Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Địch Nãi chui qua đám cây cối nửa ngày, thật vất vả chui ra khỏi một lùm cây, nhìn xung quanh, a, phía trước cư nhiên có sông!

Có sông rất tốt, có sông là có nước, có sông là có cá ăn. Địch Nãi kích động nghĩ, chống cây gậy mộc mạc của mình từng bước từng bước khập khiễng đi tới bờ sông.

Không ngờ vừa tới bờ sông, đang cúi đầu nhìn thử thì một luồng nước đột nhiên đập thẳng vào mặt. Địch Nãi hành động không tiện, hơn nữa nhìn thấy nước liền có chút kích động, tính cảnh giác không cao nên không kịp tránh, vì thế liền bị nước xối ướt cả người. Nhìn chăm chú về phía lòng sông thì thấy cư nhiên là một con cá phun nước!

Địch Nãi định phóng dao qua xử nó, chính là con cá kia thoạt nhìn cũng hơi bự. Nếu một dao không chết còn mang theo cả dao của cậu chạy mất thì đúng là mất nhiều hơn được.

Lúc Địch Nãi sửng sốt thì con cá kia đã bơi đi xa, lẩn vào đám rong rêu không còn thấy bóng dáng.

Cư nhiên ngay cả một con cá cũng dám khi dễ ông! Thực con mẹ nó tà môn mà. Oán hận lau mặt, Địch Nãi phẫn nộ ngồi bệch xuống bờ sông.

Bất quá trong sông có cá chứng minh nước này an toàn, hẳn có thể uống. Địch Nãi dùng mũ giáp múc nước, sau đó ở khoảng đất trống dùng nhánh cây dựng thành kệ. Bởi vì trời nắng ráo, Địch Nãi lấy kính lúp châm lửa lên nhánh cây, bắt đầu nấu nước. Sau khi uống ngụm nước ấm, Địch Nãi cột dao găm vào đầu cây gậy đi tới bên bờ sông, chuẩn bị chích cá.

Chích cá cũng là một kĩ thuật sống. Bất quá Địch Nãi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, việc này hoàn toàn không làm khó được cậu. Địch Nãi cởi giày, nhẹ nhàng bước xuống nước, im ăng đứng trong lòng sông chờ đợi đám cá bơi ngang qua. Rất nhanh, có một con cá xui xẻo bơi tới, cây gậy trong tay Địch Nãi lập tức đâm xuống ngay giữa thân con cá!

Lúc giơ con cá đi lên bờ, chân trái Địch Nãi giẫm phải thứ gì đó cứng cứng, sau đó một cơn đau nhói ập tới. Nâng chân lên thì thấy cư nhiên là một con cua rất lớn, cái càng kẹp chặt ngón chân cậu.

Cái chân chưa lành lại thêm một vết thương, thật sự là xúi quẩy mà.


Địch Nãi căm giậm chém con cua thành mấy khúc, quăng vào nồi nước sôi nấu bằng mũ giáp. Sau đó gỡ con cá bị cắm trên dao găm xuống, lưu loát mổ bụng, moi ruột, dùng nước sông rửa sạch, chặt thành mấy khúc rồi cũng quăng vào nồi. Chỉ một chốc lát sau canh cá đã bắt đầu bốc hơi nóng.

Địch Nãi thêm chút muối, lại bỏ số lá bạc hà hái được ven đường khi nãy rửa sạch rồi bỏ vào, rất nhanh, mùi thơm lừng rất nhanh liền xộc vào mũi.

Lấy muỗng nếm thử một chút. Ân, thực ngon, ngon tới mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Húp canh nóng, lại ăn thịt cá tươi ngon cùng thịt cua, mỏi mệt trong cơ thể dường như cũng giảm đi phân nửa.

Cơm nước giải quyết xong, Địch Nãi quyết định ở ven sông tắm rửa một phát. Lòng vòng trong rừng mất ngày nay, người đã sớm hôi muốn chết. Khó có dịp gặp sông, vừa lúc làm vệ sinh cá nhân một chút. Địch Nãi cởi quần, thắt nút ống quần lại, sau đó ở ven sông làm một cái đập ngăn nước đơn giản, dùng quần làm lưới bắt đám cá tôm nhỏ từ thượng du trôi xuống.

Không có xà bông, Địch Nãi dùng cát mịn chà xát toàn thân một lần, cuối cùng dùng nước xối sạch.

Tắm rửa xong, Địch Nãi kéo quần lên. Thu hoạch cũng không tệ, bên trong có mấy con tôm lớn, còn có vài con cá nhỏ. Địch Nãi nhóm lửa rang đám tôm cá này, chuẩn bị làm lương khô.

Địch Nãi mang quần áo đi giặt giũ một phen, phơi bên bờ sông. Tuy đã chạng vạng nhưng mặt trời vẫn còn sáng rực, quần áo phơi tới tối hẳn cũng khô.

Tuy chân bị thương không tiện di chuyển nhưng Địch Nãi vẫn cố chặt một đám cành lá, ở trên sườn núi dựng một nơi ẩn úp đơn giản. Miệng vết thương ở eo cùng thắt lưng khôi phục không tồi. Nhưng chân vẫn sưng phù, Địch Nãi lấy rượu nồng cộ cao phun lên mắt cá chân sưng to, xoa nắn nửa ngày, đáng tiếc hiệu quả không được tốt lắm.

Địch Nãi ảo não ngừng tay, ra lấy mớ quần áo phơi nắng đã khô ở bên ngoài vào khâu lại những chỗ rách. Địch Nãi lấy mớ cây ngải trong ba lô ra bôi một tầng thật dày trên da. Sau đó mặc quần áo rồi nằm xuống ngủ. Ngủ thẳng đến nửa đêm, Địch Nãi nhạy bén cảm nhận được bên ngoài có tiếng tất tất tác tác. Địch Nãi cảnh giác ngẩng đầu, bật cây đèn pin khẩn cấp chiếu rọi ra phía ngoài, một con thú nhỏ da lông màu tím đang xoay quanh đống lửa cậu đốt ban ngày, đại khái là đang ăn mớ xương đầu cá cậu vứt bỏ. Địch Nãi ngồi dậy, tay cầm dao găm, nhưng vừa mới động, con thú kia đã nhanh như chớp vụt chạy mất.


Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng Địch Nãi đã thức dậy.

Sau khi rửa mặt, Địch Nãi lấy số tôm cá đã rang hôm qua ra ăn, bắt đầu tính toàn thức ăn cho ngày hôm nay.

Bởi vì thời gian khá dư dả, Địch Nãi lấy kim chỉ làm thành một cây cần câu đơn giản, sau đó đi tới bờ sông đào vài con giun, móc giun vào lưỡi câu, chuẩn bị câu cá.

Chính là ngồi ở bờ sông nửa ngày, một con cũng không mắc câu, xem ra cá ở đây không thích ăn giun.

Lúc Địch Nãi đang buồn rầu, một bóng tím đột nhiên vút qua, sau đó một con cá lớn gần nửa mét ‘bịch’ một tiếng nằm trên bãi cỏ bên bờ sông. Di, hình như là vật nhỏ nhìn thấy bên đống lửa đêm qua.

Nó cư nhiên mang cá tới tặng cho ông?

Hắc hắc, vừa lúc thật, có cá ăn a ha ha. Xem ra vận may của ông rốt cuộc cũng tới rồi!

Địch Nãi cao hứng nhặt con cá lên, ở bờ sông làm cá sạch sẽ xong trở lại bên đống tro, rắc muối lên, sau đó nhóm lửa nướng cá. Tuy không có dầu nhưng cá này khá béo, nướng lên liền có cảm giác béo ngậy.

Địch Nãi cảm thấy nước miếng mình cũng sắp chảy ra tới nơi.


Lúc cá gần chín, Địch Nãi nặn thêm nước của cây sả trong ba lô. Mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía. Địch Nãi cẩn thận xé một miếng nếm thử, hơi nóng. Bất quá hương vị so với canh cá hôm qua ngon hơn nhiều.

Đang ăn ngấu nghiến, vừa nhấc đầu thì Địch Nãi phát hiện vật nhỏ tròn qua kia cư nhiên lại xuất hiện, nó ngồi cách đó không xa mở to đôi mắt tròn quay nhìn về phía này. Lông màu tím, đôi mắt to lúng liếng, quả thực giống hệt như CJ 7. Bất quá thân mình nó tròn hơn một chút, cái đuôi thì ngắn hơn. Thân hình tròn quay cư nhiên chạy trốn lại nhanh như vậy, lại biết bắt cá. Bội phục bội phục a.

Địch Nãi nghĩ, chẳng lẽ nhóc con này họ nhà mèo nên cũng thích ăn cá? Xem ra, nó nhất định là luôn ăn cá sống nên giờ muốn ăn chín a. Địch Nãi khẳng định gật đầu, nhóc con này nhất định đêm qua ăn đống xương đầu cá cậu vứt bên đống lửa nên ghiền, muốn ăn thêm, rõ ràng là bắt cá để mình làm cho nó ăn. Xem ra nhóc con này rất gian xảo a.

Nhóc con thông minh như vậy, nếu có thể thu phục làm thú cưng thì tốt quá, lại còn có thể giúp mình tìm thức ăn.

Địch nãi quyết tâm phải thu phục nó, vì thế hào phóng bẻ phần đuôi cá ném qua. Nhóc con kia nhanh nhẹn nhảy dựng lên, ở giữa không trung ngậm được đuôi cá, cao hứng a ô a ô ăn. Ăn xong, lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Địch Nãi.

Địch Nãi liền quăng mớ xương đầu cá mình bỏ qua cho nó, nó cũng thực vui vẻ gặm cắn.

Một con cá rất nhanh liền ăn hết.

Địch Nãi vỗ vỗ tay, đứng dậy muốn đi tới gần nhóc con kia, cùng nó trao đổi tình cảm một chút, thế nhưng nó lại nhanh như chớp chạy mất. Xem ra cách mạng vẫn chưa thành công, nhóc con này tính cảnh giác rất cao.

Lúc Địch Nãi đang ngây người thì nhóc con kia cư nhiên đã quay lại, ngậm một con cá lại ‘bịch’ một tiếng ném tới trước mặt cậu. Địch Nãi thật khâm phục tốc độ bắt cá của nhóc con này, thật thần tốc a. Xem ra nó vẫn chưa ăn no. Vì thế Địch Nãi lại bắt đầu mổ ruột rửa cá, đặt lên kệ nướng.

Địch Nãi cầm đuôi cá đã nướng chín trong tay chọc nó. Nhóc con màu tím kia chậm rãi đi tới gần Địch Nãi, lấy lòng nhìn cậu. Địch Nãi đưa đuôi cá tới cho nó, sau đó nhân cơ hội sờ lông vật nhỏ này. Thế nhưng nó lại ngoan ngoãn không chạy. Địch Nãi mừng như điên, xem ra ngày thu phục không còn xa.

Ăn xong xương cá, vật nhỏ vẫn nhu cũ ở lại trước mặt Địch Nãi, nó phun xương cá xuống đất.


Địch Nãi rốt cuộc ăn no, phần đầu cá còn lại cho vật nhỏ ăn. Nhìn nhóc con tham ăn này, Địch Nãi nghĩ thầm, đặt cho nó cái tên đi, gọi là gì thì hay nhỉ?

A Tử? Không được. Con gái quá.

CJ 7? Không được. Kiên quyết chống trộm bản quyền.

Hắc hắc, nếu không cứ gọi là Tiểu Nhị đi.

Vì sao lại lấy cái tên như vậy? Này có quan hệ tới chí hướng của đồng chí Địch Nãi. Đồng chí Địch Nãi có chí hướng rất rất rất là lớn. Cậu một mực để dành tiền, định sau khu xuất ngũ nhất định phải làm ông chủ của một cửa hàng bán đồ ăn, mỗi ngày có tiểu nhị chạy việc trong tiệm, cậu chỉ cần phụ trách ngồi sau quầy đếm tiền.

Vì thế đồng chí Địch Nãi rốt cuộc quyết định tên nhóc con này, hét lớn một tiếng: “Tiểu nhị, thêm dưa chua!” Sau đó nhìn đồng chí Tiểu Nhị cười ha ha.

Tiểu Nhị đáng thương còn chưa biết mình đã theo trúng một chủ nhân thuộc giai cấp bóc lột, bị một tiếng gào to của Địch Nãi làm sợ tới rụt cổ, sau đó lại tiếp tục phấn đấu với đám xương đầu cá trên mặt đất.

Địch Nãi lấy tấm bản đồ trong ba lô, nhìn nhìn xung quanh, địa hình nơi này cùng bản đồ không tương thích chút nào. Quên đi, vẫn là dựa vào bản thân mình thì hơn.

Nghỉ ngơi một hồi, thu thập hành trang, tìm đúng phương hướng, Địch Nãi chống gậy bắt đầu tiếp tục đi tới trước. Tiểu Nhị tựa hồ cũng nhận chủ, không xa không gần bám sát phía sau cùng Địch Nãi băng qua khu rừng.

Tình tự Địch Nãi cũng vì thế mà trở nên hăng hái hơn, tuy không thể tính là đồng bạn nhưng cũng làm cậu có chút an ủi. Huống chi, sau khi trở về còn có thể hướng nhóm chiến hữu khoe một phen, để bọn họ kiến thức bản lĩnh của nhóc con này. Nghĩ vậy, hành trình kế tiếp tựa hồ cũng không còn đơn điệu.

Hoàn Chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận