Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Nằm trên lưng Phất Lôi, hai tay ôm lấy cổ y, mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Tuy Phất Lôi không rống không gào nhưng từ phương thức bay lượn, Địch Nãi vẫn cảm nhận được y đang vui sướng. Phất Lôi không phải vững vàng, mà lúc thì lướt đi, lúc lại đảo theo hình chữ S. Nhóc con này rõ là thích muốn chết. Đương nhiên, Địch Nãi cũng thừa nhận, hưởng thụ là song phương, cậu cũng tiếp nhận được khoái cảm không giống bình thường. Chính là, thể lực Phất Lôi quả thực quá cường hãn, lực kéo dài lại làm người ta giật mình. Đến cuối cùng, Địch Nãi đã mệt tới mức ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Ngay cả sáng nay cũng là Phất Lôi đút thịt tới tận miệng.

Nhìn Phất Lôi tinh thần no đủ vui sướng bay lượn, Địch Nãi thầm nghĩ, nhóc này quả nhiên là dã thú a! Bắn nhiều thế cư nhiên vẫn còn tinh thần tràn đầy! Ông đây rèn luyện nhiều năm như vậy cư nhiên bị làm tới đau lưng mềm giò, quả thực là quá mất mặt mà! Chẳng lẽ thể lực dã thú thực sự cường hãn hơn nhân loại nhiều vậy à?

Nằm lâu trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi cảm thấy thắt lưng cứng còng của mình có chút tê tê, nhịn không được xoay xoay eo một chút. Nào ngờ vừa động một cái bộ phận bí ẩn bên dưới thế nhưng có chất lỏng chảy ra, quả thực dọa Địch Nãi nhảy dựng.

Buổi sáng sau khi làm xong, Phất Lôi chỉ dùng lá cây giúp cậu lau lau, hiện giờ nơi đó vẫn còn tràn đầy tinh dịch của y. Nghĩ tới đây, Địch Nãi có chút xấu hổ. Đồ dã thú này, cũng không biết bắn ra ngoài, thực con mẹ nó làm người ta phẫn nộ mà. Địch Nãi nhịn không được vươn tay hung hăng nhéo lỗ tai y.

Phất Lôi đáng thương không biết đã xảy ra chuyện gì, đau tới run bắn cả người nhưng lại không có cách mở miệng hỏi vì sao Địch Nãi lại nhéo mình. Vì thế, y chỉ đành ủy khuất run run lỗ tai, phi hành cũng quy củ lại.

Rất nhanh, bọn họ đã bay tới gần thác nước lớn kia. Phất Lôi lao thẳng xuống rồi dừng lại bên hồ. Địch Nãi chầm chậm leo xuống lưng Phất Lôi, cởi bỏ ba lô, lắc lư lắc lư đi tới hồ nước, định hảo hảo tẩy rửa một phen.

Phất Lôi lại giành trước, bổ nhào tới nhảy ùm xuống hồ. Sau đó vẫn duy trì hình thú ngụm lặn vài phát, bọt nước vẩy xa tới tận chỗ Địch Nãi.

Địch Nãi trừng mắt xem thường, cái người này cứ như tám đời chưa được làm tình ấy, gây sức ép một trận xong còn đắc ý không thôi. Fuck, chờ về tới nhà thì xem ông đây làm thế nào thu thập ngươi!

Địch Nãi uể oải cởi quần áo, bước xuống nước. Lúc này hưng phấn qua đi, sau khi bơi vài vòng trong hồ nước thì vòng tới trước mặt Địch Nãi. Thấy sắc mặt Địch Nãi không vui, y liền lấy lòng dúi đầu qua cọ cọ eo cậu. Địch Nãi chụp một chưởng đẩy y xa ra: “Đi đi, qua một bên tự chơi đi, ông đây mệt chết rồi. Đừng có quấy rối!”

Phất Lôi có chút uể oải, nhưng nghĩ ngợi một chút thì tinh thần lại phấn chấn. Y hóa về hình người, đi tới sau lưng Địch Nãi bắt đầu xoa bóp bả vai. Địch Nãi quả nhiên thở hắt ra, híp mắt hưởng thụ phục vụ. Phất Lôi chậm rãi nhu ấn phần lưng, độ mạnh yếu vừa phải, quả thực làm Địch Nãi thoải mái rất nhiều.

Nhìn thắt lưng nhỏ gọn rắn chắc của Địch Nãi ở trước mắt, trên đó vẫn còn lưu lại những dấu hôn xanh tím, ánh mắt Phất Lôi không khỏi trở nên sâu thẳm, vật cứng dưới lớp váy da thú chậm rãi ngóc đầu lên.

Tuy Địch Nãi híp mắt nhưng vẫn mẫn cảm cảm nhận được hơi thở Phất Lôi biến hóa, liền biết dã thú này lại bắt đầu động dục. Bất mãn quay đầu lại trừng mắt, tránh xa vài bước, bắt đầu vốc nước tắm rửa. Mới kì cọ một chút liền cảm nhận bộ vị bên dưới ẩn ẩn đau đớn. Cũng không kiên dè Phất Lôi, cau mày đưa tay xuống dưới sờ soạng. Nơi đó, sờ lên có chút tê rát. Fuck, nhất định là sưng rồi.

Phất Lôi vẫn chăm chú quan sát Địch Nãi, thấy hành động của cậu có chút mất tự nhiên thì lập tức hiểu ra cậu khó chịu cái gì. Lập tức bước qua ôm lấy Địch Nãi.

Địch Nãi giãy một chút, cuống quít hô: “Này, làm gì đó?” Nếu Phất Lôi lại tới lần nữa, cậu nhất định chết chắc.

Phất Lôi để Địch Nãi tựa vào tảng đá lớn bên cạnh, thuận thế tách hai chân cậu nâng lên. Lúc này, bộ vị bí ẩn kia hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời. Phất Lôi cúi đầu, chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi kia. Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của đối phương, Địch Nãi không khỏi co rúm người, giãy dụa muốn đá văng Phất Lôi. Không ngờ lại bị y túm chặt, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi tự mình làm không tốt, để ta giúp.”

Địch Nãi quả thực mệt mỏi, không muống lãng phí tinh lực tranh chấp. Biết y cũng không phải muốn làm lần nữa thì an tâm. Thuận theo nằm ở nơi đó, nhắm hai mắt lại.

Bất quá, cho dù Địch Nãi tùy tiện cỡ nào, trong tình huống này vẫn cảm thấy dị thường xấu hổ. Tuy, bọn họ đã làm những chuyện thực thân mật nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Phất Lôi nhìn thấy bộ vị này của Địch Nãi trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Bởi vì bị sử dụng quá độ, đóa hoa đạm màu trở nên tiên diễm, bên ngoài cũng bị sưng lên. Đại khái bởi vì Địch Nãi có chút khẩn trương, nó thỉnh thoảng lại co rút một chút.

Phất Lôi ‘ừng ực’ nuốt nước miếng, cẩn thận vươn tay chạm vào nơi đó. Cả người Địch Nãi run bắn, ngẩng đầu trừng mắt: “Muốn làm thì làm lẹ, đừng có kì kèo.” Nói xong, mặt cậu ẩn ẩn có chút đỏ bừng. Đương nhiên, có chết Địch Nãi cũng không thừa nhận mình thẹn thùng.

Phất Lôi vội vàng lấy lại bình tĩnh, dùng lực một chút, ngón tay liền dò xét tiến vào. Nơi đó vừa nóng vừa ẩm ướt, bởi vì thứ Phất Lôi bắn ra vẫn còn bên trong nên ngón tay tiến vào dị thường trơn trượt. Địch Nãi nhíu mày, nhẫn nại hừ khẽ một tiếng. Phất Lôi vốc nước, vừa dùng tay dẫn những thứ bên trong chảy ra vừa rửa sạch.

Rất nhanh, tất cả đã ra hết. Toàn bộ tẩy trừ sạch sẽ, ngón tay Phất Lôi vẫn còn ở bên trong nhẹ nhàng đảo banh, lưu luyến không thôi. Địch Nãi ẩn ẩn cảm thấy nơi đó có chút tê dại lan tràn, phía trước cũng bắt đầu có phản ứng. Nam nhân đúng là động vật trung thực với dục vọng, cho dù sáng nay đã tiết vài lần, hiện giờ bị kích thích liền cứng rắn.

Nhìn bí huyệt sưng đỏ cùng cơ thể run rẩy khe khẽ vì động tác của mình mà cảm thấy đau lòng cùng yêu thương vô hạn. Hít sâu một hơi, Phất Lôi đột nhiên rút ngón tay ra.

Địch Nãi thế nhưng cũng vì động tác này mà cảm thấy một chút đau đớn, cũng có chút trống rỗng. Cậu hoảng sợ, đang định thu chân lại thì không ngờ lại bị Phất Lôi mở rộng hơn nữa, sau đó một thứ mềm mềm ấm nóng chạm vào khe đùi. Thứ kia dị thường trơn trượt, dừng lại ở bí huyệt sưng đau ngưa ngứa, mang tới chút khô nóng. Đó là đầu lưỡi Phất Lôi! Phất Lôi thế nhưng lại liếm vào nơi đó!

Địch Nãi kinh hãi, luống cuống tay chân muốn đẩy Phất Lôi, đồng thời hô lớn: “Này, Phất Lôi, đừng liếm, bẩn.” Phất Lôi hoàn toàn không nghe, giữ chặt chân cậu, đầu vùi thấp liếm thực hăng say.

Địch Nãi không ngờ Phất Lôi lại làm vậy. Sống nhiều năm, Địch Nãi cũng không hiểu rõ bộ vị ẩn mật này của mình. Cậu biết lúc sử dụng nơi này nam nhân cũng có thể đạt được khoái cảm, với lại mấy ngày nay được Phất Lôi khai phá. Cho dù vậy cậu vẫn cảm thấy đại khái là do cơ thể bị nước thánh cải tạo.

Không ngờ, Phất Lôi lại ôn nhu liếm mút nơi đó, nó thực sự gợi lên luồng nhiệt bí ẩn trong lòng cậu. Quả thực khiếp sợ vô cùng.

Khiếp sợ qua đi, Địch Nãi liền vô thức nghĩ, có lẽ nó đại biểu việc Phất Lôi toàn tâm toàn ý yêu mình. Bởi vì, nếu không yêu, rất ít người nguyện ý làm tới bước này. Nghĩ tới đây, nhiệt ý trong lòng lập tức phun trào.

Đóa hoa sưng đỏ được ôn nhu liếm hôn, an ủi, làm người ta ngay cả trái tim cũng bị hóa thành mềm nhũn. Chính là, lại có một loại xúc động khác dồn xuống bụng dưới. Dần dần, phân thân phía trước cũng càng lúc càng cứng rắn hơn. Địch Nãi nhịn không được vươn tay, cao thấp lỗ động, tự an ủi.

Phất Lôi theo khe đùi liếm lên, liếm tới túi da rồi ngậm cả hai viên trứng nhỏ bé xinh xinh kia vào miệng. Sau đó, thay thế bàn tay Địch Nãi, ngậm lấy vật cứng kia. Y vừa hút vừa vươn tay vuốt ve hai điểm nổi lên trước ngực cậu.

Địch Nãi thoải mái ưỡn thẳng sống lưng, nặng nề thở dốc. Dưới sự an ủi toàn tâm toàn ý của Phất Lôi, Địch Nãi lại một lần nữa đạt tới đỉnh điểm khoái hoạt.

Lúc hồi phục lại tinh thần, Phất Lôi đã tẩy trừ hết sạch dấu vết tình sự. Phất Lôi không bận tâm tới dục vọng đã sớm bành trướng của mình, ôm Địch Nãi lên bờ, để cậu ngồi lên một tảng đá lớn. Sau đó y lôi da thú trong ba lô ra trùm lên người cậu.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc sũng nước của Địch Nãi, cười nói: “Giờ đang có nắng, ta giúp ngươi giặt sạch quần áo, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Chờ ngươi tỉnh lại thì có thể ăn cơm trưa.”

Nhìn đại gia hỏa đang đội chiếc váy da thú lên thật cao, khàn khàn hỏi: “Phất Lôi, ngươi như vậy, không sao chứ?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không có việc gì, chốc nữa nó tự xìu xuống.” Nói xong, y xoay người đi giặt đồ giúp cậu.

Địch Nãi nằm trên tảng đá, ánh nắng cuối thu chiếu rọi lên người, ấm áp dào dạt. Cậu híp mắt, có chút buồn ngủ.

Kỳ thật, Phất Lôi thực sự rất săn sóc. Quần áo trên người bị ngâm lâu dưới nước biển, bị mặt trời hong khô đã kết thành một tầng sương muối, quả thực cần giặt một phen. Không ngờ ngay cả điểm này Phất Lôi cũng chú ý. Nhìn Phất Lôi ngồi bên bờ hồ khom lưng giúp mình giặt đồ, đột nhiên trong lòng có chút ấm áp. Phất Lôi biết cậu không thích liền không tiến tới, cũng không ép buộc cậu.

Địch Nãi nhịn không được nghĩ, có phải có đôi lúc mình đã quá hung hãn với y không? Nghĩ nghĩ, mơ màng ngủ đi.

Phất Lôi giặt quần áo xong, lén lút nhìn gương mặt ngủ say của Địch Nãi một cái rồi hóa thành hình thú bay đi săn.

….

Hoàn Chương 74.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui