: “Ân. Ngải Đạt. Ngươi tới nhà bá bá chơi à?”

Ngải Đạt cười nói: “Đúng vậy, cũng lâu rồi không tới nhà bá bá, lần này nghe Ngải Luân nói phải đào hầm trú, muốn tới giúp một tay nên mang ta theo qua đây.”

Phất Lôi giới thiệu: “Đây là Địch Nãi, chính là người dạy chúng ta làm đồ gốm.” Sau đó nói với Địch Nãi: “Đây là Ngải Đạt, cháu tộc trưởng, thú nhân bên trong là ca ca song sinh của hắn, Ngải Luân.”

Địch Nãi cùng Ngải Đạt chào hỏi, đối phương cũng chào lại, sau đó cao thấp đánh giá Địch Nãi.

Ngải Đạt có đôi mắt to, mái tóc đen dài tới thắt lưng, diện mạo rất khả ái. Tuy là một nam nhân trưởng thành cao một mét bảy mươi lăm, nhưng nói đáng yêu thì không đúng lắm. Chính là, người này làm Địch Nãi có cảm giác thực nhỏ nhắn đáng yêu.

Địch Nãi ở trong này rốt cuộc gặp được một người lùn hơn mình, lòng hư vinh chiếm được thỏa mãn thật lớn. Hóa ra ông đây không phải người lùn nhất, thật là thích a!

Bất quá, Địch Nãi cảm giác ánh mắt đối phương đánh giá mình dường như không mấy thân thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui