Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

*chỉ quy mô lớn

Một đám người chậm rãi hướng về mục tiêu xuất phát, mặc dù cách bộ lạc không xa, nhưng trên một đường này các thú nhân cùng đi phi thường cảnh giác, có một vài thú nhân trẻ tuổi mang thương tích chủ động đi tuốt đàng trước hoặc rơi ở sau cùng. Trời sáng sớm, trong rừng rậm không khí mát mẻ, cây cối cao lớn, ánh mặt trời rất ít lọt qua rơi xuống mặt đất, trên mặt đất lá rụng tụ lại cũng rất nhiều, Lâm Thông Bảo thỉnh thoảng có thấy một lượng mảng nấm sinh trưởng ở một góc.

Tới nơi, Lâm Thông Bảo tập trung nhìn xuống, Wow —– rừng nấm từng tảng từng tảng lớn hiện ra trước mắt, có lẽ là do không có ai hái, cho nên cây nấm phát triển tốt vô cùng, so với lần trước vẫn còn là từng mảng ‘tiểu nấm’, nhưng hiện tại mỗi cây nấm cơ hồ to bằng trái bóng, đầu nấm dạng xòe ô che bóng những vật ở gần đó, làm cho người ta nhìn liền thích.

“Này, thật xinh đẹp a, thứ này có thể ăn sao?” Bố Luân cầm một cái nấm màu phấn hồng đưa đến trước mặt Lâm Thông Bảo tán thưởng.

“Oa! Mau ném xuống!” Lâm Thông Bảo một tay chụp qua, đem cái cây nấm kia gạt bỏ, vội la lên. “Muốn chết à, cái đó có độc.”

“Hả? Cái gì! Có độc?!” Giống cái bên cạnh kêu lên sợ hãi! Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Có độc? Nhưng mà trước kia không phải có ăn qua sao?” Khải Đạt nghi hoặc khó hiểu.

Biết mình phản ứng quá khích, Lâm Thông Bảo vội vàng giải thích “Chúng ta ăn là nấm không có độc, có thể ăn, nhưng nấm Bố Luân vừa mới cầm là có độc.”

Lâm Thông Bảo chỉ vào cái nấm màu hồng kia nói: “Loại nấm có màu sắc tiên diễm này, bề ngoài xinh đẹp phần lớn là có độc.” Lại chỉ chỉ vào nấm ở bên cạnh màu nâu, đạm tử hoặc màu cà phê nói: “Loại nấm có màu sắc tối sạm này, có màu khá giống như bùn đất là nấm không có độc. Mọi người đến nhìn này, loại nấm không có độc nếu đem khuẩn can (nấm + rễ) kéo ra, sẽ tiết ra một chất lỏng trong suốt như nước, nhưng nó lại không có biến sắc (đổi màu), nhưng còn cái này, loại nấm màu xanh biếc có độc này khi kéo ra thì chất lỏng chảy ra có màu, có mùi vị nồng nặc, thậm chí, nhìn kỹ, còn thấy khuẩn can có thể biến sắc.”

Các giống cái gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, Cao nhìn nhìn mảnh rừng nấm kia, có chút bất an nói: “Nơi này có nhiều chủng loại nấm như vậy, chúng ta gần như không có nhận thức về nó, nếu một chút không cẩn thận…. Còn có phương pháp gì có thể phân rõ không?”

Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ lại nói: “Như vậy đi, chỗ này của ta có một chút hành, lúc các ngươi hái nấm thì có thể dùng hành này đấp lên rồi chà sát lên xuống, nếu màu sắc hành biến thành màu nâu, thì chứng minh cây nấm đó có độc, không thể ăn, ngược lại nếu không có biến sắc, vậy nói lên nấm kia không có độc, tất cả mọi người có thể hái.”

Nói xong từ trong không gian lấy ra một ít hành để ở trên một tảng đá để cho mọi người tiện lấy, lại nói: “Mọi người nếu gặp loại nấm nào không xác định được thì có thể đem tới hỏi ta, để ta phân rõ rồi hái.”

Mọi người gật đầu, có một số giống cái đều đến lấy một chút hành đi, còn một số thì trực tiếp đi hái, một đám người sung sướng mà tụ tập một chỗ cùng vểnh lên cái mông hái nấm, liếc mắt một cái nhìn đến cảnh tượng kia làm cho người ta thấy mắc cười, Lâm Thông Bảo ở một bên hái nấm, một bên trả lời vấn đề của các giống cái, đối với bọn họ gọi ‘Tộc nhã mã’ đến, ‘tộc nhã mã’ đi, gọi đến mặt cậu hồng thấu.

Mà đầu phong thuộc tính nào đó, con đại lang Bố Luân thì ở giữa đám đông giống cái phốc đến, phốc đi, thỉnh thoảng ngắt lấy một cái nấm đến lấy lòng giống cái, bộ dáng cười meo meo kia làm cho người nhìn thấy chỉ thở dài lắc đầu, cuối cùng phốc đến Tử nhịn không được nữa đến nhéo lỗ tai hắn thì hắn mới ổn định lại.

Phốc = hoạt động, ghé, bổ nhào; nói chung là lăng xăng, lốc chốc không chịu ngồi yên.

Lâm Thông Bảo sờ sờ cằm, đại lang này ở đâu phốc không tốt, lại phốc ở xung quanh Tử, hơn nữa nhìn Tử lúc ban đầu gặp mặt hắn liền đánh, nay lại giống như lão mụ đang trông coi hài tử, chẳng nhẽ vương bát khán lục đậu —— càng xem càng thấy ăn ý a? Có JQ a, có JQ ~~ ^o^

Vương bát khán lục đậu = rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu

Nhiều người lực lượng lớn, lời này vô cùng chính xác, mới vừa vặn qua một giờ, trên mặt đất đã được mọi người chất đầy nấm, thùng cùng bao mọi người mang tới để đựng nấm đã không đủ dùng nữa. Mọi người đứng ở nơi đó không biết nên làm sao bây giờ, có người đề nghị mang nấm về trước để ở bộ lạc rồi quay lại hái tiếp, nhưng lại ngại phiền phức, một tới một đi không nói lãng phí bao nhiêu thời gian, hơn nữa muốn trở về cần phải có 1 nhóm người đi, số người lưu lại sẽ lo lắng, dù sao trong rừng rậm nguy hiểm trùng trùng.

Vì thế Lâm Thông Bảo đề nghị nói: “Nếu không, như vầy đi, mọi người trước đem nấm hái được để vào trong không gian của ta, nếu như mọi người tin tưởng ta, khi quay về bộ lạc ta sẽ trả chúng nó lại cho mọi người.”

“Tộc nhã mã nói gì vậy, chúng ta làm sao có thể không tín nhiệm người.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tộc nhã mã nói chúng ta đều tin tưởng.” Mọi người đều phụ họa.

“Được, vậy mọi người hãy đem nấm dời qua một chỗ, ta phóng vào trong không gian, trở về mọi người lại chia nhau.” Lâm Thông Bảo trong lòng ấm áp, loại tín nhiệm này ở Địa cầu đúng là rất thưa thớt.

Sau khi mọi người đem nấm giao cho Lâm Thông Bảo, lại tiếp tục hái nấm tiếp, chỉ cần sau khi hái đầy thùng, thì liền lần lượt đưa cho Lâm Thông Bảo, Lâm Thông Bảo thu nấm, thật đúng là thu đến mỏi tay, buồn bực mà nghĩ rằng: “Này nếu như là thu tiền thì thật tốt, tay nhũng cũng đáng ~”

Đến trưa, một đám người lại hô hào tán dốc mà trở về bộ lạc, các thú nhân đi săn cũng đều trở về, nhìn thấy mọi người tay không mà về, đều có chút nghi hoặc, chỉ có Viêm tương đối trấn định tiến lên hỏi: “Bảo Bảo, nấm có hái được không?”

Lâm Thông Bảo gật gật đầu, cười nói: “Hắc, thu hoặc rất lớn nha!” Tiếp đó lại kêu tất cả mọi người thối lui chừa một khoảng trống cho cậu, mọi người đi hái nấm đều hiểu ý Lâm Thông Bảo, toàn bộ thối lui nhượng ra một khoảng đất trống khá rộng, nhưng chúng thú nhân đều thấy khó hiểu, mỗi người trảo trảo đầu không biết làm sao. Viêm tiến tới một bước, quát: “Không nghe nói sao? Đều lui về phía sau mười bước!”

Đợi tất cả mọi người lui về phía sau, Lâm Thông Bảo một lần nữa đem toàn bộ nấm trong không gian lấy ra, không gian cũng có điểm phiền toái, thứ bỏ vào cũng có hạn chế, ngay cả lấy ra vật dụng gì đó cũng có sức nặng hạn mức cao nhất.

“Xôn xao ——” những thú nhân không biết năng lực Lâm Thông Bảo đều nhất thời kinh sợ thành một đoàn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu từ trong không gian lấy ra nấm:

“Ôi chao! Trời ạ, năng lực tộc nhã mã đúng là không gian sao?”

“Ta trước kia chỉ nghe qua, không nghĩ tới quả là….”

“Trời ạ, Thú Thần ở trên, năng lực không gian này quả là thần kỳ!”

……

Lâm Thông Bảo mặc kệ các thú nhân nghị luận, chỉ từng đợt từng đợt lấy nấm ra, dù sao năng lực này chung quy sớm muộn cũng phải nói cho bọn họ biết. Chờ cậu đem toàn bộ nấm lấy ra hết, wow! Số lượng thiệt khổng lồ, nhìn vào tựa chừng như một cái núi nhỏ, thân cây nấm ở nơi này đã rất lớn, sức nặng tự nhiên là nấm trên Địa cầu không thể so được, bởi vậy, một hơi lấy ra toàn bộ, đúng là trùng trùng điệp điệp chất thành cái núi nhỏ, Lâm Thông Bảo đoán chừng một chút, này ít nhất phải được hơn 1000kg đi.

Tính toán thành viên trong bộ lạc ước chừng hơn 800 người, gần 300 gia đình (những người đã kết hôn ^^), độc thân nhiều, kết đôi ít. Cho dù như vậy mỗi gia đình cũng có thể phân đến không ít. Lâm Thông Bảo suy nghĩ, thú nhân không thường ăn rau dưa, vậy thú nhân độc thân có thể phân ít một chút, nhưng giống cái còn có tiểu hài tử thì chia nhiều hơn một chút, nhất là lão nhân cùng thương tật nhất định phải được chiếu cố hơn. Lâm Thông Bảo đem ý tưởng này nói cho Viêm, Viêm phi thường đồng ý, cũng đem ý tưởng này cùng những thú nhân trong tộc thương lượng, có một số thú nhân độc nhân rất dứt khoát mà từ bỏ, lý do là bọn họ đối với nấm hoàn toàn không có hứng thú, hơn nữa bọn họ cũng không có tham gia đi hái, không cần phải được phân nấm.

Sự tình phân chia nấm tự nhiên là để Viêm phụ trách, chỉ thấy hắn đánh giá ‘núi nấm’ kia một chút, liền lấy tới mộ cái thùng gỗ, một thùng ước chừng có thể chứa khoảng hơn 5 cân nấm, đem một thùng một thùng nấm mà phân phối xuống, đưa cho giống cái một thùng, hài tử cùng thú nhân thì đong nửa thùng, lão nhân cùng thương tật cơ hồ hoàn toàn không có năng lực đi săn, bởi vậy mỗi người đều được 1 thùng rưỡi.

Đem từng thùng nấm phân đến phần đông trong tay mọi người, nhưng nhân số quá nhiều, Viêm một người tự nhiên kham không nổi, Lâm Thông Bảo tiến lên hỗ trợ phân chia, lại bất đắc dĩ thùng gỗ đối với cậu mà nói có chút quá nặng, không được một lúc cả người cậu đầy mồ hôi, Viêm đau lòng mà đoạt lấy thùng gỗ trong tay cậu, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng để cơ thể mệt mỏi quá, ta tự mình làm.”

“Nói cái gì đó, ta mới không yếu đuối như vậy!” Lâm Thông Bảo không phục, khả tay cậu đã mỏi nhừ đến run rẩy, chẳng còn sức mà bưng lấy đồ vật này nọ, đành phải bị Viêm cười hì hì đở qua một bên ngồi xuống, nhìn thú nhân bận rộn làm việc ngẩn người.

“Uống miếng nước đi.”

Lâm Thông Bảo vừa quay đầu, thấy Áo Đức Mạn bưng chén nước đứng ở bên cạnh mình, dưới ánh mặt trời một đôi mắt báo rạng rỡ sinh diệu (chói lọi), kiệt xuất tuấn lãng, khuôn mặt cùng Viêm tương tự lại nhiều thêm vài phần lăng liệt cùng khí phách, nếu nói Viêm là uy nghiêm vương giả, vậy Áo Đức Mạn giống như bá chủ tung hoành trên thảo nguyên, nơi chốn lộ ra khôn khéo.

“Cám ơn.” Lâm Thông Bảo có chút không được tự nhiên mà xê dịch, cậu khả chưa từng quên, ngày đó thời điểm Viêm lên làm tộc trưởng, cũng chính là thời điểm bọn họ kết đôi, người này lại hướng Viêm đưa ra khiêu chiến để đoạt cậu, chẳng qua vô luận là tộc trưởng Đại Bỉ, hay là khiêu chiến lần đó, hắn đều bại bởi Viêm mà thôi.

“Chớ khẩn trương, ta không có ác ý.” Thấy động tác nhỏ của Lâm Thông Bảo, Áo Đức Mạn cười khổ khơi nhẹ khóe miệng, “Ta biết mình chưa từng đánh thắng Viêm, chỉ là không phục mà thôi, từ nhỏ, ta luôn vì hình thú của mình không giống hổ mà bị người cười nhạo, ngay cả lỗ mã cũng đều xem trọng Viêm, chỉ có mẫu mã hiểu rõ ra nhất, ta luôn hy vọng có thể thắng hắn một lần, cho nên đối với ngươi liền có…. Cái loại tâm tư này.”

Áo Đức Mạn cao thấp đánh giá Lâm Thông Bảo vài lần, cười nói: “Kỳ thật ngươi rất đặc biệt, có đôi khi cảm thấy ngươi thực thông minh, có thể biết được rất nhiều thứ này nọ, nhưng cũng có lúc ngươi cố tình chính là không hiểu rõ trạng huống của chính mình, nhưng lại sỏa hồ hồ mà đi sờ hình thú của người khác.”

Ni mã! Đó là bởi vì lông xù mềm mại rất manh ah! Hơn nữa! Ai biết ở nơi này của các ngươi hóa ra là không thể tùy tiện xem cùng sờ thú nhân, ai bảo không chịu nói rõ ràng cho ta biết chứ! Lâm Thông Bảo lệ rơi đầy mặt, ta cũng không muốn đâu, hơn nữa, hỗn đản a! Lần trước ngươi lại còn nói muốn cho ta xem hình thú của ngươi, quả nhiên là cố ý mà!

“Oh! Khuôn mặt của ngươi nói rằng ‘Ngươi là cố ý’ đúng không.” Áo Đức Mạn chỉ vào mặt Lâm Thông Bảo cười nói, giống cái này thật sự rất là có thú, sự tình gì đều viết ở trên mặt.

“Cái gì?” Lâm Thông Bảo cả kinh, vội vàng xuất ra cái gương nhỏ soi gương.

“Hỗn đản! Ngươi quả nhiên gạt ta!” Lâm Thông Bảo thở phì phò mà chỉ trích, tại sao có thể như vậy chứ! Không phải nói thú nhân đơn thuần giản dị sao?

“….” Áo Đức Mạn dở khóc dở cười, cảm thấy giống cái như vậy thật đúng là hi hữu, đối mặt với chỉ trích của Lâm Thông Bảo, hắn chỉ hảo trầm mặt không nói.

“Thông Bảo, ngươi rốt cuộc từ đâu đến? Còn có những giống cái giống ngươi sao?” Áo Đức Mạn có chút chờ mong nói, giống cái trước mắt đã thành bầu bạn của Viêm, mùi kia tuyệt không lừa được người, hắn Áo Đức Mạn không phải người chấp mê bất ngộ, cũng sẽ không đi quấn quít không buông.

“Ta?” Lâm Thông Bảo chỉ chỉ mình, có chút thất ý nhớ tới, từ lúc đến nơi này, luôn luôn ở bên cạnh Viêm, từng ngày trôi qua, cậu cơ hồ sắp không nhớ nổi gia hương trước kia, cũng không biết ông bà nội thế nào, tương lai…. Chỉ sợ cũng không thể quay về được nữa, chán nản nói: “Nhà của ta a….. Cách nơi này rất xa rất xa…. Chỉ sợ cũng không còn tộc nhân nào.”

“…. Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Trực giác Áo Đức Mạn nghĩ đến, trong rừng rậm thường có một ít bộ lạc nhược tiểu sẽ vì thiếu thực vật hoặc vì dã thú tấn công mà diệt vong, có lẽ bộ lạc Lâm Thông Bảo cũng vì vậy mà không còn.

“Này, không có việc gì, chỉ cần ta ở nơi này sống thiệt tốt, thân nhân của ta nhất định cũng sẽ an tâm.” Lâm Thông Bảo cười cười, ở trong lòng thầm nghĩ: ha ha, ông nội, bà nội, cháu ở nơi này quả thật rất tốt, Viêm thực sự rất chiếu cố cháu, các người cứ yên tâm đi.

Bên kia, mọi người đã được phân phối tốt, Viêm cầm nấm nhà mình được phân đi qua, thấy Áo Đức Mạn một bên, nhíu nhíu mày nói: “Vừa rồi nhìn ngươi được phân nửa thùng nấm đã không thấy tăm hơi, ta còn tưởng ngươi về nhà.”

“Không, ta chỉ là thấy tiểu gia hỏa một mình ở đây, cầm nước đến cho hắn uống.” Áo Đức Mạn dừng một chút, nhìn hai người tầm mắt giao nhau, một chút cũng không thể chia cho người khác, cười khổ sờ sờ cái mũi nói: “Thôi, xem bộ dáng các ngươi, ta vẫn là đi trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui