Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Mùa hè nóng bức rất nhanh ập tới, lúa hoang cùng cây bông của Địch Nãi đã cao tới bụng, mấy trận mưa to ập tới cũng không thế tàn phá.

Bất quá, nước sông trong khe núi bởi vì mùa mưa mà tăng lên, ngập hết phân nửa mảnh ruộng đậu phộng. Địch Nãi quả thực thương tâm không thôi. Sau đó cậu nhớ ra còn có thể trồng khoai lang, lại bắt đầu bận bù đầu.

Đối với trồng khoai, Địch Nãi cũng cái hiểu cái không, chỉ biết ở nông thôn trước kia trồng từ dây khoai cắt ra. Địch Nãi liền bắt đầu khai hoang một mảnh đất để trồng khoia. Chính là số lượng dây khoai sống sót rất ít, ra mòi cũng không ra củ. Địch Nãi không nhụt chí, từ từ tìm cách.

Trừ bỏ trồng cây lương thực cùng cây bông, Địch Nãi còn ở bên cạnh trồng ớt, tỏi, gừng này nọ. Lúc bắt đầu, đám cây gia vị có vẻ rất còi cọc, nguyên nhân là vì Địch Nãi muốn sớm thấy thành quả nên bón phân quá nhiều. Sau khi tổng kết một ít kinh nghiệm thì tỷ lệ sống sót mới cao hơn.

Địch Nãi thực vui vẻ, có thể trồng các loại gia vị trong sơn cốc thì không sợ lúc cần sài phải chạy khắp núi tìm kiếm nữa. Thế giới này không có tủ lạnh hay tủ đông để giữ nguyên liệu tươi mới, muốn dùng chỉ có thể chạy đi tìm, rất nhiều lúc không may liền tìm không có. Nếu có sẵn ở ngay bên cạnh thì đương nhiên là tốt nhất.

Yêu cầu về ăn uống của Địch Nãi vẫn luôn rất cao, đáng tiếc thế giới này thực sự quá nguyên thủy, rất nhiều thứ thường dùng ở đời trước không có. Cho dù Địch Nãi nghĩ hết cách cũng không có biện pháp tự làm ra các loại gia vị như nước tương, dấm chua linh tinh.

Địch Nãi nghĩ, thế giới này hẳn không có cách nào làm mì sợi hay bánh mì này nọ, nhưng những thứ có thể dùng để cải thiện bữa ăn, cậu đều nếm thử. Cho nên việc Địch Nãi thường làm nhất chính là tìm hiểu trong bộ lạc rau dại nhà ai ăn ngon nhất, hoặc tìm kiếm các loại gia vị mới.

Bởi vì trồng trọt nên tay Địch Nãi rất nhanh đã xuất hiện vết chai. Phất Lôi đau lòng không thôi, vài lần khuyên bảo nhưng không có hiệu quả. Y muốn giúp một tay nhưng vết thương ở chân lại hạn chế hành động rất nhiều. Vì thế, phần lớn thời điểm, y chỉ có thể chống gậy cùng Địch Nãi đi tới đi lui một chút.

Vết thương còn đẩy lùi thời gian bọn họ cử hành nghi thức bầu bạn, Phất Lôi vì thế mà nôn nóng không thôi. Y sợ Địch Nãi sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, vì thế mỗi ngày đều tăng mạnh tập luyện.

Cũng may, căn cốt Phất Lôi vốn rất tốt, hơn nữa Địch Nãi còn chăm sóc chu đáo, sau hai tháng, y rốt cuộc có thể vứt gậy tự đi lại.

Vừa mới vứt gậy, Phất Lôi đã khẩn cấp muốn cử hành nghi thức. Y chạy tới chỗ đại vu, rống rống nói muốn thỉnh đại vu ngày mai giúp bọn họ cử hành nghi thức. Đại vu nghe xong thì cười tủm tỉm: “Ngươi gấp vậy à? Một ngày cũng chờ không được?”

Phất Lôi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đại vu, ngươi xem chỉ vì vết thương trên chân mà phải trì hoãn chuyện này thật lâu rồi. Ta thật sự rất muốn sớm cùng Địch Nãi sinh một đám tiểu bảo bảo a!”

Đại vu phì cười: “Ngươi là tộc trưởng, cử hành nghi thức chính là đại sự, sao có thể không tốt chút thời gian chuẩn bị? Ta thấy, để ta bói một quẻ giúp ngươi xem ngày nào tốt.”

Đại vu nghiêm túc giúp Phất Lôi bói một quẻ, nói ba ngày sau chính là thời gian tốt nhất để cử hành nghi thức. Phất Lôi cảm thấy như vậy cũng tốt, đại vu tính ngày, nói không chừng có thể lập tức hoài bảo bảo. Y vui sướng hớn hở cám ơn đại vu, tiếp đó chạy về báo cho Địch Nãi. Đối với tin tức này, câu trả lời của Địch Nãi là một cái hôn thực ngọt ngào.

Chuyện kế tiếp chính là chuẩn bị cho nghi thức. Phất Lôi làm tộc trưởng, cử hành nghi thức khẳng định tất cả tộc nhân sẽ tham gia. Đây chính là việc trọng đại hiếm có trong bộ lạc a!

Cũng may làm tộc trưởng vẫn có chút đặc quyền, Phất Lôi không cần phải đi thông tri từng người từng người. Y gọi vài thú nhân trẻ tuổi bình thường rất đắc lực tới, giao nhiệm vụ thông tri cho bọn họ, y chỉ vui vẻ hớn hởn dẫn Địch Nãi đi gặp phụ mẫu, báo cho bọn họ biết tin vui này.

Phụ mẫu Phất Lôi sớm đã ngóng trông hai người cử hành nghi thức, nghe thấy vậy thì làm gì có chuyện không vui? Lại nói tiếp, khoảng thời gian trước Phất Lôi mất tích, nếu không phải Địch Nãi kiên trì tìm kiếm lâu như vậy, hiện giờ thế nào cũng thực khó nói trước!

Nhìn thấy biểu hiện si tình của Địch Nãi khi đó, còn có hành động tỉ mỉ chăm sóc con trai, phụ mẫu Phất Lôi đều phi thường cảm động. Một giống cái kiên cường lại giỏi giang như vậy, trong bộ lạc quả thực rất hiếm có. Cho dù Phất Lôi làm tộc trưởng thì Địch Nãi vẫn rất xứng đôi.

Phụ mẫu Phất Lôi giữ hai người lại ăn cơm trưa rồi mới để bọn họ trở về chuẩn bị nghi thức.

Đợi Phất Lôi cùng Địch Nãi quay về sơn động, cả bộ lạc đều biết tin vui này, các tộc nhân đều vì thế mà vui sướng hoan hô không thôi.

Mã Cát cùng Hách Đạt tới chúc phúc trước nhất. Thương thế của Hách Đạt đã lành hơn phân nửa, tuy vẫn chưa thể đi săn nhưng đi lại thì không có vấn đề gì. Hách Đạt thực cao hứng vì không bỏ lỡ chuyện vui của Địch Nãi cùng Phất Lôi.

Đối với công tác chuẩn bị nghi thức, Mã Cát biểu thị mình sẽ dốc hết sức hỗ trợ. Bất quá hắn vẫn nhớ rõ những lời Địch Nãi nói với mình khi trước, trêu chọc: “Ngươi không phải nói không muốn tiểu bảo bảo à?”

Địch Nãi da mặt dày đáp lại: “Đổi chú ý. Ta cảm thấy, kì thực sinh một tiểu Phất Lôi cũng thực không sai.”

Địch Nãi nói thực thoải mái, bất quá thực tế cũng không phải không chút để ý như biểu hiện ngoài mặt. Tuy Địch Nãi sớm đã kiến thức không ít tộc nhân cử hành nghi thức, chỉ là khi mình trở thành nhân vật chính, cậu vẫn có chút bất an. Mấy ngày nay đầu óc cứ hỗn loạn, không biết suy nghĩ cái gì. Cũng may cậu là bầu bạn của tộc trưởng nên cơ bản không cần để tâm nhiều.

Hôm nay lúc đang ăn thịt nướng, Địch Nãi đột nhiên nhớ tới một chuyện: cử hành nghi thức bầu bạn hình như phải tới căn ốc ở cạnh tế đàn. Bất quá, nó có phải một phần nhất định của nghi thức không a? Chẳng lẽ không thể quay về sơn động của mình gì kia được à?

Tuy Địch Nãi là người hiện đại, tư tưởng khá thoáng nhưng làm chuyện kia ở trong căn nhà nhỏ không có chút tác dụng cách âm, để tộc nhân ở bên ngoài nghe truyền thanh trực tiếp, cậu vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Địch Nãi cảm thấy, mình vẫn nên hỏi rõ một chút. Nếu có thể ở trong sơn động của mình làm thì tốt nhất. Bất quá, mấy ngày nay cứ nghĩ tới chuyện động phòng với Phất Lôi thì không hiểu sao cứ cảm thấy thẹn thùng, cũng vì thế mà lúc hỏi vấn đề này mặt hơi ửng đỏ: “Phất Lôi, ta hỏi chút, nghi thức cuối cùng, chúng ta nhất định phải vào căn phòng nhỏ bên cạnh tế đàn à?”

Phất Lôi sửng sốt một chút mới cười nói: “Này là một phần của nghi thức, không thể sửa đổi. Suốt nhiều thế hệ, mỗi khi cử hành nghi thức tộc nhân đều ở đó ngủ một đêm. Đó là nơi được Thần Sáng Thế chúc phúc. Trụ ở đó một đêm, chúng ta nhất định sẽ rất nhanh có tiểu bảo bảo.”

Vẻ mặt Phất Lôi thực chờ mong, Địch Nãi có chút nhụt chí. Vừa nghe thì biết ngay chuyện này không thể thay đổi. Trước kia sung sướng rình nghe người ta, giờ đổi thành mình là đối tượng bị rình, không tự nhiên chút nào a. Cậu nhíu nhíu mày, thở dài một hơi.

Phất Lôi thấy cậu thở dài, liền khẩn trương nắm tay cậu hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Hay là ngươi lo lắng căn phòng kia thực bẩn? Yên tâm đi, phòng đó thường xuyên có người quét tước, hơn nữa ta đã dặn dò đổi da thú thành mới toàn bộ, hết thảy đều thực sạch sẽ.”

Địch Nãi nghĩ thầm, quên đi, nhập gia tùy tục, dù sao ai cũng có một ngày như vậy, có gì mà chê cười a. Nghĩ vậy, cậu hướng Phất Lôi nhoẻn miệng cười: “Ân, không có việc gì. Ta biết rồi.”

Phất Lôi lúc này mới yên lòng, ôm lấy cậu nhiệt tình hôn một cái.

Ngày cử hành nghi thức, quả nhiên là một ngày trời trong nắng ráo. Rất nhiều tộc nhân trong bộ lạc tới tham gia, quảng trường cử hành nghi thức đã được dọn dẹp sạch sẽ, mang tới một loạt con mồi đã xử lý cùng từng đống gỗ xếp chỉnh tề. Các tộc nhân đã sớm tụ tập, cao hứng chờ đợi nghi thức bắt đầu.

Lúc Phất Lôi nắm tay Địch Nãi quỳ gối trước tế đàn nghe đại vu cầu nguyện, nhịp tim Địch Nãi đập có chút nhanh. Nghi thức bầu bạn ở nơi này xem ra có chút thần thánh hơn ở thế giới cũ.

Cậu vốn là người theo thuyết vô thần, chính là hiện giờ lại thực sự tin tưởng, nếu hôm nay bọn họ cử hành nghi thức trước mặt Thần Sáng Thế thì người sẽ chúc phúc bọn họ, để bọn họ hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau.

Đại vu cầu nguyện rất dài, nhưng lần này Địch Nãi tràn đầy thành kính, tuyệt không cảm thấy mệt mỏi hay dài dòng. Lúc đại vu nắm lấy tay cậu cùng Phất Lôi áp vào cùng một chỗ, Địch Nãi không chút do dự nghiêng người tới trước, cùng Phất Lôi hôn nhau.

Nụ hôn này nóng bỏng mà triền miên, mặc dù có rất nhiều người vây xem, Địch Nãi cũng không cảm thấy xấu hổ. Hôm nay là ngày vui của bọn họ, được tất cả tộc nhân chúc phúc, cho nên, bọn họ cũng nên để tộc nhân chứng kiến hạnh phúc của mình.

Sau khi hôn xong, tiệc tối chính thức bắt đầu. Lúc ăn này nọ, tay Địch Nãi vẫn luôn nằm trong tay Phất Lôi, mồ hôi có chút dính dính nhưng hai người đều không có ý tách ra. Bọn họ một mực yên lặng đút thức ăn cho nhau.

Lúc mặt trăng treo lên cao cao thì nghi thức tiến hành phần quan trọng nhất. Phất Lôi không chút khách khí ăn hết phần lộc tiên kia, sau đó bật người hóa về hình thú, rống to một tiếng chấn động toàn trường.

Địch Nãi đứng dậy, mỉm cười sáng lạn với tộc nhân, lại còn phất phất tay. Bất quá cậu biết mặt mình lúc này có chút đỏ ửng, đại khái cậu có hơi say đi, bằng không vì sao có chút choáng váng như vậy? Thời điểm tốt đẹp chính là vậy, thật sự làm người ta say mê a!

Địch Nãi ngồi trên hình thú của Phất Lôi, trong tiến hoan hô của mọi người chậm rãi tiến vào căn phòng cỏ nhỏ.

Vào bên trong, Địch Nãi nhảy xuống, đánh giá chung quanh một chút. Trong phòng có đốt đèn nên cũng không tính là u ám, cả cái phòng to như vậy chỉ có mỗi cái giường đá thật to, bên trên phủ da thú thật dày. Địch Nãi đưa tay sờ thử, quả nhiên là da thú mềm mại nhất tốt nhất. Nhếch môi cười cười, ngồi xuống bên giường.

Tới lúc này, Địch Nãi ngược lại lại không còn khẩn trương, hướng Phất Lôi vẫy tay, cười nói: “Thất thần gì đó, mau tới đây a.”

Phất Lôi ngẩng đầu nhìn Địch Nãi, chậm rãi bước tới, nhảy lên giường.

Địch Nãi ôm lấy cái đầu to của Phất Lôi, thực thân thiết cọ cọ, thì thầm: “Phất Lôi, hôm nay ta thực vui vẻ, ngươi có vui không?” Phất Lôi ở trong lòng cậu gật gật đầu, hô hấp có chút ồ ồ, vươn đầu lưỡi cách lớp quần áo liếm liếm thắt lưng Địch Nãi.

Địch Nãi có chút khó chịu nhéo tai Phất Lôi, nâng đầu y lên nói: “Ngươi không thể biến thành hình người à? Chúng ta trước tiên nói chuyện đã!”

Tuy Địch Nãi sớm đã làm tốt chuẩn bị hôm nay sẽ cùng hình thú của Phất Lôi gì kia, chỉ là vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế muốn cùng hình người của y thân thiết một chút, coi như chuyển giao.

Nhưng Phất Lôi nghe cậu nói xong chỉ lắc đầu. Địch Nãi cảm thấy có chút kỳ quái, Phất Lôi rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của cậu, hiện giờ là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, cư nhiên lại từ chối một yêu cầu đơn giản như vậy? Chẳng lẽ người này muốn nhân cơ hội tạo phản? Địch Nãi nổi giận một chút, nhéo tai Phất Lôi mắng: “Ngươi cái người này có phải muốn chọc ta giận không hả?”

Phất Lôi dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, mặc dù có chút kích động nhưng đôi mắt to vẫn tràn đầy ôn nhu như cũ.

Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi trợn mắt há hốc: “Chẳng lẽ tiến vào phòng này rồi ngươi không thể biến thân?” Phất Lôi lập tức gật đầu lia lịa.

Địch Nãi suy sụp, cậu thực sự chịu không thấu vị thần sáng thế này, mẹ nó thủ đoạn này quá nham hiểm rồi a, cư nhiên không cho phép người ta tự do biến thân. Được rồi, Địch Nãi tự nhận mình chỉ là một nhân vật nhỏ, không lay chuyển được quyền uy của thần, chỉ có thể tiếp nhận.

Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Phất Lôi, xem như xin lỗi vì chút hiểu lầm ban nãy. Phất Lôi càu nhàu khẽ một tiếng, biểu thị y hoàn toàn không thèm để ý. Y chăm chú nhìn Địch Nãi, ánh mắt to dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, lóng lánh quang mang vàng ươm.

Địch Nãi nhịn không được hôn khẽ lên mắt y, trái tim thoáng chốc mềm nhũn. Đây chính là Phất Lôi của cậu a! Cho dù là hình thú thì vẫn là Phất Lôi mà cậu yêu nhất.

Phất Lôi hiển nhiên nhạy cảm cảm giác được tâm tình Địch Nãi thả lỏng, lập tức bật người xuất động, liếm lên mặt Địch Nãi.

Địch Nãi bất ngờ không kịp đề phòng bị liếm một chút, cảm thấy có chút ngứa nên cười hì hì nói: “Ngứa muốn chết.” Bất quá cũng không né tránh, ngược lại nghênh đón, hôn lên cái miệng rộng của Phất Lôi, còn vừa hôn vừa cười: “Miệng ngươi rộng quá thực khó hôn a, nếu mỗi chỗ đều hôn một lần thì không biết phải phí bao nhiêu thời gian!”

Phất Lôi bất mãn vươn đầu lưỡi liếm loạn, liếm mặt Địch Nãi ướt sũng. Địch Nãi chỉ đành cầu xin khoan dung: “Được rồi được rồi, đừng liếm loạn, ta không cười ngươi nữa.”

Phất Lôi thu hồi đầu lưỡi, nghiêm túc nhìn Địch Nãi. Địch Nãi cũng không cười nữa, ôn nhu hôn lên miệng Phất Lôi, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên miệng y nhẹ nhàng dụ dỗ.

Phất Lôi hé miệng, vươn đầu lưỡi cùng lưỡi Địch Nãi thân mật giao triền. Chơi đùa một hồi, đầu lưỡi liền thuận thế vói vào miệng Địch Nãi, nhiệt tình thổi quét từng ngóc ngách khoang miệng. Miệng Địch Nãi quá nhỏ, thực sự có chút không chịu nổi tiến công của Phất Lôi, miệng cứ mở lớn nên nước miếng trong suốt dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Phất Lôi liếm thật sự tận hứng, tư thái tiếp nhận hoàn toàn của Địch Nãi làm y có chút mất kiên nhẫn. Sau đó nhìn Địch Nãi nuốt vài ngụm nước miếng, quả thực khó chịu mới chịu lui ra. Y nâng móng trước dùng lực một chút đẩy Địch Nãi ngã xuống giường, đầu lưỡi không chút khách khí liếm lên cổ họng cậu. Địch Nãi run rẩy một chút rồi thả lỏng nằm trên giường.

Liếm một hồi, Phất Lôi bắt đầu tiến công xuống dưới. Bởi vì thời tiết nóng bức, hôm nay Địch Nãi mặc áo da thú cộc tay. Phất Lôi vươn vuốt kéo nhẹ một cái, nút thắt lập tức bị kéo rớt, lồng ngực trần trụi của Địch Nãi lộ ra.

Làn da trắng nõn bóng loáng dưới ánh đèn, hai điểm nhỏ hơi hơi đứng thẳng, thoạt nhìn hấp dẫn vô cùng. Cái đuôi Phất Lôi không chịu tịch mịch quét lên, quét lên hai điểm nhỏ, hạt đậu đỏ bị kích thích, rất nhanh đứng thẳng.

Phất Lôi khẩn cấp liếm lên hai điểm nhỏ kia, làm Địch Nãi vì kích thích mà không ngừng phát ra tiếng thở dốc động tình. Xuống chút nữa là thắt lưng thon gầy rắn chắc nhưng cũng là điểm mẫn cảm của Địch Nãi, Phất Lôi bắt đầu chậm rãi liếm thỉ, đổi lấy những tiếng hút khí thật sâu của Địch Nãi.

Phất Lôi cảm thấy hôm nay Địch Nãi đặc biệt đáng yêu, làm y nhịn không được muốn hảo hảo yêu thương một phen, chính là dục vọng căng cứng dưới thân nhắc nhở y biết mình khát khao đè Địch Nãi dưới thân, hung hăng làm một hồi kịch liệt.



Hoàn Chương 94.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui