Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chuyện dạ minh châu, Địch Nãi đã nói dối. Bất quá cậu che dấu khá tốt nên đại nhân ngư quan sát một hồi thì tin lí do thoái thác của cậu. Đại nhân ngư lại nói: “Dạ minh châu ngươi mang đi là tế phẩm chúng ta hiến cho thần biển khi cử hành nghi lễ trưởng thành. Mỗi nhân ngư, khi tới tuổi trưởng thành nhất định phải tự tìm một viên dạ minh châu ở dưới đáy biển để làm tế phẩm. Mỗi viên minh châu đều được đánh dấu hiệu. Ngươi mang nó đi nên thần biển tức giận kéo giông tố tới làm ngươi gặp tai nạn. May mắn đứa cháu Tô Lạp của ta vừa lúc đang đi tìm dạ minh châu, cảm nhận gần đó có một viên mới đúng lúc chạy tới cứu ngươi. Nó không biết làm sao nên mới gọi ta tới.”

Địch Nãi giật mình, khó trách bọn họ vừa thấy đã biết viên dạ minh châu kia là tế phẩm cậu lấy trộm. Bất quá, cậu không hề phát hiện viên minh châu kia có ấn ký gì đặc biệt a! Đại khái chỉ có nhân ngư mới nhận ra đi! Thầm nghĩ, thần biển này cũng thực keo kiệt, có nhiều minh châu như vậy rồi, chia một viên cho thần thú cũng có sao đâu a! Giờ phải làm sao đây? Viên dạ minh châu mà bọn họ tân tân khổ khổ tìm ra, chẳng lẽ tay không qua về?

Bất quá, hiện giờ nó không phải vấn đề chính, quan trọng hơn là cậu cần phải nhờ nhân ngư truyền tin cho Phất Lôi, để y sớm tìm tới đây.

Nghĩ vậy, Địch Nãi gật gật đầu, biểu thị lý giải: “Ta thực cám ơn Tô Lạp đã cứu ta. Xin giúp ta chuyển lại lời cám ơn chân thành nhất. Bất quá, ta còn một yêu cầu quá đáng, bằng hữu ta cùng ta gặp phải tai nạn kia, y là thú nhân, tên Phất Lôi. Hiện giờ Phất Lôi đại khái đang ở vùng biển đó tìm kiếm ta. Các có thể truyền tin để y tới đây không?”

Đại nhân ngư cười cười: “Ân, vừa nãy ta đã đoán được ngươi hẳn vẫn còn đồng bạn. Bằng không, một phi thú nhân như ngươi sao có thể đơn độc lên đảo dạ minh châu! Vầy đi, để ta bảo Tô Lôi đi một chuyến!”

Địch Nãi vội vàng cám ơn, nghĩ thầm, nhân ngư thực sự dễ nói chuyện.

Đại nhân ngư gọi tiểu nhân ngư tới, dùng ngôn ngữ nhân ngư phân phó vài câu. Tiểu nhân như dựng thẳng đôi tai nhọn, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe thực đáng yêu. Bất quá, tiểu nhân ngư Lô Tạp tựa hồ có chút nghi vấn, liếc nhìn về phía Địch Nãi, sau đó xoay qua nói với đại nhân ngư.

Đại nhân ngư tựa hồ cũng không biết làm thế nào mới tốt, liền xoay qua dùng ngôn ngữ thú nhân hỏi Địch Nãi: “Tô Lạp nói, nếu tìm được thú nhân kia, phải làm sao để y tin tưởng chịu đi cùng?”

Lúc này Địch Nãi mới nhớ ra, tiểu nhân ngư không biết nói ngôn ngữ thú nhân, cho dù biết, Phất Lôi cũng không nhất định tin tưởng. Xem ra, cần một món tín vật. Chỉ cần tiểu nhân ngư mang theo thứ gì đó của cậu tới tìm, Phất Lôi nhất định sẽ đi theo. Chính là, cái gì mới tốt? Địch Nãi nghĩ nghĩ, cởi dây nịch quân dụng đưa cho Lô Tạp: “Mang theo cái này đi, chỉ cần đưa cho Phất Lôi, y nhất định sẽ đi theo ngươi.”

Tô Lạp nhìn dây nịch, có chút không biết làm sao liếc nhìn Địch Nãi một cái. Đại nhân ngư vội vàng dùng ngôn ngữ nhân ngư nói lại một lần. Lần này Tô Lạp nghe hiểu, gật đầu nhận lấy, ùm một tiếng nhảy xuống biển, nhanh chóng bơi đi.

Địch Nãi thở phào một hơi, thầm nghĩ, may mà có nhân ngư hiểu ngôn ngữ thú nhân, bằng không việc này đúng là không dễ làm. Nghĩ tới đây, cậu lại cảm thấy kỳ quái, vì sao nhân ngư này lại hiểu được?

Đại nhân ngư lúc này quay lại, tiếp tục cùng Địch Nãi nói chuyện: “Nhân ngư chúng ta cùng thú nhân luôn không cùng xuất hiện. Thần biển truyền lời lại, nói cho tộc nhân chúng ta biết thú nhân đều rất hung tàn, gặp phải phải nhanh chóng tránh xa. Cho nên, trăm ngàn năm qua, chúng ta sinh hoạt ở biển cả cách lục địa rất xa, cũng không lên đất bằng. Nếu gặp thú nhân thì lập tức tránh né.”

Địch Nãi nghĩ, khó trách trong bộ lạc chưa từng nghe nói tới nhân ngư. Chẳng lẽ thần thú có xích mích với thần biển? Ừm, này rất có khả năng. Chính là, nếu hai bộ lạc chưa từng gặp gỡ, vì sao nhân ngư này lại có thể nói tiếng thú nhân?

Đại khái là thần sắc nghi hoặc trên mặt Địch Nãi lộ quá rõ, nhân ngư cười cười giải thích: “Hơn mười năm trước, ta gặp một thú nhân lưu lạc. Hắn lạc tới một hải đảo. Một lần ta ngẫu nhiên trồi lên mặt nước thông khí thì nhìn thấy hắn. Ta quan sát thật lâu, phát hiện thú nhân không hề hung tàn như thần biển nói. Hòn đảo đó ta thường xuyên ghé qua, rốt cuộc có một ngày thú nhân kia phát hiện ta. Tuy thực khiếp sợ nhưng hắn thực thân thiết làm quen. Hắn thường xuyên hái rất nhiều trái cây ngon cho ta ăn, chúng ta cứ vậy trở thành bằng hữu. Cũng là hắn dạy ta biết ngôn ngữ thú nhân, còn kể rất nhiều chuyện về bộ lạc thú nhân.”

Địch Nãi nghĩ thầm, lá gan nhân ngư này đúng là lớn, cư nhiên dám trái ý thần biển kết giao với thú nhân. Cậu tò mò hỏi: “Thú nhân kia hiện giờ còn sống không?”

Nhân ngư cúi đầu, ánh mắt to chứa đầy ưu thương, âm thanh có chút buồn bã nói: “Hắn đã chết. Hắn rất bi thương, một mực tưởng niệm về người bầu bạn đã sớm qua đời của mình, nỗi đau làm hắn trở nên suy yếu. Chúng ta nhận thức được bốn năm thì hắn mất.”

Nhìn ra được, tình cảm của nhân ngư cùng thú nhân nọ không tồi. Địch Nãi không khỏi đưa tay lên vỗ vỗ bả vai đại nhân ngư, muốn an ủi, nhưng lúc chạm phải làn da ẩm ướt của đối phương mới kịp phản ứng bọn họ bất đồng chủng tộc, làm vậy tựa hồ không thích hợp lắm. Ngượng ngùng rụt tay lại, vuốt vuốt cái mũi, có chút mất tự nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, ta gọi là Địch Nãi, vẫn chưa biết ngươi tên gì a?”

“Ta gọi là Kiệt Thụy. Thú nhân kia là Tắc Mỗ, có lẽ ngươi biết hắn.”

Địch Nãi nhận thức cũng không nhiều thú nhân, chỉ biết vài người ở phụ cận. Huống chi Tắc Mỗ sớm đã rời khỏi bộ lạc. Lúc hắn rời đi, Địch Nãi vẫn chưa tới thế giới này. Bất quá, cậu không thể giải thích rõ ràng với Kiệt Thủy, chỉ đành lắc đầu: “Ta không biết hắn. Có thể hắn từ rất sớm đã lưu lạc!”

Kiệt Thụy có chút mất mác, có lẽ hắn hi vọng Địch Nãi có thể kể cho mình nghe thêm nhiều chuyện về Tắc Mỗ khi còn ở bộ lạc!

Kiệt Thụy trầm mặc, không biết đang nghĩ gì. Địch Nãi nhìn mặt biển, nhịn không được nhìn đồng hồ. Cư nhiên chỉ mới mười phút. Hiện giờ cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là sống một ngày như một năm. Trước kia khi còn ở quân đội, tính nhẫn nại của cậu có thể nói là không tồi, nhưng lúc này hoàn toàn không thể phát huy. Cậu biết rõ Phất Lôi không thể nào tới nhanh như vậy, nhưng vẫn nhịn không được nhìn ra xa xa. Hi vọng Phất Lôi nhất định phải bình an!

Kiệt Thụy thấy Địch Nãi nhìn lên cổ tay, có chút tò mò chỉ cổ tay cậu hỏi: “Cái trên tay ngươi là cái gì?”

Địch Nãi biết mình có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng làm chút chuyện gì đó dời đi lực chú ý, vì thế nhẫn nại nói: “Đây là đồng hồ, có thể xem thời gian. Một ngày của chúng ta chia thành mười hai giờ….”

Kiệt Thụy đại khái chưa từng thấy qua vật nào tinh xảo như vậy, cảm thấy hứng thú không thôi. Lúc nhìn thấy cây kim trên mặt đồng hồ cư nhiên có thể tự chuyển động thì kinh ngạc tới không nói nên lời. Địch Nãi dứt khoát cởi ra đưa cho Kiệt Thụy. Kiệt Thụy rất nhanh liền học được cách xem giờ, thực hâm mộ nói: “Thứ này của ngươi thật tốt, có nó, cho dù trời mưa cũng biết là mấy giờ.”

Địch Nãi cười cười, nhìn ra Kiệt Thụy thực sự thích đồng hồ, liền hào phóng nói: “Nếu ngươi thích, tặng ngươi đó.”

Kiệt Thụy mừng rỡ, nắm chặt đồng hồ trong tay, vui vẻ hỏi: “Thật à? Tặng cho ta à?”

Địch Nãi trịnh trọng gật đầu: “Ừ, ngươi cầm đi, coi như là quà cám ơn nhân ngư các ngươi đã giúp đỡ ta cùng bằng hữu.”

Kiệt Thụy vui sướng cầm đồng hồ lật qua lật lại, tựa hồ có chút không tin thứ tốt thế này lại là của mình. Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Kiệt Thụy quay qua hỏi: “Đồng hồ này, trong bộ lạc thú nhân các ngươi còn không? Hoặc là, có người có thể làm thêm một cái không?”

Địch Nãi lắc đầu: “Không có. Đây là cái đồng hồ duy nhất trên thế giới này. Bởi vì không còn ai biết làm.”

Kiệt Thụy kinh hô: “A! Kia quá quý rồi, ta không thể nhận.” Nói xong, hắn vội vàng trả lại đồng hồ cho Địch Nãi.

Địch Nãi cự tuyệt: “Ngươi nhận đi! Dù sao các ngươi đã cứu hai mạng người a! Thứ này có quý thì cũng thua kém sinh mệnh!”

Kiệt Thụy nhìn đồng hồ lại nhìn Địch Nãi, do dự. Hắn muốn nhận món quà này, nhưng lại cảm thấy không tốt cho lắm, mà cự tuyệt thì lại có chút luyến tiếc. Bỗng nhiên, khóe mắt Kiệt Thụy liếc nhìn tới viên dạ minh châu trong ba lô Địch Nãi, trong lòng khẽ động. Đại khái là nghĩ ra ý gì đó, ánh mắt Kiệt Thụy tỏa sáng, vội vàng bơi tới chỗ ba lô lấy viên dạ minh châu rồi bơi tới trước mặt Địch Nãi.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Các ngươi vất vả tìm kiếm dạ minh châu như vậy, hẳn nó rất quan trọng đi? Bất quá, viên dạ minh châu này là tế phẩm trưởng thành của nhân ngư, các ngươi không thể mang đi.”

Địch Nãi nghe vậy, ỉu xìu nói: “Ta biết, thần biển luyến tiếc để chúng ta mang nó đi. Xem ra, chuyến này đi không công rồi.”

Kiệt Thụy cười nói: “Ngươi đừng vội nản chí a, ta vẫn chưa nói xong mà! Tuy viên dạ minh châu này là tế phẩm, các ngươi không thể mang đi. Chính là, ta còn dạ minh châu không phải tế phẩm a!”

Địch Nãi trừng to mắt: “Thật sao? Ngươi còn dạ minh châu!?”

Kiệt Thụy gật gật đầu, nói tiếp: “Ân, dạ minh châu tuy hiếm thấy nhưng sâu dưới đại dương vẫn có khá nhiều. Viên này ta mang về tộc, có thời gian rãnh sẽ mang tới thần điện. Hiện giờ ta quay về lấy viên dạ minh châu khác mà ta tìm được năm trước tới cho ngươi. Như vậy, ngươi sẽ có dạ minh châu mang về hiến cho thần thú của mình.”

Địch Nãi quả thực không tin lại có chuyện tốt như vậy, không ngừng nói: “Tốt tốt tốt, thật tốt quá. Nếu vậy cũng không uổng công ta cùng Phất Lôi thiên tân vạn khổ chạy đi chuyến này. Kiệt Thụy, ngươi thật sự tốt quá. Bằng hữu như ngươi, ta nhất định phải kết giao.”

Kiệt Thụy tựa hồ bị khen tới ngượng ngùng, đôi tai màu lam trở nên đậm màu hơn. Hắn bỏ đồng hồ vào tay Địch Nãi, vội vàng nói: “Ngươi trước cầm lại đồng hồ đi, chờ ta mang dạ minh châu tới thì đưa cho ta.” Nói xong, Kiệt Thụy bất chấp Địch Nãi nói gì, vội vàng cầm dạ minh châu nhảy xuống biển.

Địch Nãi nghĩ thầm, nhân ngư đúng là thành thật, tuyệt không chịu chiếm tiện nghi người khác. Nghĩ tới Phất Lôi sắp tới, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, tâm tình Địch Nãi cũng khoan khoái. Hơn nữa không còn ai trò chuyện, cậu bắt đầu cảm thấy đói khát.

Nghĩ tới Phất Lôi hiện giờ nhất định cũng vừa đói vừa khát, Địch Nãi đứng dậy, quyết định đi tìm chút gì đó để ăn. Nhìn xung quanh, trên bờ biển thế nhưng có cây dừa. Cậu vội vàng chạy tới, xoa xoa tay rồi bắt đầu trèo lên.

Leo lên ngọn dừa ngồi vào một nhánh lá, khẩn cấp hái một trái, khoét lỗ uống từng ngụm từng ngụm. Địch Nãi ừng ực ừng ục uống hết cả trái dừa. Lau đi nước dừa dính bên môi, lúc này mới nhịn không được cảm thán, cảm giác còn sống thực sự quá tốt.

Ném đi xác dừa, lại hái thêm vài quả ném xuống, đột nhiên Địch Nãi nhìn thấy ngoài khơi xa xa có một bóng người đang bay lượn. Thân ảnh vàng ươm kia đắm dưới ánh mặt trời chói sáng tới mức làm người ta hoa cả mắt. A! Kia nhất định là Phất Lôi!



Hoàn Chương 71.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui